Siêu Đại Gia Trong Trường Học

Chương 123





“Tối nay cô không đi cùng tôi sao?" Thấy Tưởng Dao vừa cúp điện thoại, Lâm Dật khó hiểu hỏi.

Tưởng Dao gật đầu, hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó xử, cô nói: "Thiếu gia, xin lỗi cậu, có một người bạn rất quan trọng muốn gặp tôi, sợ rằng tối nay tôi không thể tham gia tiệc rượu cùng cậu rồi.

" "Bạn trai hả?" Lâm Dật nhướng mày.

"Ấy.

.

.

Là anh trai tôi.

" Tưởng Dao thở dài nói.

"Người nhà tới à.

" Lâm Dật gật đầu: "Vậy cô đi đi, tôi bắt xe tới tòa nhà Bách Hoa cũng được.

" "Nếu cậu có cần gì, thì cứ dặn dò Thân Lương Tín nhé, anh ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

" Tưởng Dao không yên tâm dặn dò Lâm Dật vài câu, rồi sau đó vội vàng lái xe rời đi.

Lâm Dật cũng ra khỏi nhà, thuê xe đi thẳng tới tòa nhà Bách Hoa.

Lúc này, ở cổng bãi đỗ xe của tòa nhà Bách Hoa.


Một chiếc Mercedes-Benz S350 màu đen chậm rãi đi vào, rồi dừng ở chỗ trống bên cạnh BMW 3 Series màu đỏ.

Một đôi nam nữ bước xuống xe.

Chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, dáng người cao ráo, mặc vest đeo cà vạt đắt tiền.

Cô gái có khí chất thanh lịch, để tóc mái, tóc dài chấm vai, mặc váy dài màu đen, chân mang giày cao gót bạc, trông giống như công chúa cao quý.

Cặp đôi này đi cùng nhau, vừa xuống xe, đã hấp dẫn sự chú ý của những người trong bãi đỗ xe.

Đặc biệt là người ngồi trong xe BMW 3 Series.

Cửa sổ ghế phụ nhanh chóng hạ xuống, lộ ra gương mặt kinh ngạc của Trần Mai: "Lợi tổng, trưởng phòng Lâm, hai người cũng tới tham gia buổi tiệc à?" Hai người này chính là Phó tổng giám đốc tập đoàn Vinh Nghiệp Lợi Bân, và trưởng phòng bộ phận tài chính tập đoàn Vinh Nghiệp Lâm Mai Mai.

Lâm Mai Mai là quản lý bộ phận tài chính của tập đoàn, được Lâm Dật đặc biệt sắp xếp làm người phụ trách thực tế của dự án công trường, thế nên cô ta cũng nhận được thiệp mời của bữa tiệc ở nhà hàng băng chuyền Bách Hoa Tuy rằng Lợi Bân không phải người phụ trách dự án này, nhưng bản thân hắn là Phó chủ tịch tập đoàn Vinh Nghiệp, chỉ riêng thân phận vốn có và chức vị cũng đã đủ tư cách tham gia bữa tiệc tối nay rồi, hơn nữa hai bọn họ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nên cùng đi chung một chiếc xe cũng là chuyện bình thường.

Trông thấy Trần Mai xuất hiện trong xe BMW 3 Series, Lợi Bân vẫn không có ấn tượng, chỉ có người chung chức vụ trong bộ phận tài chính là Lâm Mai Mai mới biết cô ta, Lâm Mai Mai thản nhiên chào hỏi: "Lần này cô cũng tham gia giám sát dự án hả?" Trần Mai lắc đầu: "Tôi nào có năng lực như thế, người giám sát tài chính mà tập đoàn chúng tôi cử đến là sếp tổng Lý Lợi Ni, nhưng cô ấy đã đi lên rồi, tôi cũng rảnh rỗi nên đứng dưới này đợi cô ấy.

" "Lợi Ni cũng tới sao?" Đương nhiên Lâm Mai Mai biết Lợi Ni.

Hai bọn họ đều là quản lý tài chính của hai tập đoàn lớn là Lâm Khê và Vinh Nghiệp, đã có cơ hội trao đổi nhiều lần.

Tuy nhiên địa vị của tập đoàn Lâm Khê trong bộ phận bất động sản của Thẩm thị, còn bỏ xa tập đoàn Vinh Nghiệp.

