Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 92: Một cánh tay bị chặt đứt









" A Lăng, sau khi báo cáo vắn tắt xong ngươi đi đâu vậy " , cả buổi trực không gặp mặt nhau Lưu Tuấn Hi quan tâm hỏi thăm , Lưu Tuấn Hi là đội trưởng của tiểu đội tuần tra , đồng thời cũng là bạn tốt của Trương Sở Lăng , cho nên đối với nhất cử nhất động của Trương Sở Lăng , hắn đều rất chú ý.



Bởi vì Trương Sở Lăng bây giờ chỉ là nhân viên được điều tạm qua , Quách Quân Vĩ cũng không có bố trí nhiệm vụ mới cho hắn , do đó đang chuẩn bị cáo biệt nhóm người Quách Quân Vĩ , Trương Sở Lăng vẫn trở về tiểu đội tuần tra như cũ .



"Vừa có chút việc, do đó có chút chậm trễ , để mọi người lo lắng." Trương Sở Lăng cười cười nói , lại không hề nói ra chuyện bản thân đi tìm Quách Quân Vĩ , có một số việc người khác cũng sẽ biết , không cần phải bản thân phải nói ra , nếu như cố gắng tỏ vẻ , người ta sẽ cảm thấy ngươi khoe khoang .



"Ha hả, ta còn tưởng rằng A Lăng biết tiếng Ả Rập , đi tìm Quách Sir báo danh chứ ." Lý Bân nghe vậy ha ha cười nói.




Trương Sở Lăng nghe vậy ngẩn ra, đang muốn thừa nhận , nhưng Lưu Tuấn Hi lại cười ha ha nói "A Lăng cho tới bây giờ còn chưa ra nước ngoài , làm sao có thể nói tiếng Ả Rập được , nếu như hắn nói được tiếng Ả Rập , ta sẽ lấy nữ nhân Ả Rập a ..."



Lời nói hùng hồn của Lưu Tuấn Hi làm mọi người cười ha hả , ở cùng một chỗ đẫ lâu , mọi người cũng biết miệng của Lưu Tuấn Hi chỉ là ba hoa mà thôi , kỳ thực chính là một đại nam hài mà thôi ( ý nói một đứa trẻ có thể xác lớn mà thôi ) , ngoài miệng nói rằng tán gái rất lợi hại , nhưng khi bị nữ hài tử trêu chọc hai câu, hắn sẽ đỏ mặt .



"A Lăng, ngươi nói chúng ta lập được công lớn ở phi trường , chúng ta có thể có cơ hội thăng chức hay không ?" Lưu Tuấn Hi đột nhiên nhớ tới biểu hiện dũng mãnh của mình ở sân bay , hưng phấn mà hỏi.



Kỳ thực Lưu Tuấn Hi đã sớm muốn cùng Trương Sở Lăng thảo luận vấn đề này , dù sao đây là biểu hiện hoàn mỹ nhất của hắn từ trước tới nay , đặc biệt là cũng với người bạn tốt của mình , chỉ là gần đây chuyện tốt khá nhiều . Làm hắn căn bản là không thời gian trao đổi cùng Trương Sở Lăng .



"A hi, ngươi hiện tại đã là đội trưởng đội tuần cảnh, ngươi phải biết thoả mãn chứ ." Với thân phận là đội trưởng đội tuần cảnh , xét về chức vụ và quân hàm thì cũng không khác gì so với cục trưởng cục cảnh sát cho lắm .



Mấy ngày nay phải nghe Lưu Tuấn Hi nhắc đến chuyện thăng chức hoài . Cái lỗ tai của Lý Bân như muốn ù đi , lúc này lại nghe Lưu Tuấn Hi nhắc lại vấn đề này nữa . Hắn rốt cục nhịn không được liền chỉ trích lại .



