Siêu Cấp Võ Thánh

Chương 129: Khảo hạch





Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 129: Khảo hạch

Nhưng Vu Thiên từ nhỏ đã luôn dưỡng thành thói quen cảm giác cực nhạy với nguy hiểm, nên hắn vẫn có thể cảm giác ra được.
Ở trong một mật thất khác, Triệu Đan Đan và Tiểu Hổ đang ngồi trước một màn hình máy tính cực lớn, ở đây còn có Lương Mộc Lan, Báo Săn và khoa trưởng Vương Cương.
- Khoa trưởng, dường như Vu Thiên đã cảm thấy gì đó rồi thì phải?
Báo săn vốn không thích nói chuyện đột nhiên nói ra mấy câu này.

- Không thể nào, tôi rất hiểu những anh em trong khoa Hành Động của chúng ta, năng lực ẩn nấp của bọn họ ở Đông Phương quốc đều là hạng nhất, huống chi giờ họ còn chưa động thủ, trên người cũng chưa phát ra sát khí gì, tên Vu Thiên này sao có thể cảm nhận được.
Nghe Báo Săn nói vậy, Vương Cương có chút không vui.
Trước đây, Vương Cương từng nghe Lương Mộc Lan nói qua, người tên gọi Vu Thiên này lợi hại cỡ nào, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn không phục, sau đó lại nghe muốn ở khu huấn luyện khảo nghiệm tên Vu Thiên này một chút, lập tức Vương Cương nhân cơ hội này đem hết những nhân viên nòng cốt của mình tới, hắn rất tin những người này sẽ khiến Vu Thiên phải đẹp mặt, đồng thời cảnh cáo Lương Mộc Lan. Để cho Lương Mộc Lan biết, trong cục Quốc An, nhất là trong khoa Hành Động của hắn, có rất nhiều cao thủ không thua Vu Thiên.
Cho nên, giờ lại nghe Báo Săn nói Vu Thiên đã cảm thấy gì, hắn lập tức biểu thị không tin. Bởi vì hắn còn chưa ra mệnh lệnh tấn công cho thủ hạ, nói cách khác, cho tới giờ họ chưa dám phát ra sát khí gì. Mà nếu đã không có sát khí, anh muốn bắt được khí tức của người khác, căn bản là nói mơ.
- Thế nhưng anh xem đi, tên Vu Thiên này rõ ràng đã chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu rồi, hơn nữa anh nhìn kỹ mà xem, chỗ hắn đứng tưởng như là tùy ý đứng, nhưng hiện giờ chân phải hắn đã bước tới phía trước nửa bước, làm tốt động tác chuẩn bị chiến đấu. Động tác, nhìn tuy rằng đơn giản, thế nhưng khi tiến có thể không, khi lùi có thể thủ, hoàn toàn là tư thế chuẩn bị tốt nhất.
Báo Săn mắt không chớp lấy một cái, chăm chăm nhìn Vu Thiên, đồng thời phân tích.
Về sự thay đổi này của Vu Thiên, Vương Cương tự nhiên cũng chú ý tới:
- Hừ, chuyện này thì nói lên được cái gì, biết đâu tên Vu Thiên này đang phô trương thanh thế thì sao. Được rồi, các người chờ mà xem, một lúc nữa đợi số 3 và số 4 chuẩn bị tốt, tôi sẽ ra mệnh lệnh tiến công, lúc đó tên Vu Thiên kia nhất định sẽ bị thủ hạ của tôi đánh ột trận.
Không muốn tranh cãi với Báo Săn nữa, Vương Cương lúc này muốn dùng hành động thực tế để chứng minh tất, chỉ cần hắn đánh ngã tên Vu Thiên kia, tên Báo Săn này sẽ không dám hó hé gì nữa.
- Được rồi, các anh cũng đừng nói nữa, im lặng mà xem đi.
Không thể chịu được Vương Cương lải nhải nữa, Triệu Đan Đan đành lên tiếng, cô biết Lương Mộc Lan ngại thân phận có chút lời không thể nói, nhưng cô thì mặc kệ không quan tâm gì hết.
Nghe thấy lời của Triệu Đan Đan, Báo Săn và Vương Cương đều hừ một tiếng, đồng thời đưa mắt nhìn về màn hình máy tính, bọn họ đều muốn nhìn biểu hiện kế tiếp của Vu Thiên.
Vu Thiên vẫn cứ đứng nhắm mắt như vậy, chỉ là chân phải chậm rãi tiến về phía trước. Đương nhiên tốc độ của hắn phi thường chậm, nếu như không phải Báo Săn vừa nói đến, Triệu Đan Đan căn bản không thể phát hiện ra.
Cảm giác đã đến lúc, anh em của mình đều đã tới vị trí, Vương Cương vừa định hạ mệnh lệnh tấn công, thì ngay lúc này, Vu Thiên động rồi.
Vu Thiên thực sự là không động thì thôi, đã động thì như sấm bay chớp giật, chỉ trong nhát mắt, cả người hắn lao bắn về phía trước.
Vu Thiên tới nhanh, về càng nhanh hơn, trên màn hình, Lương Mộc Lan, Báo Săn, Vương Cương, Triệu Đan Đan và Tiểu Hổ chỉ kịp thấy thân ảnh của hắn biến mất, rồi lại lập tức xuất hiện, chỉ khác là, lúc này trong tay Vu Thiên đã xách theo một gã đàn ông áo đen đang hôn mê.