Nhưng chỉ cần hai tập đoàn này cùng tham gia vào một dự án, thì nhất định tập đoàn Lâm Khê sẽ là quản lý, còn tập đoàn Vinh Nghiệp phụ trách chịu xây dựng.

Vì thế trên một phương diện nào đó, mặc dù Lợi Ni là Phó tổng giám đốc bộ phận tài chính, nhưng cô ta vẫn trên cơ Lâm Mai Mai cô.

"Vậy à, chúng tôi đi lên đây, gặp lại sau nhé.

" Lâm Mai Mai cũng không muốn nói nhiều với một nhân viên quèn trong bộ phận tài chính, cô ta chủ động kéo lấy tay Lợi Bân, đi về phía cửa chính của tòa nhà Bách Hoa.

"Tỏ vẻ cái gì chứ, không phải nhờ ngủ với đàn ông nên mới lên được vị trí quản lý bộ phận tài chính hả, giỏi thì cô tới tập đoàn Lâm Khê chúng tôi xem, tập đoàn Vinh Nghiệp thì là cái thá gì chứ.

" Trong mắt Trần Mai xuất hiện vẻ khinh thường, cô ta nhìn chăm chú bóng lưng của hai người, bỗng dưng vẻ mặt cô ta thay đổi, sau đó thì lấy tay ôm bụng, vội vàng xuống xe, chạy về phía nhà vệ sinh công cộng ở đường đối diện.

Cùng lúc đó, một chiếc xe taxi màu đỏ dừng ở cửa bãi đỗ xe, Lăng Tiêu Tiêu người đầy mồ hôi bước xuống xe, chạy vào bãi đỗ xe, sau đó thì nhìn khắp xung quanh, cuối cùng cũng tìm được xe BMW 3 Series đỗ ở phía sau cô.

Nhưng khi tới nơi, cô phát hiện cửa sổ của ghế phụ đang mở, nhưng không thấy Trần Mai trong xe.

Lăng Tiêu Tiêu sốt ruột nhìn xung quanh, cô không có số điện thoại Trần Mai, sau ba phút chờ đợi, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lợi Ni.

"Trần Mai không có ở đó? Cô đợi thêm một lát đi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy ngay!" Lợi Ni sốt ruột cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Trần Mai.

"Tắt máy? Con nhóc chết bầm này, lúc quan trọng lại chạy đi đâu thế này!" Lợi Ni nhìn xung quanh, thấy người trong sảnh ngày càng có nhiều người, hơn nữa nhiều giám đốc điều hành của các tập đoàn cũng lần lượt xuất hiện, không suy nghĩ được thêm nữa, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Lăng Tiêu Tiêu, bảo cô ấy đưa thiệp mời đến tầng cao nhất ngay bây giờ.

Cuối cùng cô ta còn uy hiếp Lăng Tiêu Tiêu: "Đừng quên gặp phải người tập đoàn thì phải nói thế nào, nếu không tôi sẽ đuổi việc cô ngay đấy, để cô cút xéo về nhà, biết chưa!" Lăng Tiêu Tiêu chỉ có thể đồng ý, cô cầm lấy thiệp mời vội vàng chạy về phía tòa nhà Bách Hoa.

"Lăng Tiêu Tiêu?" Vừa đi vào thang máy, Lăng Tiêu Tiêu chợt nghe thấy sau lưng có người gọi tên cô.

Lăng Tiêu Tiêu bị giật mình, cô còn tưởng gặp phải đồng nghiệp trong tập đoàn, thế nhưng khi quay đầu lại, cô mới phát hiện hai người đứng phía sau là Lâm Mai Mai và Lợi Bân.

"Chào Lợi tổng và quản lý Lâm.


" Lăng Tiêu Tiêu cũng không ngờ gặp hai bọn họ ở chỗ này, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô chào hỏi bọn họ.

"Nói vớ vẩn gì thế, ai là quản lý của cô, cô không phải là nhân viên tập đoàn Vinh Nghiệp chúng tôi nữa rồi, đừng có mở miệng gọi bừa, bây giờ nhìn lại, tôi càng cảm thấy đuổi việc cô là lựa chọn đúng đắn.

" Vẻ mặt Lâm Mai Mai tràn đầy khinh thường nói.

Lăng Tiêu Tiêu cũng không tức giận gì, cô đã là nhân viên tập đoàn Lâm Khê, còn lớn mạnh gấp mấy lần tập đoàn Vinh Nghiệp, cô không thèm để ý tới cô ta, quay đầu lại chờ thang máy.