"Chức quan này là do nhờ A Lăng mà có được , không có ý nghĩa gì , dựa vào năng lực của mình mới có ý nghĩa a ." Lưu Tuấn Hi sở dĩ nói như vậy cũng là có nguyên nhân , trong phân đội 3 thì có hắn và Trương Sở Lăng được đề cử trong đó Trương Sở Lăng được đề cử là người xuất sắc nhất , còn Lưu Tuấn Hi được đề cử là đội trưởng đội tuần tra . Lúc đó Quách Quân Vĩ còn tìm Trương Sở Lăng cùng Lưu Tuấn Hi nói chuyện, mà Trương Sở Lăng thì rộng lượng mà tỏ vẻ bản thân không có bất cứ ý kiến gì . Suy nghĩ một chút về sự bình tĩnh của Trương Sở Lăng lúc trước , còn có bản thân mình lúc đó thì tâm tình nôn nóng , Lưu Tuấn Hi đã cảm thấy bản thân giống như đã làm sai một chuyện gì đó .



"A hi, ngươi nghĩ như vậy là không được rồi , tại sao có thể nói là do ta mà có được. Tất cả đều là do chính ngươi phấn đấu mà có được , nếu ngươi không có biểu hiện ưu tú , Chu Sir có thể đề cử ngươi sao . Hơn nữa, đối với công việc ngươi qủ thực tỉ mỉ cẩn thận hơn ta ." Trương Sở Lăng nghe được Lưu Tuấn Hi nói vậy, không có giận dữ mà chỉ nói .



Trương Sở Lăng không hy vọng bạn tốt của mình vì vậy mà phải chịu một tâm lý nặng nề , làm một đội trưởng của tiểu đội tuần tra tuy rằng miễn cưỡng có thể cũng coi là thăng chức , nhưng việc vặt lại rất nhiều , Trương Sở Lăng cũng không thích, hơn nữa cho dù hắn muốn làm , thì Chu Minh Cường cũng phản đối mà thôi , do đó ở phương diện này căn bản là có cũng được mà không có cũng chả sao .



Trương Sở Lăng biết, nội tâm Chu Minh Cường cũng không muốn đề cử Lưu Tuấn Hi làm tiểu đội trưởng vì mình rất thân với Lưu Tuấn Hi , thế nhưng phân đội 3 chỉ có hai người bọn họ là xuất sắc nhất mà thôi .



"Hắc hắc, không nói những việc này nữa, đều quá khứ." Lưu Tuấn Hi gãi gãi đầu, "A Lăng, phát súng ngươi bắn vào đầu tên kia quả thực là rất đẹp nha , trực tiếp xuyên quan đầu tên " Chó Điên " , lúc đó ta nhìn không chớp mắt . Dù là Đường Dũng cũng không làm được như vậy ..."




"Đúng vậy, A Lăng, ngươi làm chuyện đó như thế nào vậy , sao có thể bắn xuyên đầu tên kia , ngươi là đã sớm phát hiện ra vị trí của hung thủ sao ?" Phát súng kinh điển của Trương Sở Lăng vẫn còn sự hấp dẫn đối với Lý Bân , lúc này thấy Lưu Tuấn Hi nói vậy, cũng nhịn không được nữa liền hỏi.



Đường Dũng nghe vậy liền rầu rĩ không nói gì cũng không ngẩng đầu lên , cặp mắt nhìn thẳng về phía Trương Sở Lăng , phát súng của Trương Sở Lăng ở sân bay giống như chiếc sừng linh dương vậy , quá đẹp, căn bản là mình không có khả năng làm được .



Buổi tối sau khi trở về, hắn nhớ tới việc bản thân tỷ thí kỹ thuật bắn súng với Trương Sở Lăng , biểu hiện của đối phương không có một chút kiêu ngạo hay tự ti cả , căn bản không có lấy một điểm mất bình tĩnh, hơn nữa lúc diễn tập một phát súng then chốt của Trương Sở Lăng có tác dụng hoá giải mọi sự nguy hiểm . Đường Dũng càng là nhớ lại càng cảm thấy không thích hợp, hắn cảm thấy kỹ thuật bắn súng của Trương Sở Lăng so với hắn còn cao hơn rất nhiều , nhưng không thể nào giải thích được cái cảm giác này từ đâu mà đến .



