- -- Ha, vị đồng chí nữ này, cô nói như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng cô đang làm màu đấy!
Chẳng qua có thể nhìn thấy trà xanh sống sờ sờ, hơn nữa còn là trà xanh những năm 70, trong lòng Đồng Tuyết Lục vẫn hơi kích động.
Từ khi bị mọi người xung quanh gọi là "nữ vương trà xanh", từ đó về sau trong sinh hoạt của Đồng Tuyết Lục, cô không còn nhìn thấy trà xanh sống nào nữa, khiến cho cô có cảm giác như Đông Phương Bất Bại.
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục khẽ nở nụ cười: "Gà đáng yêu như vậy nên chúng tôi mới muốn ăn đấy, gà kho tàu, gà om nấm, gà xào cay, gà trong nồi kim loại, gà hấp muối, gà hầm, gà luộc chặt miếng, gà nướng, gà rán, gà nướng muối, thịt gà dù chế biến như thế nào đều ăn rất ngon!"
Chú Tông nghe xong không nhịn được nuốt từng ngụm nước miếng.
Tôn Mạn Nhu thấy Đồng Tuyết Lục vẫn ngoan cố không chịu thay đổi thì khẽ mừng thầm trong lòng.
Cô ta tiếp tục nhíu mày lên án: "Vị đồng chí nữ này, sao cô lại không lương thiện như thế? Tiếu Thất chết rồi, cô không chỉ không hề áy náy mà còn muốn dùng đủ loại phương pháp nấu nó, cô đúng là quá đáng!"
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời thì tiếng mắng từ phía sau đã truyền đến: "Quá đáng cái rắm, gà nuôi không giết để ăn. Lẽ nào còn muốn coi gà như người nhà à?
Nước mắt Tôn Mạn Nhu dừng ở khóe mắt: "..."
Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa đã cười phụt ra.
- -- Ông cụ Ôn, ông làm tốt lắm!
Tôn Mạn Nhu cắn môi: "Ông nội Ôn, cháu không có ý kia, nhưng mà con gà này không phải là gà bình thường. Nó là Tiểu Thất, là gà một tay ông nuôi lớn, thế mà lại bị đồng chí nữ này..."
"Cô thì biết cái gì?" Ông cụ Ôn đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tôi nuôi Tiểu Thất và Tiểu Bát là để cho Tuyết Lục ăn, con bé muốn làm sao thì làm! Cô quản nhiều thật đấy!"
Nếu không phải thấy cô ta là đồng chí nữ, bình thường ngoan ngoãn lấy lòng mình thì chắc chắn ông cụ Ôn sẽ không khách khí như hiện tại.
Nhưng Tôn Mạn Nhu nghe xong lại lúng túng khó chịu nổi, suýt chút nữa đã bật khóc.
"Xin lỗi ông nội Ôn. Cháu không biết là ông nuôi cho đồng chí nữ này ăn, cháu nghĩ là..."
Vừa nói, hốc mắt cô ta vừa đỏ lên.
Ông cụ Ôn nhíu mày: "Khóc cái gì, tôi lại không có mắng chửi cô! Đúng rồi, hôm nay, cô tới đây làm gì? Đã chuẩn bị tốt phỏng vấn chưa?"
Mặt Tôn Mạn Nhu cứng đờ: "Lúc trước đã làm phiền ông nội Ôn lâu như vậy, trong lòng cháu rất áy náy nên hôm nay mới tự mình xuống bếp làm một ít bánh ngọt, ông nội Ôn nếm thử một chút nhé?"
Ông cụ Ôn: "Không phải đã nói cô không cần tặng đồ à?"
Tôn Mạn Nhu cắn môi dưới, nước mắt như sắp rơi lã chã: "Cháu nghe nói ông cụ Ôn thích ăn mấy món bánh ngọt, nên cháu mới cố ý tìm người để học làm.".
Ông cụ Ôn thấy đồng chí nữ này tủi thân như vậy nên cũng không nói tiếp, đưa tay nhận lấy bánh.
Ai ngờ Tôn Mạn Nhu lại muốn tiếp tục tìm đường chết: "Ông nội Ôn có muốn nếm thử một chút không ạ?"
Ông cụ Ôn sợ cô ta lại khóc đành mở ra nếm thử.
"Ông nội Ôn cảm thấy mùi vị như thế nào? Cháu nghe nói vị đồng chí nữ này là một đầu bếp, không biết nếu so sánh với cô ấy thì ông thích người nào hơn?".
