Siêu Năng Lập Phương

Chương 9: Bài Kiểm Tra Đầu Vào



Chương 9: Bài Kiểm Tra Đầu Vào

Trước khi vào trong phòng thi, toàn thể học sinh đều bị kiểm tra đồ dùng một lượt.

Ngồi một lúc thì tiếng chuông vang lên, giám thị bắt đầu phát đề thi cho thí sinh.

Đề thi yêu cầu hoàn thành 100 câu trong vòng 60 phút, mỗi câu 1 điểm, chỉ cần trên 80 điểm liền đạt chỉ tiêu.

Lúc này giám thị bước lên bục giảng, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua đám học sinh, nghiêm giọng nói:

"Thầy nhắc lại lần nữa, trong phòng thi không được g·ian l·ận, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài, các em nghe rõ rồi chứ?!"

"Dạ rõ!!!"

Hơn trăm thí sinh trong phòng thi đồng loạt thét lớn, tâm tình đầy kích động, nhiệt huyết sôi trào, khí thế bừng bừng.

Nhìn đề thi trước mặt, Nguyên Vũ Khánh khẽ mỉm cười, vì hắn đã có chuẩn bị từ trước.

Hắn làm một lèo tới câu 50, không có chút vấp ngã nào, tất cả đều vô cùng nhanh chóng, nhưng đến câu 51 thì có dấu hiệu chậm lại.

Cái này không phải hắn không muốn làm, mà là từ câu 51 trở đi, đề thi đã khó hơn rất nhiều.

Đây toàn là kiến thức trung đẳng trở lên, điều này khiến hắn đau đầu không thôi.

Làm đến câu 80, Nguyên Vũ Khánh đành bó tay, vì những câu hỏi phía sau đều vô cùng khó.

Mặc dù bị Phương Nhã Vy nhồi nhét đủ thứ kiến thức vào đầu, nhưng hắn vẫn không làm được mấy câu này.

Nguyên Vũ Khánh ngậm bút, phóng mắt nhìn qua mọi người một lượt.

Tuy chỉ là tùy ý nhìn, nhưng hắn phát hiện mọi người cũng có dấu hiệu muốn cóp bài như mình.

Nhưng với ánh mắt hình viên đạn của giám thị, bọn hắn không dám đưa mắt nhìn lung tung nữa.

"Quả nhiên đúng với câu đi học như đi tù, ngồi học như ngồi tu, thầy cô toàn sát thủ, thật sự không có khe hở để quay cóp."



Nguyên Vũ Khánh thầm cảm khái trong lòng, bất quá không có dám đi thách thức giám thị.

Hắn nhìn chằm chằm vào bài thi, nhưng bài thi biết hắn, chứ hắn không biết bài thi.

Nguyên Vũ Khánh không khỏi vò đầu bức tóc, trong sát na này hắn đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.

Ý tưởng này vừa nảy sinh, Nguyên Vũ Khánh lập tức cười đắc ý, thầm nghĩ:

"Nếu bản thân không làm được, vậy phần còn lại để tổ tiên gánh vậy."

Thế là hắn xé giấy nháp thành bốn mảnh, mỗi mãnh ghi một đáp án, sau đó bắt đầu bóc quẻ chọn kết quả.

Thời điểm Nguyên Vũ Khánh vừa ghi đáp án, phòng thi đột nhiên xuất hiện thêm mấy chục tên đạo sĩ như hắn.

Tên nào cũng tinh thông bói toán, phần lớn đều xé giấy làm quẻ bói, nhưng có vài người khiến hắn chú ý.

Đó là hai thí sinh ngồi bàn đầu, hai tên này gục mặt xuống bàn, lâu lâu lại ngẩn đầu khoanh đáp án.

Nhưng còn chưa để hắn hết nghi ngờ, giám thị đột nhiên bước tới, đưa tay giật lấy cái tai nghe siêu nhỏ ra khỏi người bọn họ.

"Dùng tai nghe để dò hỏi đáp án, các em đã bị loại, năm sau lại đến đi."

"Không. . . không. . . hãy cho em thêm một cơ hội nữa. . ."

Hai tên kia còn chưa dứt lời, bên ngoài đã xuất hiện một người trung niên, người này nắm lỗ tai hai thí sinh g·ian l·ận ra khỏi cửa.

"Được rồi, đừng nhìn nữa, cố gắng làm bài của mình đi!"

Giám thị trừng mắt nhắc nhở, sau đó tiếp tục công việc kiểm tra phòng thi của mình.

Đám thí sinh thấy vậy thì nhao nhao co đầu rụt cổ, không dám làm loại chuyện tương tự.



Bất quá, trong phòng thi không thể tránh khỏi mấy cảnh c·hết cười của đám thí sinh.

Có người thì ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng con mắt lại xoay tròn 180 độ, ý đồ tìm đối tượng thích hợp để chôm bài.

Có điều trong phòng cũng không thiếu người như Nguyên Vũ Khánh, xé giấy nháp thành bốn mảnh, sau đó luôn miệng hô câu "tổ tiên phù hộ" rồi chọn quẻ.

