Nghe ông nội hỏi như vậy, Nguyên Vũ Khánh hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cháu muốn trở thành giác tỉnh giả, vì có như vậy, bản thân mới có năng lực bảo vệ gia đình của mình."
"Bảo vệ gia đình? Vậy cháu có ai để bảo vệ chưa?"
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang Nhã Vy, sau đó nhìn lại ông nội.
Đối với hắn, Nhã Vy với ông nội là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.
Nếu một trong hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nguyên Vũ Khánh không chắc mình có thể bình tĩnh được.
Thấy biểu hiện của hắn, ông nội đã hiểu rõ, sau đó nhẹ gật đầu một cái, đứng dậy ngẩn đầu nhìn về phương xa, thì thào nói:
"Đúng rồi, Vũ Khánh à, vài ngày nữa ông phải về quê, chắc không lên thành phố nữa, căn nhà này giao lại cho vợ chồng cháu vậy."
"Như vậy sao được? Không phải ông cũng có con cháu hay sao? Sao không giao lại cho bọn họ? Với lại, tại sao đang yên đang lành, ông nội lại muốn rời đi?"
Chuyện này tới quá đột ngột, Nguyên Vũ Khánh có chút khó mà tiếp nhận được.
Huống hồ hắn cũng không muốn rời xa ông nội, vì hắn với Nhã Vy còn chưa báo hiếu xong kia mà.
Vả lại, đang yên đang lành, tại sao ông nội lại muốn về quê?
Với lại, từ khi nào mà ông nội đã có quê hương rồi?
Không phải quê hương của ông nội là Sài Gòn hay sao?
Hàng loạt câu hỏi không có đáp án liên tục hiện lên trong đầu hắn, bất quá vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng.
Mà nghe ông nội nói như vậy, Phương Nhã Vy cảm thấy bất ngờ, nghĩ mãi cũng không biết nguyên nhân tại sao.
Hai vợ chồng đưa mặt nhìn nhau, từ đó có thể thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
"Cuộc đời như bèo nước gặp nhau vậy, có duyên thì hai số phận mới gắn kết với nhau, hết duyên thì người cũng phải đi thôi!"
Nói đến đây, ông nội quay lại nhìn hắn rồi mỉm cười, chậm rãi nói tiếp:
"Về phần căn nhà, đây là món quà ông tặng vợ chồng cháu trước khi rời đi, cố gắng chăm sóc cho Nhã Vy, đừng làm ông thất vọng."
Nguyên Vũ Khánh có chút im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.
Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của ông nội, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ là có hơi thất vọng về bản thân.
Hắn rất muốn làm tròn chữ hiếu, để ông nội không phải khổ sở vì cuộc sống, nhưng xem ra đã không làm được.
Phương Nhã Vy cũng không kém hắn là bao nhiêu, vì ông nội cho cô nàng rất nhiều thiện cảm.
Cứ tưởng sau khi lấy nhau, cô nàng sẽ được chăm sóc cho mẹ cùng ông nội, nhưng bây giờ thì không được rồi.
Ông nội cũng biết tâm tư của hai người, bất quá không có nhắc lại chuyện này, mà nhìn sang Nhã Vy, mỉm cười nói:
"Về sau nhờ cháu chăm sóc cho thằng Khánh, đừng để nó lầm đường lạc lối mà làm ra những chuyện không tốt."
Nói đến đây, ông nội nhìn về phía chiếc hộp gỗ to nhất trên bàn đá.
Nguyên Vũ Khánh cũng nhìn thấy chiếc hộp gỗ này, nhưng không biết bên trong chứa thứ gì.
Ông nội không để hắn đợi lâu, chậm rãi mở chiếc hộp, để lộ ra viên ngọc với chiếc vòng tay vô cùng tinh xảo.
Lúc này ông nội mới đẩy chiếc hộp về phía Nhã Vy, mỉm cười hiền hòa, nói:
"Trong chiếc hộp này có một chiếc vòng tay bằng vàng và một viên ngọc, hiện tại tặng lại cho cháu, mong rằng sau này nó sẽ giúp ích cho hai đứa."
Thấy Phương Nhã Vy định lên tiếng từ chối, ông nội liền cắt lời, vuốt râu mỉm cười nói:
"Không nên từ chối, cháu xứng đáng nhận được những thứ này, về sau sẽ biết công dụng thật sự của nó ra sao."
"Con cảm ơn ạ!"
Từ chối không được, Phương Nhã Vy đành đưa tay nhận lấy, sau đó gật đầu cảm ơn ông nội.
