Siêu Năng Lập Phương

Chương 7: Không Có Thiên Phú



Chương 7: Không Có Thiên Phú

Đối với hắn, tuy rằng số tiền đó có hơi lớn, nhưng không phải là không đóng được.

"Thằng Khánh nó nói đúng đấy, có thiếu thì tao bù vào cho, đậu thì ngu gì mà không vào hả mậy?" Ngô Anh Kiệt gật đầu tán thành.

Nghe bọn hắn nói chuyện, cô gái đứng trước Nguyên Vũ Khánh cũng lên tiếng:

"Nó nói đúng đó, việc học rất quan trọng, không thể vì thế mà từ bỏ. Nếu không đủ, tao sẽ cho mày mượn một ít."

Nghe thanh âm trong trẻo này, Nguyên Vũ Khánh khẽ mỉm cười, nguyên lai cô bạn Nhã Vy cũng muốn giúp Đỗ Tấn Hưng một tay.

"Cảm ơn tụi bây, tương lai có tiền tao sẽ trả lại ân tình ngày hôm nay gấp mười lần."

Đỗ Tấn Hưng vô cùng cảm kích, rốt cuộc đã có thể an tâm, xem như liều mạng cũng phải thử một lần.

Lúc này, học sinh xếp hàng phía trước đã lên gần hết, thấy vậy giáo viên chủ nhiệm mới bước đến nhắc nhở:

"Hưng, đến lượt em làm thủ tục kiểm tra gen rồi, đừng làm trễ tiến độ của người khác."

"Dạ! Em biết rồi!" Đỗ Tấn Hưng giật mình nhìn lại, thần sắc trở nên nghiêm túc, nhanh chân bước về phía trước.

Thời điểm đứng trước máy kiểm tra gen, Đỗ Tấn Hưng vô cùng hồi hợp, hai tay không ngừng siết chặt vào nhau.

Quân nhân phụ trách thấy vậy thì mỉm cười, đồng thời nhắc nhở một tiếng, để Đỗ Tấn Hưng thả lỏng tinh thần.

Đợi hắn thả lỏng tinh thần, máy kiểm tra bắt đầu chiếu qua, màn hình lập tức hiện lên một loạt thông tin:

"Học sinh: Đỗ Tấn Hưng"

"Trường: Lý Thái Tổ"

"Số tuổi: 18"

"Phân loại: Gen bình thường"

"Mật độ giác tỉnh: 0%"

"Thiên phú: Không có"

Vừa thấy thông tin này, Đỗ Tấn Hưng như người đ·ã c·hết, khuôn mặt không có chút huyết sắc nào.

Lúc này Phương Nhã Vy có chút hồi hợp nên lùi về phía sau, đẩy hắn với Ngô Anh Kiệt tiến lên phía trước.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng thân là con trai nên Nguyên Vũ Khánh không phản đối.



"Người tiếp theo bước lên!"

Nghe có người hô lớn, Nguyên Vũ Khánh lập tức tiến đến làm một ít thủ tục khai báo thân phận, sau đó bước lên máy kiểm tra gen.

Nguyên Vũ Khánh cũng hồi hợp không kém, đợi máy kiểm trắc chiếu qua, hắn khẽ hít sâu một hơi.

"Học sinh: Nguyên Vũ Khánh"

"Trường: Lý Thái Tổ"

"Số tuổi: 17"

"Phân loại: Gen bình thường"

"Mật độ giác tỉnh: 0%"

"Thiên phú: Không có"

Thấy hai chữ "không có" trên màn hình, Nguyên Vũ Khánh chỉ có thể ngẩn đầu lên trời.

Cùng lúc đó, Ngô Anh Kiệt đã đứng trên máy kiểm trắc bên cạnh, rất nhanh trên màn hình đã có thông tin cụ thể.

"Học sinh: Ngô Anh Kiệt"

"Trường: Lý Thái Tổ"

"Số tuổi: 18"

"Phân loại: Gen bình thường"

"Mật độ giác tỉnh: 0%"

"Thiên phú: Không có"

Không nằm ngoài dự liệu của hắn, Ngô Anh Kiệt cũng mang theo khuôn mặt buồn chán mà bước xuống.

Tiếp theo đến lượt Phương Nhã Vy bước lên, cô nàng vô cùng lo lắng, thậm chí còn nhắm tịt hai mắt, không dám nhìn vào màn hình máy kiểm trắc.

Nhưng cho dù có nhìn hay không, máy kiểm trắc vẫn hiển thị thông tin phía trên.

"Học sinh: Phương Nhã Vy"

"Trường: Lý Thái Tổ"

"Số tuổi: 18"



"Phân loại: Gen siêu cấp"

"Mật độ giác tỉnh: 44%"

"Thiên phú: Tứ tinh - Cấp E"

Thấy thông tin trên màn hình, quân nhân đứng bên cạnh mỉm cười nói:

"Đừng lo lắng, thiên phú của em là tứ tinh, với thiên phú này sợ gì không vào được học viện?!"

"A?!" Phương Nhã Vy ngượng ngùng mở mắt, quả nhiên đúng như lời quân nhân nói, thật sự là thiên phú tứ tinh.

Cô nàng vui mừng không thôi, xem ra có thể thực hiện được ước mơ của bản thân.

