Tại bên ngoài không gian trái đất rốt cuộc là cục là thật kinh dị cảm giác bá đạo mạnh mẽ.Các siêu năng giả đều kinh hãi ngửa đầu nhìn trời loại kia uy thế kinh hãi thế tục.Quá mạnh mẽ, quá khủng khiếp cùng khiến người ta thần hồn run rẩy.Một đạo kiếm uy cắt lìa thế giới ngang dọc tinh không xuyên phá vào thế giới tựa như có thực thể chuẩn bị giáng lâm vậy.Từ trong không gian hư vô đang hủy diệt cùng khai thiên tích địa,Hai bóng hình hiện ra từ trong mênh mông vô hạn giới,chính là mạn ly và bá thần.Hai người đã quay trở lại thế giới của mình và đặt chân ngay trên không gian ngoài trái đất.Hắn nhìn lại phía sau cảnh tượng và thật sự là thầm nghĩ đã làm hơi quá mất rồi.Hai người lúc này đáp xuống địa cầu.Mạn ly hơi bất ngờ vì cảnh tượng xung quanh khác xa so với thủ đô siêu thần ngày xưa nhưng nghĩ lại thì đã trôi qua mười năm rồi mà.Lúc này cả hai đi tới học viên siêu năng.Cả hai hơi bất ngờ vì ở học viện cũng đã thay đổi rất nhiều.Ở bên ngoài đã từ lúc nào đứng đó sẵn đợi hai người và cô ta tỏ vẻ bất ngờ.Đó chính là Long thánh vân nữ tử kia.Cả hai rất vui mừng khi gặp lại người quen cũ nhưng vấn đề là tình trạng của long thánh vân giường như bị phong ấn quỳ ở đây vậy.Đường xá học viện từng đông đúc học viên nhưng giờ chẳng có lấy nổi một mống người nào cả.Bá thần dùng thần thức quét qua học viện và quả thực không hề có ai hết.Lúc này Long thánh vân đang mừng rỡ như điên vẫy tay ra hiệu gọi hai người."Cô đang làm cái trò gì mà lại dở chứng quỳ ở đây thế?".Bá thần cười cười nói.Long thánh vân nghe vậy thì cũng là chắc chắn tên khốn này là thẳng lỏi bá thần chứ không ai khác."Ta bị Thiên nhi cấm chế quỳ ở đây đã một trăm năm rồi!!".Long thánh vân khẽ nói đầy khổ sở.Nghe vậy Bá thần cùng Mạn ly có chút kinh dị cảm giác.100 năm!!?Bá thần ngay lập tức cảm thấy hơi choáng trước cái này thông tin,Nó có nghĩa là bọn họ rời đi mười năm nhưng thực tế đã biến mất cả trăm năm rồi.Sau đó Long thánh vân kể lại toàn bộ sự tình cho Bá thần nghe từ lúc hắn biến mất.Thiên nhi sau đó đã nổi điên vì không cách nào cảm nhận hay suy diễn ra dấu tích của anh mình.Nàng trong cơn thịnh nộ đã giết sạch toàn bộ các giáo viên và học viên ở đây một cách tàn bạo.Kể cả là người viện trưởng bá gia kia cũng là ngậm ngùi tan thành tro bụi.Cong bản thân nàng được tha mạng nhưng bị thiên nhi nguyền rủa sẽ phải quỳ ở đây suốt đời.Sau đó thì bá gia suýt chút huyết tẩy cả thế gian này.Nhưng một biến cố đã xảy ra,Chư thần giáng xuống uy năng can thiệp vào thế giới này làm cho vạn linh đều là run rẩy.Thế là các tộc trong vũ trụ đều là đoàn kết trở lại và cùng nhau đứng lên chống thần ngăn không để bọn họ hạ phàm.Bá gia thì coi như không có gì chẳng hề tham gia khiến sĩ khí toàn thế giới đều là suy giảm rất nhiều.Bá thiên nhi không can thiệp thì đến 99,99% chiến lực của bọn họ đã mất rồi.10 năm sau đó,Thảm hoạ ập xuống,Vô số tín đồ thần linh hạ phàm đánh xuyên vào thế giới này.Thực lực của bọn họ quá mạnh,tuy đã đẩy lui được bọn chúng nhưng thế giới này đã tổn thất quá nhiều.Vô số vùng vũ trụ bị đánh tan nát không ra cái gì hình thù bộ dáng ban đầu.Lại càng là vô tận vô hạn đa nguyên vũ trụ càng là tan biến,vô tận chiều không gian đều là bị đánh nát vụn.Thực tại sớm đã bị hủy vô số lần.Một trận chiến qua đi mà một giới vực đã bị đánh đến tan đàn xẻ nghé thế này quả thật là kinh dị sức mạnh.Cứ thế chiến loạn mênh mông nổ ra suốt hơn 90 năm qua.Mạn ly thở dài cảm nhận cái kia phân thân cũng là đã chết vì bị một con quỷ sát hại trong lần tấn công ở Hi thủy quốc Mạn gia.Mẹ và em gái cô còn sống nhưng cha thì đã chết mất rồi.Nàng chỉ thở dài không nói nên lời.Bá thần thì cũng là mệt mỏi mấy cái sự tình này,quả thực nó quá là cẩu đi.Thế quái nào mà thế gian khi hắn trở về lại tan nát như này chứ.Vào lúc này bá thần đột nhiên quay người lại nhìn lên hướng mặt trăng.Mạn ly thì sớm đã để ý rồi.Bên ngoài không gian trên bề mặt của mặt trăng,Một bóng thiên sư sa ngã toàn thân như ẩn chứa tinh không vô tận lại đang nhấc tay xé mở không gian.