Hắn nhìn trong tầng một thấy cũng không có gì đặc biệt, tựa như bao văn phòng làm việc khác.
Nhưng từ tầng hai trở lên thì khác biệt hoàn toàn, vì những người nơi đây đều mặc áo Blouse, loại áo chuyên cho phòng thí nghiệm.
Sau một phen nghe giới thiệu thì hắn mới biết nơi đây toàn các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực sinh hóa học.
Nguyên Vũ Khánh nhìn mấy mẫu vật trên kính hiển vi, sau đó tiến lại quan sát mấy cái rồi đi vòng vòng chơi.
Mà hắn để ý, càng lên trên, các tầng càng được canh ngừa nghiêm ngặc hơn.
Bất quá, có cái danh con gái của tổng giám đốc và con rể nên hắn cứ thế mà thẳng tiến.
Lúc đến tầng ba, hắn thấy chị nghiên cứu sinh mặc áo Blouse đang loay hoay với máy in thì hắn bước tới kiểm tra.
Dù sao cũng gặp loại này khá nhiều bên ngoài cơ sở in ấn, nên hắn không lạ lẫm với mấy cái lỗi vặt này.
Sau một hồi sờ loạn, cuối cùng máy in cũng hoạt động trở lại, nhưng lúc này IT mới lên tới nên người kia chỉ biết nhìn hắn rồi cười khổ.
Lúc này cô Thanh đang bận họp với những thành viên cốt cán nên hắn với Nhã Vy không có đến làm phiền.
Một lúc sau thì hắn với Nhã Vy được gọi lên, thế là hắn thẳng tiến đến tầng cao nhất.
Hai đứa ngồi chơi một lúc thì thấy cửa phòng họp mở ra, từng người từng người bước ra với khuôn mặt nặng nề.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của mọi người, Nguyên Vũ Khánh không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Phương Nhã Vy thấy vậy thì có chút lo lắng, đợi mọi người đi hết, cô nàng bước vào, nhìn cô Thanh, hỏi: "Má, chuyện lộ bí mật đã được xử lý chưa?"
"Chưa nữa, má thấy công tác bảo mật của công ty rất tốt, nhưng chẳng biết sao bí mật lại bị lộ ra ngoài nữa?!"
Tranh thủ lúc hai mẹ con ngồi nói chuyện, Nguyên Vũ Khánh bắt đầu đi xung quanh phòng họp một chút.
Ban đầu hắn thấy không có gì, nhưng mở công năng Bức Xạ Tiên Linh thì lại khác biệt hoàn toàn.
Toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng đều xuất hiện rõ ràng trong mắt hắn, cho dù một con kiến cũng không trốn được.
"Mẹ, mọi người đặt camera đầu kim trong phòng họp để làm gì vậy?" Nguyên Vũ Khánh quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
"Camera đầu kim?" Cô Thanh nghe vậy thì ngẩn người, hồi lâu sau mới nghi hoặc, hỏi: "Ý của con là camera siêu nhỏ ấy à?"
"Đúng vậy, con thấy trong phòng có hai camera siêu nhỏ gắn ở máy chiếu với dưới ổ ghim nguồn." Nguyên Vũ Khánh gật đầu, đồng thời chỉ tới vị trí ẩn giấu của camera.
Cô Thanh nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, Phương Nhã Vy cũng ngạc nhiên không kém.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh liền tiến tới chỗ máy chiếu, sau một lúc hì hục thì cũng gỡ ra được một cái đầu camera vô cùng nhỏ.
Lúc này cô Thanh mới tin lời hắn là thật, cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó.
Mặc dù không rõ chuyện trong công ty, nhưng giờ khắc này hắn đã đoán được phần nào.
Sau một phen suy tính, Nguyên Vũ Khánh lên tiếng đề nghị: "Mẹ cho con mượn máy tính một chút được không?"
Cô Thanh không từ chối, lập tức nhập mật khẩu mở màn hình cho hắn kiểm tra.
Từng học qua một khóa quản trị mạng với bảo mật thông tin nên Nguyên Vũ Khánh cũng có một chút hiểu biết.
"Chủ nhân, ngươi có thể mở port của máy tính để điều tra."
Đúng lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh của Roblox, vì hệ thống đã quét hết ký ức của hắn nên biết về chuyện này.
"Ta biết rồi!" Nguyên Vũ Khánh gật đầu, bất quá hắn không có làm ngay mà ngồi kiếm tra phiên bản hệ điều hành.
Sau một loạt thao tác, Nguyên Vũ Khánh biết máy chủ cô Thanh đang dùng là Window Server 2012 R2.
Sau đó hắn mở các port ra bên ngoài để kiểm tra, rất nhanh hắn đã phát hiện port 2208 đang truyền dữ liệu ra bên ngoài, cứ cách 5 phút sẽ truyền ra ngoài một ít thông tin nào đó.
Dung lượng truyền ra không lớn, hầu như chỉ tính theo kilobyte nên người khác khó quản lý.