Ông cụ Ôn: "Cái này còn cần phải nói là, tất nhiên là Tuyết Lục làm ăn ngon hơn, cái bánh này của cô quá bình thường. Tiểu Tông, cho cậu ăn đấy."
Tôn Mạn Nhu: "..."
Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa đã cười ra tiếng heo.
Đối phó với trà xanh cấp thấp thì đâu cần cô ra tay, chỉ cần một người đàn ông thẳng thắn đã đủ khiến cô ta bật khóc rồi.
- -- Tôn Mạn Nhu khóc rồi!
Ông cụ Ôn cố tình không để ý đến cô ta.
Ông ấy nhìn sang Đồng Tuyết Lục, mặt mũi hiền hòa: "Tuyết Lục, cháu vừa nói nhiều cách chế biến gà như vậy, có cần ông nuôi thêm mấy con nữa không?"
Đồng Tuyết Lục cười: "Không cần đâu ông, về sau nếu ông nội Ôn muốn ăn thì cháu đi hợp tác xã cung tiêu mua là được rồi."
Ông cụ Ôn chép miệng: "Sao có thể để cháu tiêu tiền chứ, cứ để Tiểu Tông đi mua là được."
Chú Tông ở bên cạnh gật đầu liên tục: "Ánh mặt trời càng ngày càng gắt, chúng ta mau vào trong thôi."
- -- Phơi nắng đến cháy da sẽ không tốt.
Ông cụ Ôn cũng thấy vậy, nhanh chóng dẫn Đồng Tuyết Lục vào nhà ngồi.
Hình như 3 người đã quên mất Tôn Mạn Nhu vẫn còn đứng bên ngoài rơi nước mắt lã chã rồi!
Tôn Mạn Nhu: "..."
Đi vào phòng, Đồng Tuyết Lục tỉnh bơ hỏi: "Đồng chí nữ vừa rồi là ai thế? Có phải là con cháu thân thích của ông nội Ôn không ạ?"
Ông cụ Ôn lắc đầu: "Không phải, cô ta là con gái của một gia đình ở khu quân sự, gần đây mới vừa chuyển về. Cô ta nói muốn phỏng vấn ông cho chuyên mục nhân vật anh hùng, ông đã đồng ý rồi."
"Hóa ra là như vậy."
Nhưng Đồng Tuyết Lục ngửi thấy mùi không giống.
Lấy lòng người lớn là một trong những thủ đoạn cần thiết của trà xanh cấp thấp
Mục tiêu của trà xanh họ Tôn kia chính là, đầu tiên sử dụng phương pháp loại trừ thì chắc chắn mục tiêu của cô ta không phải chú Tông, cũng không phải ông cụ Ôn.
Trong nhà này chỉ có 3 người đàn ông, vậy thì chỉ có thể là Ôn Như Quy rồi.
Trước đây cô còn nghĩ, thời đại này bảo thủ như vậy chắc sẽ không có người làm mấy chuyện như thọc gậy bánh xe đâu, hiện tại xem ra là cô nghĩ quá đơn giản rồi, thời đại nào cũng có đồ bỏ đi.
Chẳng qua cô thật sự không nghĩ tới việc tự mình đi oán giận trà xanh họ Tôn kia.
Trước khi xuyên sách, cô thường xuyên nhìn thấy mấy tin tức kiểu, ông chồng ngoại tình... Rồi bà vợ dẫn theo một đám thân thích đi đánh người thứ ba. Dưới cái nhìn của cô, người nên bị đánh một trận dữ dội phải là chồng của bọn họ mới đúng.
- -- Không còn người thứ 3 thì sẽ có người thứ 4, thứ 5, thứ 6.
- -- Nếu một người đàn ông có thể bị cướp đi dễ dàng như vậy thì giữ lại có tác dụng gì?
Cho nên cô không có ý định tự mình sửa chữa trà xanh họ Tôn, vả lại cô vẫn rất tin tưởng Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục nấu cho ông cụ Ôn và chú Tông một nồi gà kho tàu, sau đó lại làm thêm vài món ngọt rồi mới rời đi.
Không thể không nói, Tiểu Thất còn nhỏ nên ăn ngon hơn Tiểu Ngũ trước kia nhiều, da trơn thịt mềm, cả phần xương lẫn phần thịt đều tươi sống thơm ngon, đặc biệt thơm phức.
3 người ngồi trên bàn cơm, vừa ăn Tiểu Thất vừa bàn bạc lần sau nên chế biến Tiểu Bát như thế nào.
