"Bệnh viện chúng tôi ở ngoại khoa não bộ, khoa giải phẫu thần kinh đều có rất nhiều chuyên gia. Nếu không, hay là kêu bọn họ tới hội chuẩn trước rồi cùng nhau thương thảo một kế hoạch phẫu thuật đi?"
Đề nghị này của Nhạc Tử Mẫn không có gì đáng trách nhưng Trương Văn Trọng vẫn lắc đầu cự tuyệt, hắn nói: "Không có thời gian để hội chuẩn đâu. Tôi vừa nói qua rồi cơ mà, hai bệnh nhân kia phải được giải phẫu nhanh chóng ở trong vòng bốn mươi lăm phút thời gian! Nếu như vượt quá thời gian mà chưa làm xong, dầu hết đèn tắt các nàng cũng chỉ còn một con đường chết."
Nhạc Tử Mẫn vẫn còn hơi lưỡng lự, dù sao chuyện này không phải việc nhỏ, mà quan hệ đến hai cái mạng người. Vạn nhất mình chọn lựa sai lầm sẽ làm cho hai bệnh nhân kia bị thiệt mạng, cho nên giờ phút này hắn phải chịu áp lực trầm trọng, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Ước chừng khoảng mười giây đồng hồ sau, Nhạc Tử Mẫn đã làm ra quyết định, kiên quyết nói: "Tôi sẽ kêu người đi chuẩn bị phòng giải phẫu, anh có còn yêu cầu gì nữa hay không?"
Chứng kiến Nhạc Tử Mẫn chọn lựa chính xác, Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười: "Một bộ dụng cụ phẫu thuật, ngoại trừ nó ra, tôi không cần thêm gì cả."
"Chuyện này không thành vấn đề, chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ." Nhạc Tử Mẫn gật đầu, nhanh chóng móc điện thoại ra bấm một cái dãy số, phân phó vài câu liền cúp máy. Sau đó ông ta lại bắt tay vào chỉ huy các bác sĩ và nữ y tá, đem hai bệnh nhân thương thế nghiêm trọng này đến phòng phẫu thuật được chỉ định.
Trần Kiến ở phía sau căn bản không dám đi theo Trương Văn Trọng, ở trong mắt hắn Trương Văn Trọng nghiễm nhiên đã trở thành ma quỷ đội lốt người, hắn trốn tránh còn không kịp, như thế nào lại muốn xuất hiện ở trước mặt Trương Văn Trọng đây? Nào ai biết người này còn cái loại vu thuật cổ quái gì?
Trên đường đến phòng giải phẫu, Nhạc Tử Mẫn tâm tư bất an nhân cơ hội hỏi chuyện: "Trương tiên sinh, anh đối với ca phẫu thuật này nắm chắc được bao nhiêu phần? Thật sự chỉ trong vòng bốn mươi lăm phút đồng hồ, anh có khả năng hoàn thành được ca phẫu thuật với hai bàn mổ sao? Dưới tình huống này, cho dù là chủ nhiệm y sĩ đích thân chạy đến cầm dao mổ, muốn hoàn thành một bàn chỉ sợ cũng phải mất vài tiếng đồng hồ mới xong, nhưng lại không dám nắm chắc rằng ca phẫu thuật sẽ thành công mỹ mãn."
"Tôi tưởng rằng, Nhạc lão ông đã hỏi tôi vấn đề này rồi cơ mà." Nghe Nhạc Tử Mẫn nói như vậy, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, tin tưởng mười phần hồi đáp: "Yên tâm đi, tôi nắm chắc tay nghề của mình! Ah đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ tới, còn một yêu cầu nữa mà lại quên không nói."
Nghe Trương Văn Trọng khẳng định, nhiều ít Nhạc Tử Mẫn cũng an tâm hơn, hắn lập tức bày tỏ thái độ nói: "Còn yêu cầu gì, anh cứ việc nói thẳng ra đi. Nếu như có thể cứu sống được hai bệnh nhân kia, vô lận anh đưa ra yêu cầu như thế nào, bệnh viện chúng tôi đều sẽ cố gắng thỏa mãn cho anh."
"Đừng khoa trương như vậy chứ." Trương Văn Trọng mỉm cười, dựng một ngón trỏ lên nói: "Thời gian tiến hành phẫu thuật, tôi cần một người trợ thủ. Coi như hắn không có bản lĩnh cũng chẳng sao cả, chỉ cần hắn nghe theo mệnh lệnh của tôi, không gây thêm phiền toái ảnh hưởng đến tôi là được."
Nhạc Tử Mẫn trầm ngâm, trong đầu lướt qua danh sách y sĩ của bệnh viện một lần, thế nhưng tựa hồ hắn cảm thấy có chút không ổn, nào ai nguyện ý đi làm trợ thủ cho một thanh niên xa lạ không có danh tiếng gì, còn cam đoan phải nghe theo mệnh lệnh nữa. Kết quả như vậy làm cho Nhạc Tử Mẫn hơi phân vân, cuối cùng hắn rành mạch tiến cử: "Hay để tôi phụ giúp đi, tôi cam kết sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh, không gây thêm phiền toái gì đâu."
Trương Văn Trọng quay đầu lại nhìn Nhạc Tử Mẫn, kinh ngạc nói: "Nhạc lão, không phải ông đang nói giỡn đấy chứ? Ông là một nhân vật uy quyền ở trong nghành y học quốc nội, tựu ngay cả cọng lông nhỏ như tôi đều đã từng nghe qua thanh danh của ông. Chẳng lẽ ông nguyện ý tự hạ thấp thân phận của mình, đi làm trợ thủ cho tôi hay sao?"