Đợi cô nàng nhận xong, ông nội quay về phía hắn, lấy trong túi ra một sợi dây chuyền màu đỏ rồi nói:
"Về phần cháu, đây là sợi dây chuyền bình an, gặp dữ sẽ hóa lành, nếu gặp chuyện không thể giải quyết thì có thể mở tờ giấy trên sợi dây chuyền ra, hãy giữ cho cẩn thận."
"Còn hai chiếc hộp này thì hãy bảo quản cho tốt vào, đợi tới thời điểm thích hợp thì thay ông đưa cho Anh Kiệt với Tấn Hưng."
Nguyên Vũ Khánh đưa hai tay nhận sợi dây chuyền từ tay ông nội, hắn biết ông nội sẽ không đưa đồ mà không có dụng ý.
Bất quá điều đó đã không còn quan trọng, vì theo lời ông nội, một thời gian sau hắn sẽ biết thôi.
Nhưng làm hắn cảm thấy khó hiểu, đó là chiếc vòng tay mà ông nội tặng cho Nhã Vy vô cùng nhỏ, làm sao có thể đeo được?
Có điều chuyện này cũng không cần hắn nghĩ tới, vì ông nội không bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa.
"Hai đứa đi chơi đi, xem như đi hưởng tuần trăng mật cũng được, về phần cửa hàng không cần để ý, có ông với thằng Hưng là được rồi!"
Ông nội cười cười rồi xua tay, ra hiệu cho hai đứa muốn đi đâu thì đi.
Nghe ông nội nói vậy, hắn liền đem theo một ít quần áo thường ngày rồi cùng cô nàng về nhà mẹ.
Dù sao sau này cũng sống chung một nhà, nên hắn không ngại mà đem đồ dùng cá nhân của mình vào phòng của Nhã Vy.
Phương Nhã Vy thấy vậy thì vô cùng vui mừng, hơn nữa còn giúp hắn thu xếp đồ đạc vào phòng.
Tối đó hắn chở Nhã Vy đi chơi khắp nơi, sau đó thì chính thức "động phòng".
Đây là lần đầu hắn làm chuyện "ấy" hơn nữa còn làm với người mình yêu nên có chút vụn về.
Nhưng sau hai mươi năm lăn lộn, hắn cũng học được một ít kỹ năng từ phim ảnh.
Nên chuyện giường chiếu của hắn không đến nỗi nào, hơn nữa, tới giờ hắn mới biết làm chuyện ấy lại sướng như thế.
Mấy ngày sau đó, hai vợ chồng cùng ông nội đến Sở Tài Nguyên để làm giấy tờ chuyển nhượng, lần này người đứng tên là vợ chồng hắn.
Thu xếp xong mọi chuyện, Nguyên Vũ Khánh cùng Nhã Vy đến ga tàu hỏa để tiễn ông nội.
Nhìn ông nội sắp bước lên tàu hỏa, Nguyên Vũ Khánh nhịn không được, thấp giọng hỏi:
"Ông nội, quê của ông ở đâu vậy, chừng nào rảnh cháu muốn đến thăm một chút."
"Không cần thăm, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại."
Ông nội nói đầy ý vị sâu xa, sau đó bước lên toa tàu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Trên toa tàu số 17, ông nội đột nhiên mỉm cười, những bận tâm trước kia đều nhanh chóng tan biến.
"Duyên đến duyên đi định sẵn rồi, trong trăm ngàn hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ, tất cả đều là duyên phận an bài. . . Rời đi lâu như vậy, hiện tại cũng đến lúc phải trở về rồi. . ."
Giọng nói già nua vừa dứt cũng là lúc thân ảnh ông nội biến mất khỏi toa tàu, sau đó từ hư không truyền đến một tiếng thở dài.
Một màn kinh diễm này để Nguyên Vũ Khánh với Phương Nhã Vy không hề hay biết.
Ông sáu với ông bảy đứng nhìn về phía con tàu, trong lòng nổi lên một trận thất thoát.
Cuối cùng thì Ông Năm Hên cũng đã rời khỏi thành phố, để lại đám già bọn họ lẽ loi một mình, biểu sao không buồn cho được.
"Khánh à, mong rằng cháu không làm chúng ta thất vọng."
Cùng lúc đó, Nguyên Vũ Khánh đang đứng nhìn theo toa tàu thật lâu, sau đó mới ngẩn đầu nhìn lên trời rồi thở dài một hơi.
Mặc dù không rõ tại sao, nhưng Nguyên Vũ Khánh mơ hồ cảm nhận được mình và ông nội sẽ gặp lại trong tương lai.
Nên hắn cũng không quá luyến tiếc, nhưng làm hắn khó hiểu là vì sao ông nội lại không cho hắn biết quê hương của mình ở đâu?
Nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, Nguyên Vũ Khánh đành nhẹ lắc đầu một cái.