- -- Tiểu Bát run bần bật.jpg
===
Lúc ra về, trong tay Đồng Tuyết Lục còn xách theo một túi hoa quả to, trong cặp đeo vai quân đội còn có một xấp phiếu vải và phiếu lương, đều là do ông cụ Ôn nhét vào cho cô.
Đồng Tuyết Lục xách hoa quả về nhà, vừa đi vào đã thấy Đồng Gia Tín đang học bài.
Thứ nào đó có được quá dễ dàng thì sẽ càng không quý trọng, xem ra lần này Đồng Gia Tín biết sự thật rồi.
Cô lấy một ít hoa quả mang qua Ngụy gia sát vách.
Đầu năm nay hoa quả rất khó mua, thỉnh thoảng hợp tác xã cung tiêu cũng về một đống nhưng chưa kịp đến giành thì đã bán hết sạch.
Ngụy gia nhận hoa quả, quà trả lễ là một túi nấm khô.
Tối hôm đó, Đồng Gia Minh tan học về nhà mạng cho Đồng Gia Tín một tin tốt: 'Ngày mai cậu ta có thể quay về trường đi học lại.'
Đồng Gia Tín vui vẻ nhảy cao lên.
Nguyệt Bính ở bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra, cũng đi theo chạy vòng vòng quanh phòng, nhưng nó có hơi sơ ý vấp phải chân trước lộn mèo mấy vòng.
Sau đó "bịch" một tiếng va vào chân bàn, Nguyệt Bính ngẩn ngơ một lúc, giống như không thể tin bản thân lại ngu ngốc như vậy.
Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ đó chọc cười, duỗi tay sờ đầu của nó: "Nguyệt Bính ơi, sao mày lại đáng yêu thế!".
Nguyệt Bính nghe được 2 chữ 'đáng yêu' thì kêu 2 tiếng rồi lại bò dậy chạy tiếp, chạy một lúc thì quay cuồng trên mặt đất, cuối cùng lại đâm đầu vào góc bàn.
Sau đó nó ngẩng đầu lên, 2 con mắt ngập nước nhìn Đồng Tuyết Lục cầu khen ngợi.
Đồng Tuyết Lục: "..."
- -- Con chó này có thể diễn trò thêm một chút nữa không?
===
Buổi tối sau khi tắm xong, mấy anh em cùng nhau học bài ở phòng sách.
Đồng Gia Minh làm xong bài tập của mình, cậu ta vô cùng kiên nhẫn bổ túc cho Đồng Gia Tín.
Lần này Đồng Gia Tin học tập rất nghiêm túc.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn 2 anh em ngồi sát nhau, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Đồng Miên Miên thấy chị mình cười, cô bé bước chân đồi nhỏ đến, bò lên ghế rồi nghiêng đầu mình về phía chị gái.
2 cái đầu dựa sát nhau giống y như 2 người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Đồng Tuyết Lục ôm mặt cô bé hôn một cái, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn.
===
Ngày hôm sau, sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn, Đồng Tuyết Lục cầm bản kế hoạch đi đến Bộ Thương mại.
Thư ký Trác thấy cô tới thì khá ngạc nhiên.
Đồng Tuyết Lục không nói với cô ấy chuyện bản kế hoạch, chỉ nói có ít chuyện của tiệm cơm muốn tìm bộ trưởng Lâm.
Thư ký Trác không đập nồi truy hỏi đến cùng, cô ấy vào trong báo với bộ trưởng Lâm rồi cho cô vào.
Bộ trưởng Lâm thấy cô đến đây thì cảm thấy rất kỳ lạ: "Sao hôm nay quản lý Đồng lại đến đây? Tiệm ăn xảy ra vấn đề gì à?".
Đồng Tuyết Lục ngồi xuống cái ghế đối diện ông ấy, lắc đầu: "Dưới sự lãnh đạo của bộ trưởng Lâm, toàn bộ tiệm ăn vẫn rất tốt."
"Nếu vậy thì cháu đến đây vì chuyện gì?"
Bộ trưởng Lâm rất tiếc nuối việc Đồng Tuyết Lục không làm thư ký cho ông ấy, cô không chỉ có năng lực làm việc mạnh mẽ mà cách nói chuyện còn khiến người khác rất thoải mái.
Đồng Tuyết Lục đưa bản kế hoạch qua: "Bộ trưởng Lâm, cháu nghe nói không lâu nữa Bộ Thương mại muốn tổ chức một cuộc thi so tài nấu nướng, có phải có việc này không ạ?"
Bộ trưởng Lâm cầm bản kế hoạch trong tay cô, mở ra nhìn thoáng qua: "Sao thế, cháu muốn tham gia à? Cháu đừng quên, tiệm ăn của cháu chỉ là cấp 2, vốn không, đủ tư cách dự thi."