“Gặp lại sau!! long thánh vân ạ!!”.Người bí ẩn nói.Ngay lập tức từ phía trái đất,Một ánh sáng loé lên,Bạch kiêm chân không vụt ngang hư vô ngang dọc tung hoành lao tới.Chỉ là người thiên sứ bí ẩn này đã biến mất trong tinh không vô tận.Hỗn độn ánh tím lan tràn thực sự đã khai thiên tích địa hình thành vô số vì sao xung quanh đây.Bá thần lúc này cảm thấy có chút thú vị nhìn từ trái đất ra ngoài không gian kia.Giờ đây những thứ lấp lánh đều đã hoá thành một cái ngôi sao thậm chí là cả một vũ trụ."Ô hô~!! Chạy cũng nhanh đó chứ,kẻ thù của cô à Long thánh đại nhân!!".Bá thần lên tiếng.Nghe vậy Long thánh vân gật đầu:"Ả ta là một trong thất đại Cổ ma thần tên là Yui!!".Bá thần nghe vậy cũng là không khỏi có chút dị,mạnh mà tên như thiếu nữ 20 vậy.Mạn ly lúc này bộ mặt hơi lo lắng nhìn bá thần vì cô nghĩ hắn sẽ trở về và hai người mỗi người một ngả mất."Được rồi!! Giờ cô đưa ta về bá gia thôi!!".Bá thần phất tay tạm thời giải trừ nguyền rủa lên Long thánh vân.Long thánh vân kinh ngạc khi thấy tên bá thần này lại có thể dễ dàng như vậy ngăn chặn nguyền rủa.Ngay lập tức cô gật đầu.Nhìn sang bên cạnh mạn ly đang có vẻ mặt buồn bã nên bá thần cũng khó nói nên lời."Được rồi mà mạn ly!! ta hứa sẽ đến Hi thủy quốc Mạn gia một chuyến nhé lúc đó nhớ là đãi ta một chầu thật ngon đấy!!".Bá thần lên tiếng.Mạn ly tỏ vẻ thất vọng nhưng rồi chỉ ngậm ngùi nghe theo.Long thánh vân thủ đoạn siêu thế tuyệt ảo ma trận dịch chuyển hiện ra và đưa cả ba tới Hi thủy quốc trong nháy mắt.Mạn ly bịu môi cứ thế tiếc nuối nhìn bá thần dịch chuyển đi mà lòng không nỡ chút nào,Đứng đó lâu rất lâu rốt cuộc nàng cũng là ấm ức trở về nhà gặp mẹ và em gái mình.Nàng không hề có quá nhiều cảm xúc với người cha kia vì ông ta rất hay thường xuyên đánh đập mẹ con nàng.Đã vậy ba mẹ con nàng cũng bị người của Mạn gia ghẻ lạnh không hề có chút thương hại nào."Mạn gia!! Bản thần về rồi đây!!".Mạn ly cười lạnh trên trời hướng Mạn gia bay tới.Trong tinh không vô tận,Một cái thềm lục địa trải dài tới vô hạn bên dưới là Vô hạn đa nguyên vũ trụ đang cung cấp tuần hoàn năng lượng bá đạo cho.Lúc này bên trong một cái Đế thành hoàng đô,Tại trong một căn phòng nhỏ trong một khu hoa viên đẹp đẽ như mộng,Lúc này một thiếu nữ đang nằm trên giường cả người tựa như mất hồn không suy nghĩ gì cả mà cứ nằm ở đó.Chẳng có ý chí hay cảm xúc nào thực sự đem theo vô tận tang thương mà im lặng.Nàng ôm trong tay chiếc gối có hình của anh trai mình,lại càng đau đớn."Anh à!! Anh đi đâu rồi!!".Khẽ than nhẹ yếu ớt,nàng chẳng có tý sức nào.Cái gì vô địch cái gì tuyệt thế giờ đây chẳng đọng lại trong nàng ngày xưa kiêu hãnh.Những thứ này bây giờ là vô vọng với mong ước của nàng.Đó không ai khác chính là Thiên nhi.Nàng đã nằm ở đây suốt 50 năm không rời rồi.Nỗi nhớ anh mình cùng cảm xúc đau đớn dày vò khiến nàng không sao chịu đựng nổi.Giờ đây chỉ như người mất hồn nằm im một chỗ không có làm gì cả.Lúc này một thiếu nữ xuất trần,mái tóc bạch kim óng ả lại con mắt xanh lam thần thánh gương mặt tuyệt trần điên đảo chúng sinh bước vào bên trong.Nàng nhìn em gái mình mà lòng thật là không ngừng dâng lên cỗ cảm xúc đau đớn khó tả.Nàng là Bá vân nguyệt."Em đã như vậy 50năm rồi và vẫn muốn tiếp tục ư!?"."Đương nhiên,em sẽ nằm ở đây sẽ nằm suốt năm tháng để chờ anh về!!"."Như vậy sẽ tốt hơn sao?"."Vâng!! Nếu anh biết thiên nhi đang mong mỏi như này thì nhất định sẽ về thôi!!".Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng tràn đầy cảm xúc của cả hai.Vân nguyệt nắm chặt tay,hận bản thân không có cách nào để giải quyết vụ việc này.Trong lòng tuy đau đớn nhưng vì nàng là Người kế nhiệm gia chủ nên không thể rời công việc được chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi đây.