Lâm Mai Mai thấy Lăng Tiêu Tiêu không nói gì, thì cảm thấy vô cùng tức giận: "Còn tỏ vẻ với tôi nữa hả, nhìn bộ dáng nhút nhát của cô xem, bị tập đoàn chúng tôi sa thải thì chạy đến đây làm công hả, là rửa chén đĩa hay dọn dẹp vệ sinh vậy? Có muốn cầu xin sếp tổng Lợi không, để anh ấy nói một tiếng với quản lý nhà hàng băng chuyền Bách Hoa, tăng chức cho cô lên nhân viên dọn dẹp vệ sinh ở nhà hàng này, không chừng tiền lương cao hơn đấy, thế nào, có chịu không?" Nhưng Lâm Mai Mai phát hiện chỉ có tầng 103 mới được nhấn, thì không khỏi tò mò đánh giá Lăng Tiêu Tiêu.

"Không phải bị tôi nói trúng rồi chứ? Cô thật sự là nhân viên dọn vệ sinh trong nhà hàng băng chuyền hả? Ha ha, đúng là thú vị, nhân viên bị tập đoàn Vinh Nghiệp đuổi việc, cuối cùng lại trở thành nhân viên dọn bồn cầu trong nhà hàng.

Sếp tổng Lợi, anh xem nè, lúc đó em không nhìn lầm chứ, may mà chúng ta đã đuổi cô ả ra khỏi công ty, nếu không sau này loại hình tượng và tố chất dọn dẹp vệ sinh này không biết sẽ gây bao nhiêu phiền toái cho công ty, còn khiến chúng ta mất mặt nữa chứ.

" Lợi Bân gật đầu: "Hình như người trong bộ phận nhân sự ngày càng kém cỏi, cái loại đẩu đâu cũng tuyển vào công ty, đợi buổi họp sáng mai, anh sẽ đưa cô ta.

.

.

à Lăng Tiêu Tiêu đúng không, đưa cô ta làm ví dụ, phê bình bọn họ thật gắt, để bọn họ nhanh chóng chấn chỉnh và thay đổi, nếu không thì cũng sẽ giống cô ta, thu dọn đồ đạc rời cút xéo khỏi công ty, đừng có muốn ăn mà không muốn làm, khiến anh lỡ việc đề bạt người khác.

" Nghe những lời sỉ nhục thẳng mặt mình ở phía sau, Lăng Tiêu Tiêu nắm chặt tay lại, nhưng vẫn không nói gì.

Cô biết tập đoàn Vinh Nghiệp và tập đoàn Lâm Khê đã hợp tác với nhau rất nhiều lần.

Lỡ như cô làm ra hành động gì không thỏa đáng, khiến hai người này tức giận, sếp tổng Lý đã vốn có thành kiến với cô rồi, nếu như cô ta lại nghe được những lời vu oan này, thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc.

Tuy rằng đi lên tầng cao, nhưng tốc độ thang máy cũng rất nhanh.

Hai người bọn họ chưa kịp nói thêm gì, thì thang máy đã dừng lại ở tầng 103, Lăng Tiêu Tiêu vội vàng đi ra khỏi thang máy, tìm thấy Lợi Ni đang đứng ở bên cạnh lo lắng chờ đợi.

"Đồ vô dụng, sao đưa có thiệp mời mà cũng chậm chạp như thế, nếu khiến tôi muộn buổi tiệc, thì cô cứ chờ mà chịu trận đi!" Lợi Ni cầm thiệp mời từ tay Lăng Tiêu Tiêu, cô ta ác độc trừng mắt nhìn liếc Lăng Tiêu Tiêu, đang định quay người rời đi, thì nhìn thấy sếp tổng Lợi và Lâm Mai Mai cũng đi ra từ trong thang máy.

"Hóa ra là sếp tổng Lợi và quản lí Lâm, tôi biết hai người sẽ tới, nên đã đứng đây chờ, không ngờ hai người đến đúng lúc thật!" Mặc dù Lợi Ni không thèm quan tâm quản lý tài chính Lâm Mai Mai của tập đoàn Vinh Nghiệp, nhưng Lợi Bân là Phó tổng giám đốc tập đoàn Vinh Nghiệp, thế nên cô vẫn phải giữ mặt mũi cho bọn họ.