- A! Đó là Dương Ngọc Trụ sao? Không, không thể nào, Dương Ngọc Trụ là thủ hạ đắc lực nhất của tôi, sao có thể nhanh như vậy đã bị Vu Thiên đánh cho hôn mê rồi bắt giữ chứ.
Vương Cương nhìn thấy người Vu Thiên xách trên màn hình, không nhịn được kinh hô lên.
Nhưng một màn phát sinh kế tiếp càng làm đám người Vương Cương ngạc nhiên không thôi, bởi vì ngay khi Vu Thiên về tới vị trí ban đầu của mình, thì lại lập tức lao ra ngoài, cứ như vậy 3 lần, trong nháy mắt, dưới chân hắn đã nằm 4 gã đàn ông.
Bốn người này, chính là bốn tinh anh Vương Cương phái tới vốn đã mai phục từ trước.
Thấy thủ hạ đắc lực của mình thậm chí cơ hội đối mặt cũng không có, thậm chí không có cả cơ hội động thủ, đã bị Vu Thiên bắt giữ, Vương Cương miệng há hốc không thể nào tin được.
Hắn đã quá hiểu thân thủ của bốn người Dương Ngọc Trụ, bọn họ đều là lực lượng tầng trung của khoa hành động Quốc An cục, nhờ có bọn họ, nên khoa hành động mới có thể nhiều lần hoàn thành những nhiệm vụ tưởng chừng không thể hoàn thành mà cấp trên giao cho. Có thể nói trong lòng Vương Cương, bốn người Dương Ngọc Trụ là không gì không thể làm, không gì không thể chiến thắng, cho dù là có thể thắng, cũng khiến cho đối phương trả giá đắt. Nhưng hiện giờ nhìn Vu Thiên, dường như hoàn thành mấy việc này hết sức nhẹ nhàng, không thể không khiến cho Vương Cương kinh hãi chảy mồ hôi không ngớt.
- Không được, tôi muốn đích thân xuống dưới đấu với hắn, tôi muốn xem hắn rốt cuộc lợi hại cỡ nào.
Thấy thủ hạ chính mình an bài không chịu nổi một kích, Vương Cương không nhịn được nữa rồi, hắn muốn đích thân xuống dưới thử xem thân thủ của Vu Thiên, có thể cho hắn thất bại, nhưng ít nhất phải cho hắn biết sao lại thất bại chứ.
Thấy Vương Cương muốn xuống dưới, Báo Săn ở bên cạnh cũng nói:
- Tôi đi cùng anh.
Mới nói xong câu đó, đã thấy Vương Cương nhìn mình chằm chằm, Báo Săn xấu hổ lắc đầu:
- Tôi không định đi cùng anh để xem náo nhiệt, tôi cũng muốn giao thủ với tên Vu Thiên này, xem thực lực của hắn mạnh cỡ nào.
Nghe Báo Săn nói vậy, Vương Cương à một tiếng, sau đó dẫn dầu đi ra ngoài.
- Ê mấy anh chờ tôi với.
Thấy Báo Săn và Vương Cương đã chuẩn bị đi, Tiểu Hổ cũng không nhịn được nữa, vội vàng đuổi theo.
Triệu Đan Đan thấy Tiểu Hổ cũng muốn đi ra, cô định ngăn lại, nhưng Lương Mộc Lan lại ngăn cô lại:

