Siêu Năng Lập Phương

Chương 33: Sinh Nhật Nhã Vy



Chương 33: Sinh Nhật Nhã Vy

Mà khi hồi sinh lại, Nhã Vy lại chọc hắn, còn trù hắn c·hết, nhưng mà hắn vẫn chiếm được top 9 mới hài.

Chơi một hồi, đến khi hết thời gian thì hắn lại rơi xuống hạng mười, làm Nhã Vy cười như điên.

Mà lúc này, quay qua thì thấy Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt đang ngồi thỏ thẻ với bạn gái của mình.

Nguyên Vũ Khánh bực mình nên lấy điện thoại Nhã Vy chơi tiếp, vì điện thoại của hắn cùi bắp nên không làm gì được.

Đến 5 giờ chiều, Nguyên Vũ Khánh cùng đám bạn chạy qua Galaxy Nguyễn Du.

Lúc này mưa bên ngoài đã lớn nên cả đám quyết định vào rạp coi phim kinh dị, nhưng chẳng hiểu sao hắn chả có chút sợ hãi nào.

Có điều trong rạp chỉ có tám cặp đôi mà thôi, đây là đã cộng thêm hắn với Nhã Vy vào rồi.

Mấy cặp kia thì chả thèm coi phim mà quay sang cắn nhau, làm Nguyên Vũ Khánh không biết nói gì mới phải.

Ngồi xem phim được một lúc, Nguyên Vũ Khánh kéo tay ghế lên, đặt hộp bắp ngay chính giữa để Nhã Vy bóc cho dễ.

Trong lúc ngồi ăn, Nguyên Vũ Khánh thấy ngứa mắt nên kêu Nhã Vy nhìn theo tay của mình.

Phương Nhã Vy không biết hắn có ý gì, nhưng nghi hoặc nhìn theo thì cười cười rồi đánh vào tay hắn, thấp giọng nói: "Kệ tụi nó, lo coi phim đi."

"Coi gì tầm này, có phim thực tế ngay trước mặt mà không chịu xem?" Nguyên Vũ Khánh cười hớn hở, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra vẻ nham nhở.

Thấy vẻ mặt đê tiện của Nguyên Vũ Khánh, Phương Nhã Vy liền trừng mắt nhìn hắn, hậm hực nói:

"Kệ tụi nó đi, mai mốt có bồ, mày cũng như vậy thôi!"

"Ghen tị hả?" Nguyên Vũ Khánh nheo mắt nhìn nhỏ bạn của mình rồi cười khinh khỉnh.

Phương Nhã Vy nghe vậy thì bĩu môi, làm ra vẻ không quan tâm, nói: "Ghen tị làm gì? Tao chả ham!"



"Khà khà, thật ra là muốn lắm nhưng không được chứ gì?" Nguyên Vũ Khánh thấy vẻ mặt của cô bạn liền trêu chọc.

"Mệt mày quá." Phương Nhã Vy đánh tay hắn rồi nhìn chăm chăm lên màn hình.

Nhưng xem được một lúc, Phương Nhã Vy đột nhiên dựa vào vai hắn, làm hắn giật mình, hỏi: "Gì vậy?"

"Mưa nên tao mệt, dựa tí!" Phương Nhã Vy trả lời cộc lốc, chắc là đang giận vụ gì rồi.

Nguyên Vũ Khánh thừa biết cô nàng đang giận chuyện gì, thế là hắn khẽ đảo tay, từ ống tay áo văng ra chiếc hộp chứa sợi dây chuyền đưa cho Nhã Vy, mỉm cười nói:

"Tặng mày nè!"

Thấy chiếc hộp chứa sợi dây chuyền tự nhiên xuất hiện trên tay hắn, Phương Nhã Vy liền cười tít mắt, như trẻ con được cho quà vậy.

Cũng phải thôi, vì hôm nay là sinh nhật của cô nàng mà, được tặng quà không vui mới là lạ.

"Cảm ơn nha, lâu lâu mới thấy mày đẹp trai đấy." Phương Nhã Vy cười cười, nụ cười chứa đầy sự hạnh phúc.

"Tao mà, không đẹp trai sao được?!" Nguyên Vũ Khánh hỉnh mũi tự cao.

"Mà mày hông chúc gì tao hở?" Phương Nhã Vy nhìn hắn rồi làm ra vẻ mặt đáng thương.

"Chúc gì? Tao ít khi chúc người khác lắm!" Nguyên Vũ Khánh trả lời thẳng thừng, tựa như không thích làm chuyện này vậy.

"Xớ. . ." Phương Nhã Vy đánh vào tay hắn, vẻ mặt có chút đượm buồn.

Nhưng rất nhanh Nguyên Vũ Khánh đã lên tiếng: "Chúc mày sinh nhật vui vẻ nha."

"Đó, ít ra cũng phải vậy." Phương Nhã Vy liền mỉm cười vui vẻ, sau đó dựa vào vai hắn rồi bóc bánh ăn ngon lành.

Coi hết phim, cả đám kéo xuống tầng triệt để ngắm mưa, nhưng mưa bên ngoài xối xả như có bão vậy.

Kiểu này chạy về thế nào cũng lật xe, nên hắn với Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt hùng tiền thuê taxi.



Nhưng cả đám thuyết phục mãi ba đứa con gái mới chịu lên taxi về nhà, còn hắn với hai thằng bạn thì ở lại, đợi bớt mưa rồi về sau.