Giám thị thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu, tiếp đó nhẹ nhàng nhắc nhở một hai câu rồi đi chỗ khác, để đám thí sinh thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng 5 phút sau, Nguyên Vũ Khánh rốt cuộc hoàn thành bài thi, nhưng hắn không vội ra ngoài mà ở lại kiểm tra kết quả.

Ngồi chán không có gì làm, hắn dòm học sinh ở chung quanh, lâu lâu lại phóng mắt nhìn ra cửa sổ một cách ngơ ngẩn.

Nghe mọi người nói, nếu có thân phận cao quý, bọn họ không cần cực khổ như thế, chỉ cần ngồi chơi, đợi ngày nhận thư trúng tuyển là được.

Đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường và người có gia thế cường đại chống lưng.

Nguyên Vũ Khánh ngồi suy nghĩ mông lung một lúc cũng hết giờ, hắn chậm rãi đợi giám thị gọi tên.

Mà buồn cười nhất là lúc đầu người nào cũng nhiệt huyết bừng bừng, nhưng tới khi nộp bài thì mặt mày ai nấy đều trắng bệch như con ma c·hết trôi.

Nghe giám thị gọi tên, Nguyên Vũ Khánh tiến lên nộp bài, ký tên vào danh sách, rồi bước khỏi phòng thi.

Vừa thấy Nguyên Vũ Khánh rời khỏi phòng thi, Đỗ Tấn Hưng chạy tới, hưng phấn nói:

"Mày làm bài thế nào? Tao làm được 85 câu, 15 câu còn lại tổ tiên gánh. Theo tính toán, ít nhất cũng được 70 điểm."

"Tao làm được 90 câu, 10 câu còn lại đánh bừa, ít nhất cũng được 80 điểm. Khánh, mày làm được bao nhiêu câu vậy?"

Còn chưa kịp mở miệng, Nguyên Vũ Khánh đã thấy khuôn mặt xinh xắn của Phương Nhã Vy.

Không cần đoán hắn cũng biết cô nàng ra sớm nên nhờ cô Thanh chở qua đây tìm hắn đây mà.

Thấy đứa bạn quan tâm mình như vậy, Nguyên Vũ Khánh cảm thấy ấm áp phần nào.

Có điều, khi nhớ tới mấy lời vừa rồi, Nguyên Vũ Khánh thấy lòng mình đau nhói, hít thở không thông.



Hắn làm muốn c·hết mới được 80 câu, mà hai đứa này cư nhiên làm được 85 với 90 câu, còn chừa mặt mũi cho hắn hay không?

Bất quá Nguyên Vũ Khánh là người thế nào chứ, hắn cố nén nước mắt, cười ha hả nói:

"Chuyện nhỏ ấy mà, thiên tài như tao thừa sức lấy được 99 điểm, tụi bây cứ chờ đi."

Vừa nói Nguyên Vũ Khánh vừa bước chân lên tảng đá, một tay hướng lên trời, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

"Ờ, 99 điểm trong tay, 1 điểm trên giấy đúng không?"

Đúng lúc này, có một cánh tay trắng trẻo thò tới ngắt eo hắn, làm hắn la oai oái, không ngừng xin tha thứ.

Mà không cần đoán hắn cũng biết đối phương là ai, ngoài Phương Nhã Vy thì còn ai vào đây nữa.

Trong hai tuần này, cô nàng là người giúp hắn ôn bài nên biết thực lực của hắn tới đâu.

"Nhẹ. . . nhẹ tay một chút, đau. . . đau quá con này. . ."

Nguyên Vũ Khánh la lớn khiến mọi người chú ý, làm Phương Nhã Vy ngại đỏ mặt, buộc phải buông tay tha cho hắn.

Đỗ Tấn Hưng thấy vậy thì lắc đầu, cái tên này không bao giờ biết ngượng mồm, cứ mở miệng là gần max điểm mới chịu.

Phương Nhã Vy hừ lạnh, đưa tay ra trước mặt hắn, nghiêm mặt nói: "Tha cho mày đấy, nhanh lấy đề thi ra đây."

Mà nghe tới hai chữ "đề thi" Nguyên Vũ Khánh liền giả vờ giả vịt, một mặt ngu ngốc nói: "Đề thi? Đề thi gì? Làm gì có đề thi nào?"

"Còn ngoan cố?" Phương Nhã Vy thấy Nguyên Vũ Khánh giả ngu thì tức giận, trực tiếp c·ướp ba lô của hắn lấy đề thi.

Nguyên Vũ Khánh định lên tiếng ngăn cản thì thấy ánh mắt sắc lạnh của Phương Nhã Vy, thế là hắn đành ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng một bên chờ tòa án phán xét.

"Làm đúng 80 câu đầu tiên, 15 câu tiếp theo sai hết, còn 5 câu cuối không rõ lắm. Chắc lại dùng giấy nháp ghi đáp án rồi bấm quẻ chứ gì?"

Phương Nhã Vy liếc mắt liền biết hắn làm đúng bao nhiêu câu, hơn nữa còn biết hắn dùng cách nào để khoanh đáp án.

Chưa tới một phút đã bị Phương Nhã Vy nói toẹt ra hết, Nguyên Vũ Khánh đành gãi đầu cười hề hề.