Lợi Bân chỉ thản nhiên gật đầu, nhưng Lâm Mai Mai thì trái lại, vừa rồi cô ta nhìn thấy Lợi Ni đang nói chuyện cùng Lăng Tiêu Tiêu, nên cô ta quả quyết chỉ về phía Lăng Tiêu Tiêu sau lưng Lợi Ni hỏi: "Cô biết cô ta đúng không?" Lợi Ni sững sờ, cô ta quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu Tiêu đang không biết phải làm sao, rồi cau mày hỏi: "Đây là nhân viên mới của công ty chúng tôi, quản lí Lâm cũng biết sao?" "Ha ha, cô ta là người mà tập đoàn Vinh Nghiệp chúng tôi mới đuổi việc, không ngờ tập đoàn Lâm Khê lại tuyển cô ta, ha ha, buồn cươi chết mất!" Lâm Mai Mai bỗng nhiên bật cười, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ châm chọc và đắc ý.

"Gì cơ?" Lợi Ni cũng sững sờ, "Lăng Tiêu Tiêu là nhân viên bị tập đoàn Vinh Nghiệp các cô đuổi việc sao?" Lâm Mai Mai gật đầu: "Đúng thế, mới bị đuổi việc tối qua đấy, không ngờ hôm nay Lâm Khê các cô đã tuyển vào, nếu công ty chúng tôi biết chuyện này, chắc hẳn mọi người buồn cười chết mất.

" Lợi Ni cảm thấy không thể chịu đựng được.

Tập đoàn Lâm Khê luôn coi mình là anh lớn, trên cơ tập đoàn Vinh Nghiệp, hai công ty ngoài mặt tỏ ra hòa thuận, anh em thân thiết, nhưng sau lưng đã âm thầm đọ sức không biết bao nhiêu lần.

Nhân lực, tài chính, quản lý, phúc lợi, rồi cả đến tiền lương lẫn các dự án tổng thể.

.

.

Tập đoàn Lâm Khê chưa từng thua lấy một lần.

Nhưng hôm nay, một nhân viên mới vừa bị tập đoàn Vinh Nghiệp đuổi việc, vậy mà ngay hôm sau đã trở thành nhân viên trong bộ phận của cô ta, cô ta cảm thấy mặt mình nóng rát, giống như bị Lâm Mai Mai tát thẳng vào mặt một cái vậy.

"Ha ha, chuyện này có thể do bên nhân sự xảy ra vấn đề gì đó, chúng ta vào bữa tiệc trước đi, đợi ngày mai trở lại công ty, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.


" Cho dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ở trước mặt người của tập đoàn Vinh Nghiệp, Lợi Ni vẫn miễn cưỡng tươi cười.

"Tùy cô, đây là chuyện riêng của công ty cô, không cần xin chỉ thị của chúng tôi.

" Lâm Mai Mai đắc ý nhìn Lợi Ni, cô ta nắm tay Lợi Bân, đưa thiệp mời cho nhân viên phục vụ, rồi đi vào nhà hàng băng chuyền.

"Sếp tổng Lợi, tôi.

.

.

" Lăng Tiêu Tiêu không biết nên làm gì bây giờ, cô sốt ruột nắm lấy tay Lợi Ni, cố gắng giải thích.

"Đừng nói nữa, có chuyện gì thì ngày mai tôi sẽ tìm bộ phận nhân sự hỏi rõ, khiến tập đoàn mất mặt như thế, chuyện đi hay ở lại chắc cũng không cần tôi nói nữa nhỉ, cô đi đi.

" Lợi Ni lạnh lùng hất tay Lăng Tiêu Tiêu ra, rồi âm trầm đi vào trong sảnh của nhà hàng băng chuyền.

Lăng Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Cô không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

Cô chỉ một lòng muốn làm việc, dùng toàn bộ năng lực của mình khiến đồng nghiệp và cấp trên thừa nhận cô.

Nhưng tại sao bọn họ đều dùng ánh mắt thành kiến như thế nhìn cô, tất cả mọi người đều ép cô vào đường cùng.

Nhìn vào trong sảnh, quan sát những gương mặt tràn ngập niềm vui và cảm giác ưu việt, Lăng Tiêu Tiêu cắn chặt môi một cách tuyệt vọng, cô cố gắng không để nước mắt chảy ra.

"Lâm Dật, xin lỗi anh.

.

.

" Lăng Tiêu Tiêu thì thầm nỉ non, nhưng bỗng dưng nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.

"Lăng Tiêu Tiêu? Không phải cô đang tăng ca ở công ty sao, sao cô lại đến đây?"-----------------------




.