"Đừng nhắc đến thân phận hay không thân phận ở đây, đó chỉ là hư danh. Bản chất của tôi là một bác sĩ, mặc kệ danh tiếng lớn đến đâu, thì cũng vẫn là một bác sĩ mà thôi." Khi Nhạc Tử Mẫn nói ra những lời này, biểu tình của hắn phi thường nghiêm túc, hắn nhìn thẳng vào trong mắt Trương Văn Trọng: "Hiện tại, chuyện tối quan trọng nhất chính là cứu người, chỉ cần anh có đủ năng lực cứu sống hai bệnh nhân kia, dù anh muốn tôi chuyển thiết bị, lau mồ hôi, tôi cũng sẽ không bao giờ cự tuyệt."
Nhạc Tử Mẫn trả lời có chút nằm ngoại dự liệu của Trương Văn Trọng, nhưng lại làm cho hắn phi thường hài lòng. Thông qua nhãn tình của Nhạc Tử Mẫn, Trương Văn Trọng biết ông ta nói đều là sự thật, cũng không phải biện bạch.
"Nhạc lão, ông cùng đám bác sĩ ngoài kia bất đồng, ông là một bác sĩ chân chính, mà không phải cái loại buôn bán danh lợi." Trương Văn Trọng nhìn Nhạc Tử Mẫn thành khẩn nói.
"Cám ơn, tôi nghĩ cả đời tôi, đây là câu khen ngợi mà tôi thích nhất." Nhạc Tử Mẫn khẽ cười đáp.
Sau khi trải qua quá trình khử trùng ở phòng tiêu độc, cũng mặc lên người bộ Blue trắng. Trương Văn Trọng cùng Nhạc Tử Mẫn mới tiến nhập phòng giải phẫu, hai bệnh nhân sớm đã được chuyển tới nơi này, ngoại trừ đó ra, bên trong còn có tám y tá mặc trang phục màu xanh nhạt, đang bận rộn chuẩn bị công tác ở trong phòng.
Ngay khi tiến nhập phòng giải phẫu, Nhạc Tử Mẫn liền hỏi: "Mọi người vất vả rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, tùy thời đều có thể tiến hành phẫu thuật." Y tá trưởng khoảng bốn mươi tuổi, Lâm Mẫn ngẩng đầu lên hồi đáp.
"Tốt lắm." Nhạc Tử Mẫn thỏa mãn gật đầu.
Lâm Mẫn có chút tò mò hỏi: "Nhạc phó viện trưởng, ngài dự tính đích thân cầm dao mổ cho hai bệnh nhân này hay sao? Vừa rồi tôi mới kiểm tra xong, hai người này thương thế phi thường nghiêm trọng, có cần phải điều thêm mấy bác sĩ mổ chính tới đây nữa không?"
"Không cần đâu, càng nhiều người lại càng gia tăng thêm phiền toái." Trương Văn Trọng hờ hững nói chen ngang, hắn cũng không nhìn vị y tá kia, mà nhanh chân bước tới bàn mổ, kiểm tra thương thế hiện tại của hai bệnh nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Loại thái độ cùng hành động này của Trương Văn Trọng, làm cho Lâm Mẫn hơi nhíu mày, nàng đảm nhiệm chức vị y tá trưởng ở bệnh viện Ung Thành cũng đã có thâm niên, coi như vừa đủ kinh nghiệm và năng lực, bằng không cũng sẽ không được điều tới trợ mổ cho Nhạc Tử Mẫn. Bình thường, bác sĩ chủ nhiệm các phòng đều thực khách khí với nàng, cho nên cái loại thái độ lạnh lùng của Trương Văn Trọng, nếu nói nàng không tức giận thì tuyệt đối chính là giả.
Nhưng Lâm Mẫn quả thật biết cách che giấu tâm tình của mình, nàng chứng kiến Nhạc Tử Mẫn đều không lên tiếng răn dạy và quở trách người thanh niên này, nên cũng khó mở miệng. Rất nhanh, nàng buông lỏng chân mày, nói một câu mang nhiều hàm xúc: "Nhạc phó viện trưởng, cậu thanh niên này chính là học sinh mới của ngài sao? Thật sự đúng là tuổi trẻ khí thịnh nha!"
Nhạc Tử Mẫn vội vàng lắc đầu nói: "Tôi còn chưa đủ tư cách làm thầy của Trương tiên sinh đâu. Hôm nay tôi chỉ là trợ mổ cho Trương tiên sinh thôi, chính anh ta mới là bác sĩ phụ trách hai bàn mổ này."
"Cái gì?"
Không chỉ riêng Lâm Mẫn chấn động, mà toàn bộ y tá ở trong phòng giải phẫu đều kinh ngạc nhìn về phía Trương Văn Trọng. Các nàng đang hoài nghi có phải lỗ tai mình nghe lầm hay không, Nhạc Tử Mẫn tiếng tăm lẫy lừng tại nghành y học quốc nội, cư nhiên cam chịu làm trợ mổ cho người thanh niên này, chuyện tình như vậy thật thái quá? Không phải nằm mơ đấy chứ?
"Thời gian của chúng ta có hạn, mỗi một giây phút đều phải tận dụng triệt để, nếu ai lãng phí thời gian thì hãy tự động bước ra khỏi phòng mổ luôn đi." Trương Văn Trọng nói xong, đi tới trước bàn cô bé.