Siêu Năng Lập Phương

Chương 1: Tận Thế Hồi Sinh



Câu chuyện bắt đầu từ rất lâu về trước, khi đó cổ nhân họ Lưu từng có dự ngôn rằng:

"Thiên hữu nhãn, địa hữu nhãn, nhân nhân đô hữu nhất song nhãn, thiên dã phiên, địa dã phiên, tiêu diêu tự tại lạc vô biên."

Nghĩa là Đạo Trời rất rõ ràng, sự phát triển của nhân loại từ trước đến nay đều tuân theo quy luật diễn hóa của vũ trụ mà diễn biến, chứ không phải theo ý muốn của con người mà thay đổi.

Hành vi của nhân loại không thể thoát khỏi sự đo lường của pháp lý, nếu không biết thay đổi, không sớm thì muộn sẽ đến lúc phải diệt thế lập đời trở lại.

Tiếp sau đó, cổ nhân họ Nguyễn tiếp tục để lại cho thế nhân một câu dự ngôn rằng:

"Nhứt hữu liên sơn nhứt hữu bình, tam giang khí địa nhụ giang kinh, tu châu tai lạc thế châu khổ, ngu lại hườn chung khổ hại mình, xác dân xung tận cung đình, Thiên oai chấn nổ luật hình ban ra, mười phần mất bảy còn ba, mất hai còn một mới ra thái bình."

Khi nghe mấy câu dự ngôn này, nhân loại chỉ lắc đầu cười trừ, cho rằng cổ nhân đần độn, làm gì biết cái gọi là tương lai?

Tương lai là thứ do bọn họ nắm giữ, tuyệt đối không do trời đất định đoạt, cho dù trời có sập xuống cũng không ngăn được.

Cộng thêm sự phát triển của xã hội, nhân loại dần tin rằng mình đã đúng, trên thế gian này làm gì có cái gọi là diệt thế lập đời trở lại?

Thời gian cứ trôi, cho đến một ngày nọ, mặt trời bỗng nhiên biến mất khỏi bầu trời, để cho đêm tối bao phủ khắp mọi nơi.

Mặt trời vừa biến mất, bóng đêm bao trùm, dẫn đến nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, làm khắp nơi tràn ngập khí tức lạnh lẽo.

Mỗi giây trôi qua, tinh cầu lại giảm bớt một phần nhiệt độ, cho đến tháng thứ năm, toàn bộ mặt đất đều bị đóng băng.

Môi trường bị thay đổi, quần thể sinh vật giảm xuống một cách chóng mặt, cây cối úa tàn, sinh cơ yếu ớt.

Nhân loại cũng vì thế mà đứng trước nguy cơ diệt vong, để cho ai nấy đều kinh hãi không thôi.

Dưới áp lực đó, chính quyền các nước đã cho phi thuyền ra ngoài vũ trụ điều tra.



Chỉ là sau nhiều tháng nghiên cứu, bọn họ hoàn toàn không biết nguyên nhân vì sao mặt trời lại biến mất.

Đây là biến mất chứ không phải lụi tàn, nếu không các nhà khoa học đã có biện pháp để mặt trời khởi tử hồi sinh.

Bất quá điều đó đã trở thành sự tình viển vông, căn bản không thể vãn hồi được nữa.

Một khi biết sự tình đã không thể vãn hồi, các ông chủ tập đoàn lớn đều chọn cách tiến ra vũ trụ sinh sống.

Tuy nhiên số người rời khỏi tinh cầu rất ít, hơn 99% dân số còn lại đều sống trong đói rét, dẫn đến tiếng khóc lầm than.

Đối mặt với việc thiếu thức ăn và nước uống, nhân loại cùng dã thú dần dần trở nên điên cuồng.

Khi đó mọi người cứ tưởng tinh cầu đã trở thành địa ngục trần gian, nhưng so với tưởng tượng vẫn còn kém rất xa.

Trong lúc mọi người đang cố gắng sinh tồn, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, n·úi l·ửa p·hun t·rào.

Các luồng gió nhanh chóng phân tán tro núi lửa, đem lưu huỳnh điôxit cùng các loại khí độc rải rác khắp nơi.

Khí độc nhanh chóng thẩm thấu vào mọi ngóc ngách, bão tuyết cũng chuyển từ màu trắng sang màu vàng.

Kể từ đó, d·ịch b·ệnh xuất hiện ngày càng nhiều, n·gười c·hết vô số, t·hương v·ong vô kể.

Có điều mọi thứ không dừng lại tại đó, t·hiên t·ai núi lửa còn chưa kết thúc, trên bầu trời tối đen như mực lại xuất hiện mưa thiên thạch.

Ban đầu mưa thiên thạch xuất hiện lác đác không nhiều, nhưng trải qua một năm, ngày nào tinh cầu cũng bị thiên thạch ghé thăm.

Thiên thạch đi tới đâu trở thành bình địa tới đó, cây cối đứt gãy, kiến trúc vỡ nát, sinh linh đồ thán.