- Thôi được rồi Đan Đan, cho Tiểu Hổ đi cũng tốt, dù sao cơ hội như thế này cũng không nhiều, hơn nữa em cũng không cần phải sợ, cho dù nhiều thêm một Tiểu Hổ, cũng không làm gì được Vu Thiên đâu.
Lương Mộc Lan biết Triệu Đan Đan đang lo lắng cái gì. Cô đơn giản là sợ Vu Thiên không chịu được nếu Vương Cương và Báo Săn liên thủ, nhưng theo như Lương Mộc Lan thấy, Vu Thiên lúc nãy ra tay, căn bản không dùng toàn lực, với cả thân thủ của Tiểu Hổ, Lương Mộc Lan cũng biết một chút, mặc dù Tiểu Hổ cũng là tinh anh trong bộ đội không quân đặc chủng, thế nhưng chiến đấu cá nhân lại không bì được với đám người Dương Ngọc Trụ bị Vu Thiên đánh ngã trước đó, cho nên có hay không có Tiểu Hổ căn bản cũng không khác gì nhau.
Triệu Đan Đan nghe thấy Lương Mộc Lan nói vậy, liền ha ha cười, cô biết mình vừa rồi là quan tâm quá hóa loạn. Vu Thiên là ai cơ chứ, há lại quan tâm đối phương nhiều thêm một Tiểu Hổ sao. Xem ra mình thực sự là yêu Vu Thiên thật rồi, quan tâm hắn tới mức lòng có chút rối loạn.
Ba người Vương Cương, Báo Săn và Tiểu Hổ chạy ra bên ngoài, bọn họ muốn liên thủ thử xem năng lực của Vu Thiên, bọn họ muốn cho Vu Thiên biết cái gì là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Quả thật ba người bọn họ nếu như từng người căn bản không làm gì được Vu Thiên, nhưng nếu liên thủ lại, lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Vu Thiên lúc này vẫn đang ở trước nhà xưởng bị bỏ hoang, sau khi dùng tốc độ cực nhanh đánh bốn người Dương Ngọc Trụ hôn mê, hắn lại tĩnh tâm nghe ngóng xung quanh một phen, xác định xung quanh không còn ai nữa, mới đi vào trong nhà xưởng.
Vừa bước mấy bước, cũng vừa lúc tiến vào trong nhà, lập tức một tiếng súng truyền tới.
- Bùm....
Một tiếng súng vang lên, ngay ở vị trí vừa rồi của Vu Thiên, mà Vu Thiên lúc này cũng cực nhanh lắc mình sang một bên, núp vào sau một bức tường.
Súng đối với cao thủ võ công mà nói, cũng không phải chí mạng. Chỉ cần anh phản ứng đủ nhanh, tránh né kịp thời, cho dù là súng lục cũng không thể uy hiếp được. Cho nên Vu Thiên tránh thoát phát súng này cũng là chuyện bình thường, dù sao hắn cũng là một cao thủ mà.
Nhưng ở trong mật thất, Triệu Đan Đan thấy một màn này lại thấy đau tim. Nhìn hình ảnh camera truyền về, cô quay sang nói với Lương Mộc Lan:
- Chị Mộc Lan, chỉ là kiểm tra thôi mà, không cần làm thật tới mức đó chứ.
- Em không cần lo lắng, người của chúng ta không dùng tới đạn thật đâu, cho dù có trúng cũng chỉ đau nhức một chút mà thôi, không gây tổn thương cơ thể và sinh mệnh đâu.
Lương Mộc Lan cũng không nhìn Triệu Đan Đan, đôi mắt đẹp của cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dường như sợ bỏ qua chi tiết nào vậy.