Muốn chiêu đãi khách nước ngoài thì nhất định phải là tiệm ăn cấp 1, sau đó chọn ra tiệm ăn tốt nhất trong những tiệm ăn cấp 1 đó.
Về phần những tiệm ăn cấp 2 cấp 3, mặc kệ đầu bếp của bọn họ lợi hại như thế nào, Bộ Thương mại cũng sẽ không cho bọn họ tham gia thi đấu.
Bởi vì nếu tiệm ăn quá kém, cho dù khả năng nấu nướng có tốt đến cỡ nào cũng không thể chiêu đãi khách nước ngoài. Lẽ nào sau khi được chọn còn muốn chi ngân sách cho bọn họ tu sửa lại tiệm ăn?
Chắc chắn Bộ Tài vụ sẽ không đồng ý bỏ ra số tiền này, ông ấy cũng không muốn bị giày vò.
Dù sao chọn một tiệm ăn có thể chiêu đãi là được rồi, cần gì phải lăn tăn nhiều như vậy?
Đồng Tuyết Lục than thở: "Hóa ra là vậy, cháu còn tưởng nếu mình có thể tham gia thi đấu thì sẽ nắm chắc phần thắng, như vậy thì tiệm ăn trên danh nghĩa của cháu sẽ lên cấp theo, hiện tại xem ra là cháu nghĩ quá đơn giản rồi."
Khóe miệng bộ trưởng Lâm khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười trào phúng: "Đúng là rất đơn giản."
Cho là chỉ cần có tài nấu nướng thì có thể dự thi, quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi.
Đồng Tuyết Lục lại thở dài: "Là cháu suy nghĩ không chu đáo, cho dù cháu có thể thắng, muốn thăng cấp cho tiệm ăn không chỉ phải tu sửa lại cho tiệm mà còn phải tăng thêm từ 2 đến 4 vị trí. Tiền lương phát cho nhân viên cũng nhiều hơn."
Đột nhiên ý cười chế giễu bên khóe miệng bộ trưởng Lâm cứng lại, tập trung toàn bộ lực chú ý lên mấy chữ tăng thêm vị trí.
Gần đây ông ấy cứ bị vợ làm phiền mãi, thỉnh thoảng thân thích bên này cũng tới hỏi ông ấy có thể hỗ trợ thu xếp công việc được không.
Ông ấy đi đâu thu xếp cho hon ho bây giờ?
Chức vụ ở Bộ Thương mại đều là vị trí cố định, trừ khi có người làm sai bị sa thải, nhưng cho dù là như vậy thì chưa chắc ông ấy đã có quyền xếp người vào chỗ đó.
Mấy vị trí ở cơ quan nhà nước vẫn luôn có người nhìn chằm chằm, một khi có người bị sa thải thì ngay lập tức có người lấp vào chỗ trống.
Ông ấy chỉ là bộ trưởng Bộ Thương mại nho nhỏ, sao có thể tranh được với mấy người kia?
Nhưng nếu tiệm cơm dưới tay ông ấy lên cấp, nhiều hơn mấy vị trí càng tốt, ông ấy sẽ có cách thu xếp.
Đồng Tuyết Lục đứng dậy: "Bộ trưởng Lâm, coi như hôm nay cháu chưa từng tới đây nhé."
Nói xong, cô nghiêng người muốn lấy lại bản kế hoạch trong tay bộ trưởng Lâm.
Ai ngờ, ông ấy nắm chặt bản kế hoạch không cho cô rút lại.
Đồng Tuyết Lục bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Bộ trưởng Lâm, bác đây là...?"
Trên mặt bộ trưởng Lâm hiện lên vẻ khó xử, đành tằng hắng: "Bác đã suy nghĩ lại, cảm thấy kế hoạch này của cháu cũng không phải không thể thực hiện được. Chẳng qua bác cần xem xét cụ thể, bản kế hoạch này tạm thời để lại ở chỗ bác đi."
Đồng Tuyết Lục giả vờ không nhìn thấy vẻ lúng túng của bộ trưởng Lâm, ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Bộ trưởng Lâm nói thật ạ? Nếu bác cảm thấy có thể, chắc chắn kế hoạch này sẽ thành công!"
Bộ trưởng Lâm khẽ nhếch môi: "Bác cảm thấy sẽ được, trở về bác sẽ báo với cháu sau."