Hàng loạt tiếng khóc vang vọng khắp trời đất, nhưng sinh linh vốn cứng cỏi nên vẫn giữ được hơi tàn.



Bất quá t·hiên t·ai không vì thế mà ngừng lại, trái lại càng lúc càng mãnh liệt, đến mức này q·uân đ·ội đành bất lực.

Thiên nhiên nổi giận, trời cao trừng phạt, sinh linh nhỏ bé không cách nào ngăn cản.

Lúc này mọi người mới nhớ đến lời của cổ nhân, nguyên lai bọn họ mới là ếch ngồi đáy giếng.

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, càng không có cách quay ngược thời gian.

Vì vậy mọi người đành chấp nhận số mệnh, cố gắng chống chọi với t·hiên t·ai khắc nghiệt.

Không đến chục năm sau, thiên thạch cùng gió tuyết làm sinh linh trên tinh cầu tử thương vô số.

Mười phần sinh linh, rất nhanh chỉ còn lại một phần.

Thời điểm đó mọi người cứ tưởng đây là dấu chấm hết cho toàn bộ nền văn minh, nhưng không nghĩ trên bầu trời tối đen như mực lại xuất hiện vô số khe nứt.

Những khe nứt này dài chừng mười thước, rộng hai thước, theo thời gian, khe nứt càng ngày càng lớn.

Nó cứ mở rộng tới khi đạt đến 1.000 km thì bắt đầu giảm tốc, 10.000 km thì dừng lại hoàn toàn.

Nhân loại cùng dã thú vô cùng tò mò, bọn họ kéo nhau đến dò xét, tình cờ phát hiện bên trong đang tràn ra vô số sương vụ.

Lúc đó sinh linh rất kiêng dè, hoàn toàn không dám đến gần, căn bản rất sợ sự tình ngoài ý muốn.

Mặc dù tò mò, nhưng chẳng ai biết khi chạm vào sương vụ sẽ xảy ra chuyện gì, nên tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.



Vì lẽ đó, q·uân đ·ội nhanh chóng cho người mang sương vụ về nghiên cứu, nhưng không phát hiện ra điểm bất thường nào.

Mà sương vụ càng lúc càng dày đặc, chúng nhanh chóng lan rộng khắp mọi ngóc ngách, đem toàn bộ tinh cầu bao phủ vào trong.

Cùng lúc đó, tần suất xuất hiện của thiên thạch cùng núi lửa đã giảm bớt rất nhiều, điều này khiến bọn họ vui mừng không thôi.

Thiên tai qua đi, sinh linh trên tinh cầu lại đối mặt với sương vụ thần bí.

Ban đầu mọi người không biết sương vụ là gì, nhưng không phải ai cũng nhát gan s·ợ c·hết.

Sau đó cũng có người gan dạ thử chạm vào sương vụ thần bí, không ngờ vậy mà mang đến cho hắn cảm giác thoải mái đến lạ thường.

Kể từ đó nhân loại không còn sợ hãi như trước, bọn họ mặc kệ sương vụ là gì, chỉ cần không gây hại cho con người là được.

Rất nhiều năm sau, trải qua thời gian sống chung với sương vụ, bọn họ phát hiện bản thân không có bị gì thì xác định sương vụ vô hại.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, một năm rồi lại một năm, những sự tình hủy thiên diệt địa kia không còn xuất hiện nữa.

Mặc dù vậy, mọi người vẫn không dám lơ là, bằng không sẽ gánh lấy hậu quả vô cùng khủng kh·iếp.

Bây giờ bọn họ mới thấy, so với "trời" thì mình chẳng là cái gì, trước sức mạnh của thiên địa, con người thật sự nhỏ bé và yếu đuối.

Tuy nhiên sự tình mọi người lo lắng nhất lại không xảy ra, chuyện này để cho ai nấy đều bỏ được gánh nặng trong lòng.

Thiên tai biến mất, nhân loại cùng sinh linh bắt đầu có dấu hiệu phục hồi, khí tức c·hết chóc cũng nhanh chóng tan biến.

Tuy cuộc sống có chút khó khăn, nhưng ý chí con người rất kiên định, rất nhanh đã khống chế được tiết tấu.

Cuộc sống cứ thế mà trôi qua, thời gian không chờ đợi bất kỳ người nào, rất nhanh đã hơn bốn trăm năm kể từ lúc diệt thế xuất hiện.

Sống chung với sương vụ lâu ngày, dần dà mọi người mới phát hiện, đám sương vụ kia vậy mà cải tạo lại hệ sinh thái trên tinh cầu.

Cây cối sinh trưởng không cần mặt trời, dã thú trở nên cường đại, mà con người cũng thấy bản thân đang thay đổi.

Cho đến tám trăm năm sau, lúc này mới có người phát hiện đám sương vụ thoát ra từ khe nứt kia chính là linh khí trong truyền thuyết.