Đứng phía dưới, Nguyên Vũ Khánh với Đỗ Tấn Hưng đưa mặt nhìn nhau, hiển nhiên có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Ngay từ đầu, bọn hắn cũng không hi vọng quá nhiều, nhưng không nghĩ cô nàng lại may mắn như thế.

"Chúc mừng mày nha, xem như có thể thực hiện được ước mơ rồi!"

Đỗ Tấn Hưng cười lớn, vẻ mặt không giấu nổi sự hưng phấn cùng chờ mong.

Ngô Anh Kiệt với Nguyên Vũ Khánh thấy vậy, lập tức tiến đến chúc mừng.

Trong nhóm có một đứa trở thành giác tỉnh giả, đây cũng xem như không tệ rồi.

Nói không chừng, tương lai bọn hắn còn phải nhờ vào cô nàng ấy chứ?!

Ông nội cùng cô Thanh biết Nhã Vy có thiên phú thì cười không thấy mặt trời.

Tuy nói đây không phải chuyện lớn, nhưng xác thực cũng không phải chuyện nhỏ.

Vì để trở thành giác tỉnh giả, đã có vô số người dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không đạt được mục đích.

Nhưng giờ thì hay rồi, cho dù không có sự trợ giúp từ bên ngoài, Phương Nhã Vy vẫn có cơ hội trở thành giác tỉnh giả.

Nếu để họ hàng trong nhà biết được, chắc bọn họ sẽ vui đến mất ngủ, vì đây là sự tình làm rạng rỡ tổ tông mà.

Sau một phen chúc mừng từ những người bạn trong lớp, cả đám quyết định đi ăn mừng.

Trong quán ăn, ông nội thấy hắn hơi buồn thì thở dài, thấp giọng nói:



"Có đôi khi không trở thành giác tỉnh giả cũng là chuyện tốt, huống hồ thế giới bên ngoài còn rất nhiều điều thú vị đang chờ cháu khám phá, có gì phải buồn phiền chứ?!"

"Ông yên tâm, cháu chỉ hơi thất vọng một chút mà thôi, cũng không làm ra chuyện ngu ngốc gì đâu."

Nguyên Vũ Khánh nhẹ gật đầu, khuôn mặt đượm buồn cũng nhanh chóng biến mất.

Mà nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy chợt im lặng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ trầm tư.

Cùng lúc này, cô Thanh bỗng nhiên nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó nhìn sang con gái của mình với ý vị sâu xa nào đó.

Nguyên Vũ Khánh cũng không để ý đến chuyện này nữa, thấy vậy ông nội liền mỉm cười hiền hòa, thuận tay đưa cho hắn một ít đồ ăn vặt.

Hắn không từ chối, đưa hai tay nhận lấy đồ ăn, sau đó hai ông cháu bắt đầu đàm tiếu đủ thứ trên trời dưới đất.

Trong lúc nói chuyện, Nguyên Vũ Khánh không ngừng nhìn chằm chằm vào ông nội.

Thấy nếp nhăn trên gương mặt già nua mỗi ngày lại tăng thêm một ít, tâm tình Nguyên Vũ Khánh trở nên nặng trĩu.

Đây là người giúp hắn vượt qua khó khăn lúc cha mẹ mất, đồng thời cũng là người đỡ đầu cho hắn từ nhỏ đến lớn.

Bởi vậy hắn luôn xem ông nội như người thân của mình, bất quá năm tháng không chờ đợi bất kỳ người nào.

Đợi khi hắn lớn lên, mái tóc của ông nội đã biến thành màu trắng, không còn hoa râm giống như trước kia nữa.

Hắn biết mình không có năng lực cải lão hoàn đồng, nhưng ít ra mấy năm nay đã làm tròn chữ hiếu.

Bình thường có đồ gì ngon, hắn đều đem qua cho ông nội dùng trước, ông nội có khó khăn gì, hắn nhất định sẽ trợ giúp.

Chỉ bất quá điều đó cũng không thấm vào đâu với công ơn nuôi dưỡng của ông nội.

Thấy vẻ mặt của hắn, ông nội khẽ vỗ vai hắn sau đó quay qua nói chuyện với cô Thanh.

Nói chuyện một lúc, Nguyên Vũ Khánh xin phép trở về cửa hàng để lo chuyện buôn bán.

Đến tối, khi dùng bữa xong, Nguyên Vũ Khánh liền thay đồ, chuẩn bị qua nhà bạn gái chơi.

Bạn gái của hắn tên Nguyễn Kim Oanh, nhỏ hơn hắn một tuổi, quen nhau đã gần một năm.

Tình cảm của cả hai khá tốt, hắn thấy đối phương cũng khá hợp với tính cách của mình.

Thay đồ xong, Nguyên Vũ Khánh lập tức đề máy, phóng thẳng đến nhà Kim Oanh.

Nhà của bạn gái hắn cách đây không xa, đi chừng 7km liền tới nơi.

Mang theo tâm trạng hào hứng bước vào con hẻm, khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức cứng đờ.

Nguyên Vũ Khánh thẩn thờ tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Trước mắt là hình ảnh Kim Oanh đang bước lên chiếc SH của người khác, vừa lúc cô nàng cũng nhìn thấy hắn.

Bốn mắt chạm nhau, Kim Oanh có hơi xoắn xuýt một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.