Thật ra trong lòng ông ấy đã có 9 phần muốn thúc đẩy chuyện này, chẳng qua bởi vì vừa rồi mới từ chối nên hiện tại nói có thể thì hơi xấu hổ.
Để duy trì mặt mũi của mình, ông ấy quyết định trì hoãn 2, 3 ngày rồi nói sau.
Đông Tuyết Lục vô cùng cảm kích: "Cảm ơn bộ trưởng Lâm, cháu trở về đợi tin tốt của bác!"
Ra khỏi văn phòng, thư ký Trác trả lại phiếu vải mình đã mượn lần trước cho Đồng Tuyết Lục: "Lần trước may mắn có cô giúp tôi lựa quần áo, tất cả mọi người đều nói nhìn tôi không giống trước đây!"
Đồng Tuyết Lục mỉm cười nhận lấy phiếu vải, sau đó đưa một ít thịt bò viên cho cô ấy.
Thư ký Trác mỉm cười thành một đóa hoa.
Nhìn nụ cười trên mặt cô ấy, khóe miệng Đồng Tuyết Lục cùng cong theo.
- -- Sau cùng thì, mối quan hệ bền vững nhất chính là mối quan hệ lợi ích.
Muốn lấy được thứ tốt trong tay đối phương thì trước tiên phải cho đối phương kiếm được thứ tốt đã.
Như vậy thì người ta mới cam tâm tình nguyện giúp đỡ mình.
Vừa rồi tuy bộ trưởng Lâm không cho cô một câu trả lời chắc chắn, nhưng cô nắm chắc 99% chuyện này sẽ thành công.
- -- Tư cách dự thi – Đã lấy được.
===
Sau khi Ôn Như Quy từ căn cứ thực nghiệm trở lại trung tâm nghiên cứu khoa học, anh phải bù đầu mấy ngày mới làm xong chuyện.
Viện trưởng Trang thấy bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ thì cho cho bọn họ thời gian 3 ngày để nghỉ ngơi.
Ôn Như Quy nhận được tin tức cho nghỉ, đi trên đường như mang theo gió, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về Bắc Kinh.
Anh nghĩ không lâu sau sẽ được nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, đường cong trên khuôn mặt kia lập tức trở nên mềm mại.
Bọn họ đã không gặp nhau hơn 29 ngày 10 tiếng đồng hồ rồi.
Bây giờ anh thật sự rất muốn nhìn thấy cô.
Chu Diễm thấy anh trở về Bắc Kinh thì vội vàng kéo lại: "Như Quy, ngày mai là sinh nhật của tôi, không phải là anh quên rồi đó chứ?"
Ôn Như Quy hơi ngơ ngác, gật đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh, đúng là tôi quên mất, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Anh nói xong thì rút tay lại chuẩn bị rời đi.
Chu Diễm cắn răng: "Tôi không thể xin nghỉ phép, chỉ có thể ăn sinh nhật ở căn cứ. Chẳng qua tôi đã nghĩ rồi, ngày mai tôi, anh với cả Hoàng Khải Dân, 3 người chúng ta đi đến tiệm ăn nhà nước ăn uống một bữa linh đình."
"Tôi phải về nhà gặp người yêu." Ôn Như Quy lắc đầu, sau đó lại bổ sung một câu: "Khi nào quay trở lại sẽ mang quà cho anh."
Ngụ ý là dù anh mời tôi tiệc lớn như thế nào đều vô ích, đồ ăn của tiệm ăn nhà nước cũng không thơm như người yêu.
Chu Diễm nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của Ôn Như Quy, cảm thấy đến răng mình cũng bị chua chết rồi.
Ai ngờ vừa quay đầu, lại thấy Hoàng Khải Dân cũng xách một chiếc túi quân dụng.
Chu Diễm kinh hãi: "Hoàng Khải Dân, đừng nói với tôi là anh cũng về đấy?".
Vẻ mặt Hoàng Khải Dân đầy vẻ biết lỗi, gật đầu: "Tôi cũng phải về nhà gặp người yêu, khi nào trở về sẽ tổ chức sinh nhật cho anh sau."
Hiếm khi được nghỉ, chắc chắn anh ta phải trở về gặp người yêu rồi.
Về phần sinh nhật của Chu Diễm, chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Làm anh em có thể giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống, nhưng vì người yêu lại có thể đâm anh em hơn mười nhát dao bất cứ lúc nào.
Mặt Chu Diễm ngay lập tức đen như đáy nồi: "..."
- -- Đồ anh em cây khế không có lương tâm!
- -- Hu hu hu, anh ta cũng muốn được gặp người yêu.