Trương Sở Lăng nhìn ba ngươi Lưu Tuấn Hi một chút , hắn rất nhanh liền lưu ý đến nhãn thần không được bình thường của Đường Dũng , trực giác nói cho Trương Sở Lăng, Đường Dũng là gặp phải tâm ma , nếu như không có giải quyết vấn đề này, kỹ thuật bắn súng của hắn vĩnh viễn không có khả năng đạt được đến bình cảnh .



Có chí tiến thủ , nhưng lại nếu gặp trở ngại liền bỏ cuộc . Ở chung với Đường Dũng một thời gian , hắn cảm thấy Đường Dũng mặc dù có thái độ làm người có điểm ngông cuồng , nhưng là người thành thật, hoàn toàn có thể kết giao , do đó trong đầu hắn hiện lên ý nghĩ muốn giúp đỡ Đường Dũng .



"Ân, Lý Bân nói đúng, kỳ thực khi " Chó Điên " bắn vào đùi Chu Minh Cường , ta sẽ mơ hồ đoán được vị trí của hắn , thế nhưng vì không muốn đả thảo kinh xà, ta không có quay đầu lại nhìn , mà là dựa vào sự phản chiếu của những vật trong sân bay để tìm vị trí của " Chó Điên " , khi hắn lộ diện lần thứ hai , ta sẽ hoàn toàn tập trung vào vị trí của hắn, mà " Chó Điên " cũng cho rằnắnẽ không có người nào phát hiện ra hắn, do quá sơ suất, nên hắn mới bị ta bắn xuyên đầu ." Trương Sở Lăng không hề giấu diếm liền kể lại bí mật của phát súng xuyên qua đầu tên tội phạm kia .



Sau khi nghe Trương Sở Lăng kể lại xong , Lưu Tuấn Hi và Lý Bân cùng "Nga "một tiếng, Đường Dũng thì lộ ra thần sắc suy tư , trên biểu hiện trên mặt hắn cũng trở nên tốt hơn , rất nhanh, trên mặt của hắn liền lộ ra dáng vẻ tươi cười hài lòng , giống như đã giải đáp được khúc mắc trong lòng , vẻ mặt hắn nhìn Trương Sở Lăng đầy cảm kích , nhưng miệng không biết nói thế nào cho phải , cho đến khi Trương Sở Lăng nhìn hắn gật đầu mỉm cười , hắn mới ngượng ngùng gãi đầu .



Có một số việc khi không biết rõ chân tướng thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy rất thần bí , giống như ảo thuật vậy , mọi người nhìn thấy nhà ảo thuật rất thần kỳ , nhung sau khi nhà ảo thuật nói ra bí quyết của mình , mọi người sẽ cảm thấy không còn chút hấp dẫn nào, do đó đối với chuyện này mất đi hứng thú .



Đạo lý này cũng giống như việc Trương Sở Lăng bắn xuyên đầu tên " Chó Điên " , khi không biết việc hắn dựa vào sự phản quang của các vật kim loại để tìm ra vị trí của " Chó Điên ", ba người Lưu Tuấn Hi đều cảm thấy phát súng của hắn rất thần kỳ , thực sự là không thể tưởng tượng được , nhưng sau khi nghe Trương Sở Lăng giải thích xong , bọn họ cảm giác mình cũng có thể làm được nhu vậy .



"A Lăng,sau khi nghe ngươi giải thích xong , việc bắn xuyên đầu như vậy chúng ta cũng có thể làm được , chính là vì sao ở đại sảnh sân bay lúc đó có nhiều người như vậy , nhưng chỉ duy nhất một mình ngươi làm được , đây chính là sự chênh lệch của chúng ta với ngươi a." Lý Bân là người suy nghĩ rất cẩn thận, do đó hắn không cho rằng sự việc đơn giản như vậy , nên liền đưa ra giải thích của mình .