Trong lúc ngồi chờ, Nguyên Vũ Khánh nhìn về phương xa, thì thào hỏi: "Tụi bây có biết con Vy thích ai không?"

"Sao hỏi tụi tao? Mày thân với con Vy nhất mà mày không biết à?" Đỗ Tấn Hưng nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.

"Đúng đấy, mày thân với con Vy nhất còn không biết thì tụi tao biết kiểu gì?" Ngô Anh Kiệt nhăn mày làm ra vẻ bất lực.

Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì trả lời một cách chống chế: "Thì tao không biết nên mới hỏi."

"Cái này tao chịu!" Đỗ Tấn Hưng với Ngô Anh Kiệt đồng loạt lắc đầu.

"Tao nghe con Vy nói đang thích thằng nào đấy, cơ mà thằng đó không thích nó." Nguyên Vũ Khánh suy nghĩ một chút rồi nói cho hai đứa bạn của mình nghe.

"Vậy cũng được à? Mà tao thấy cũng lạ, con Vy đẹp thế mà quan tâm thằng kia làm gì cho mệt?" Đỗ Tấn Hưng nhẹ lắc đầu, trên khuôn mặt hiện ra vẻ khó hiểu.

"Ờ, tao cũng không hiểu tụi con gái cho lắm." Nguyên Vũ Khánh thở ra một hơi.

Tuy chơi chung lâu như vậy, nhưng tới giờ hắn vẫn không cách nào hiểu rõ Phương Nhã Vy.

Tất cả đều như ẩn số vậy, càng giải càng rơi vào ma trận, không biết đường đâu mà lần.

Cả đám ngồi đến 8 giờ tối thì trời bớt mưa hơn, thế là mỗi đứa một hướng, gấp rút trở về nhà.

Bất quá, thấy trời tuy có bớt mưa, nhưng chạy được một đoạn thì hắn thấy cũng như cũ.

Gió mạnh cứ tát vào người, làm hắn sém té xe mấy lần, bất quá cẩn thận nên không đến nỗi.

Nhưng về gần tới nhà thì gió đột nhiên thổi mạnh, làm hắn té thẳng xuống đường.



May mà lúc đó không có xe chạy ngang, không là hắn ngắm gà k·hỏa t·hân rồi.

Nguyên Vũ Khánh ngồi dậy một cách chật vật, sau đó nén đau dựng xe lên rồi chạy tiếp.

Tới nhà thì đã là 8 rưỡi tối, mở điện thoại ra thì thấy mười mấy cuộc gọi bị nhỡ từ Phương Nhã Vy.

Bất quá hắn không có gọi lại, mà chạy đi tắm rồi kiểm tra tay chân xem có bị gì không.

Cũng may là cú ngã xe vừa rồi không nặng nên chỉ để lại vài vết xước, căn bản chả có gì đáng ngại.

Xong xuôi đâu đấy, Nguyên Vũ Khánh gọi cho Nhã Vy: "Gọi tao chi vậy?"

"Mày về nhà rồi hả?" Phương Nhã Vy thấp giọng lên tiếng hỏi, trong lời nói mang theo vài phần lo lắng.

"Ờ, rồi sao?" Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc, vì hắn không hiểu nhỏ bạn muốn hỏi cái gì.

"Nãy mưa lớn quá, tưởng mày về không được." Phương Nhã Vy ngừng một chút rồi trả lời.

Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì cười cười, giả vờ nói: "Tốt ghê bây."

"Tao tốt đó giờ nha, nói kiểu đó đi!" Phương Nhã Vy nhăn mặt, giọng điệu cũng theo đó mà thay đổi.

Nghe giọng điệu của cô nàng, Nguyên Vũ Khánh biết mình không nên đùa nữa nên chuyển chủ đề, nói:

"Mà công nhận gió trên đường lớn thật mày ạ, nhìn cành cây rơi xuống mà tao cứ tưởng như đang tận thế vậy."

"Gì mà ghê vậy?!" Phương Nhã Vy có chút lo lắng, vì lúc ngồi trong phòng thấy gió bên ngoài mạnh lắm.

Nghe giọng điệu lo lắng của cô nàng, Nguyên Vũ Khánh liền nhe răng cười: "Hê hê, nhưng mà tao né ảo diệu quá nên chả bị gì, hên thiệt mày ạ!"

"Bớt bớt đi, làm tao lo muốn c·hết!" Phương Nhã Vy hừ lạnh một tiếng, nhưng lúc này đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nói chuyện được một lúc, cả hai tắt điện thoại, sau đó bật Zalo chat qua chat lại với nhau, nói chuyện một hồi thì hắn ăn cơm rồi lướt web.

"Năm nay Học Viện Giác Tỉnh lấy chỉ tiêu là tám trăm người, thiên phú nhất tinh trở lên mới có thể gia nhập. . ."

"Đây là mùa thu hoạch Tụ Linh Thảo, một loại dị thảo dùng để chế tác Tụ Linh Thủy, mỗi gốc có giá 500 ngàn. . ."

"Thành phố Hồ Chí Minh vừa xuất hiện giáo phái tà thần, tên của giáo phái này là Chân Thần Giáng Thế, chuyên đi lôi kéo người khác, mọi người nhất định phải cẩn thận. . ."