Dưới những kiến thức đã có từ trước, Nguyên Vũ Khánh mò mẫn hơn hai tiếng thì tìm được phần mềm đang chạy ẩn, thậm chí nó còn không xuất hiện trên Task Manager.
Xem đến đây, Nguyên Vũ Khánh nói: "Máy công ty đã bị hack, cho nên bí mật của công ty mới bị rò rỉ ra ngoài."
"Bị hack?" Cô Thanh không khỏi cau mày, vì đã hiểu được nguyên nhân thông tin mật cứ bị tuồng ra ngoài liên tục.
"Vậy có cách nào để khắc phục không con?" Cô Thanh do dự một chút, thấp giọng hỏi.
Thật ra cô Thanh cũng không rành về máy tính, mà hắn lại học ngành Công Nghệ Thông Tin nên mới hỏi thăm.
Nguyên Vũ Khánh cũng biết chuyện ấy, mặc dù Công Nghệ Thông Tin không phải chuyên ngành bảo mật, nhưng hắn vẫn có chút kiến thức cơ bản, cho nên có thể đưa ra lời khuyên.
Khẽ suy nghĩ một lúc, sau một phen sắp xếp lại ngôn từ, Nguyên Vũ Khánh lên tiếng, nói:
"Chuyện này con không rành lắm, tại con không chuyên về bảo mật nên không biết hết được. Nhưng mẹ có thể kêu IT của công ty nâng cấp máy chủ lên bản Server 2016, như vậy sẽ ít lỗ hổng bảo mật. Với lại mẹ nên hạn chế truy cập ra internet bằng mạng của công ty, như vậy sẽ đỡ bị t·ấn c·ông hơn."
Nghe đến đây, cô Thanh cũng hiểu được phần nào, nhưng bên công ty cung cấp bảo mật Phượng Hoàng nói không cần quá để ý, vì hầu như máy chủ ở Việt Nam rất ít khi bị t·ấn c·ông.
Nhưng hôm nay thì sao?
Không những bị t·ấn c·ông, mà còn bí mật tuồng dữ liệu quan trọng ra ngoài, bảo sao an tâm cho được.
Đó cũng là lý do tại sao mới nghiên cứu được một loại dược phẩm mới, những công ty khác cũng tung ra bản tương tự.
"Vậy còn phần mềm gián điệp kia?" Phương Nhã Vy đưa mắt nhìn hắn mong đợi hỏi.
"Chỉ cần xóa là được, nhưng có tới 4 5 phần mềm đang âm thầm lấy dữ liệu lận, nên phải xóa càng sớm càng tốt." Nguyên Vũ Khánh không cần suy nghĩ mà trả lời dứt khoát.
Cô Thanh nghe vậy thì nhẹ gật đầu một cái, sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Một lúc sau, khi nói chuyện với người kia xong, cô Thanh liền nhìn sang hai đứa, mỉm cười nói:
"Nhờ có con mẹ mới biết công ty bị lộ bí mật như thế nào, cho nên tối nay hai đứa không cần nấu cơm, hôm nay nhà mình đi ăn tại nhà hàng."
"Dạ, hì hì!" Phương Nhã Vy mỉm cười đầy hãnh diện, sau đó dẫn hắn xuống tầng triệt.
Nguyên Vũ Khánh thấy không có gì nên chở Phương Nhã Vy vào trung tâm thương mại Paragon để mua sắm.
Nhiệm vụ của hắn là đi theo để xách đồ, ngoài ra còn phải giúp vợ mình lựa ra mấy bộ váy đẹp đẹp.
Đối với chuyện này, Nguyên Vũ Khánh không thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu lia lịa, dù sao thân hình Nhã Vy cũng chuẩn, nên mặc gì chả đẹp.
Mua sắm xong, hai đứa lại đi ăn mỳ cay cấp độ bốn, nhưng hắn ăn không quen nên chỉ có thể giảm xuống cấp độ một.
Dù sao ăn cay quá cũng không tốt, cho nên ăn vừa vừa là tốt nhất, mất công lại b·ị đ·au dạ dày nữa.
Đi chơi loanh quanh các kiểu thì cũng đến tối, lúc này cô Thanh chạy xe về nhà rước hai vợ chồng, sau đó thẳng tiến đến nhà hàng Latest Recipe ở quận một.
Nhà hàng này vô cùng trang trọng, vào trong thì thấy có không ít khách khứa đang ngồi nói chuyện với nhau.
Nhưng vừa mới ngồi xuống còn chưa nóng đít, Nguyên Vũ Khánh lại thấy phía trước có thân ảnh khá quen thuộc.
Nguyên Vũ Khánh nghi hoặc, rút điện thoại gọi cho Ngô Anh Kiệt thì thấy người phía trước lấy điện thoại ra nghe: "Gọi tao có việc gì không?"
"Mày thử nhìn lại sau lưng xem?!" Nguyên Vũ Khánh không trả lời mà mỉm cười hỏi ngược lại.