Trương Sở Lăng kinh ngạc liếc mặt nhìn Lý Bân , không nghĩ đến việc hắn lại thông suốt vấn đề đến như vậy , kỳ thực tâm trạng bình tĩnh chính là mấu chốt của vấn đề này , thay đổi bất cứ người nào ở tình huống đó , làm sao có thể làm giữ được tâm tĩnh như nước đây ? Bản thân năm đó chính là trải qua sự tôi luyện giữa sự sống và cái chết nên mới có được bản lĩnh đó a .



Bất quá Trương Sở Lăng không chấp nhận lời nói của Lý Bân , có nhiều thứ là cần phải có ngộ tính . Nếu như câu nói của Lý Bân có thể thực sự làm Lưu Tuấn Hi cùng Đường Dũng tỉnh giấc , như vậy thu hoạch của hắn quả thực rất lớn .



Lời nói của Lý Bân làm Lưu Tuấn Hi cùng Đường Dũng lâm vào trầm tư , bọn họ phát hiện lời nói của Lý Bân quá đứng , dưới loại tình huống như vậy , bản thân căn bản không có khả năng chú ý đến vị trí của hung thủ được phản chiếu ở vật kim loại kia , ở tình huống tinh thần tập trung cao độ như vậy , càng không thể bắn ra được một phát súng chuẩn xác như vậy , nghĩ tới đây, bọn họ tựa hồ lĩnh ngộ được điều gì đó , vẻ mặt bội phục liếc nhìn Trương Sở Lăng , nhưng lại không có nói gì .



Tuy rằng tiểu đội này trên danh nghĩa là do Lưu Tuấn Hi làm tiểu đội trưởng , nhưng trên thực tế mọi người lấy Trương Sở Lăng làm trung tâm , bốn người một lòng cùng đoàn kết , đó cũng là nguyên nhân vì sao tại đại sảnh sân bay Trương Sở Lăng chỉ cần nháy mắt một cái , Đường Dũng là có thể phối hợp nổ súng cùng với hắn , mà Lưu Tuấn Hi cũng có thể đúng lúc cứu thái tử Ả Rập ra khỏi tay của Duẫn Văn Minh .



"Đốc đốc" trên mặt đất vang lên một thanh âm thanh thuý , bốn người bước đi rất chỉnh tề, chỉ là bọn họ đều cúi xuông mặt đường , nhưng lại không hé răng nói tiếng nào , trang phục cùng động tác chỉnh tề , làm phong cảnh xung quanh tăng thêm một phần xinh đẹp , hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường .



Tuần cảnh mặc dù tronh ngành cảnh sát là thấp nhất , nhưng có số lượng nhiều nhất , hơn nữa là cùng cảnh sát tiếp xúc với dân chúng nhiều nhất , trong lòng người dân , tuần cảnh chính là thần hộ mệnh của bọn họ , khi có chuyện gì xảy ra , bọn họ bao giờ cũng chạy đến trước tiên , chỉ cần thấy tuần cảnh, trong lòng bọn họ sẽ có cảm giác an toàn .



"Mọi người mau tới đây xem, đây là vật gì?" Khi đi ngang qua một cái đống rác , cước bộ của Lý Bân đột nhiên dừng lại , lớn tiếng kêu lên, nghe được thanh âm của hắn có chút run rẩy , hơn nữa sắc mặt cũng tái nhợt đi .



Mấy người Trương Sở Lăng theo hướng ngón tay của Lý Bân chỉ mà nhìn lại , chỉ nhìn thấy một cái túi plastic lộ ra vết máu loang lổ , vật kia có thịt, còn có đầu khớp xương, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy , đồng thời cũng cảm thấy chán ghét .



Thấy bộ dạng muốn nôn mửa của mấy người cung đội , Trương Sở Lăng nhíu mày, hắn đến gần cái túi plastic kia , khom lưng nhặt lên, khi hắn mở cái túi plastic nhìn vào bên trong , tim của hắn cũng không áp chế được sự kinh hoàng , đồng thời cũng có cảm giác buồn nôn .