"Anh kết bạn rồi, nhưng em không đồng ý." Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ nói.
"Làm sao có thể? Vậy tại sao em không nhận được?" Thẩm Chiêu Chiêu thấp giọng nói, vẻ mặt không thể tin được.
Thịnh Trử Ý: "Có thể là do em chặn anh nên không nhận được lời mời kết bạn của anh."
"Ách......"
Thẩm Chiêu Chiêu biểu thị, đây là lần đầu tiên cô kéo một người vào danh sách đen, cô không biết rằng mình không thể thêm lại sau khi đã chặn đối phương.
"Cái đó, vậy anh cũng có thể gọi cho em mà!" Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu lóe lên, khí thế đã yếu đi rất nhiều.
Tuy nhiên, cô không thừa nhận mình có lỗi.
Thịnh Trử Ý: "Ừm, gọi rồi!"
"Sao em không nhận được?" Thẩm Chiêu Chiêu nghi ngờ nhìn anh.
Thịnh Trử Ý nhìn cô thật lâu mới nói: "Em đang chơi game, không rảnh bắt máy."
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi đỏ mặt.
Ha ha, thật ngại quá! ! !
Cô mơ hồ nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy.
Sau khi người này chuyển đi, không còn ai trông coi cô nữa. Trong những ngày nghỉ, cô ở nhà xem TV hoặc chơi game.
Hôm đó Thư Nhiễm bảo cô nghe điện thoại, vào thời điểm quan trọng trong game, cô không nghe rõ là ai đang gọi, nên cô bảo đối phương đợi một lát.
Kết quả là đến khi trò chơi kết thúc, cô quên béng luôn!
"Vậy... vậy anh không thể gọi em thêm mấy lần nữa sao?" Thẩm Chiêu Chiêu càng nói càng thấy chột dạ.
"Vậy còn em? Tại sao em không chủ động liên lạc với anh?" Thịnh Trử Ý hỏi.
"Em... Em tưởng anh không muốn liên lạc với em!"
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên có cảm giác bất bình, đôi mắt ngấn nước ngước lên, chất vấn đối phương: "Không phải, tại sao lúc rời đi anh không nói lời tạm biệt với em?"
Thịnh Trử Ý đột nhiên mím môi, im lặng không giải thích.
"Nhìn xem, em biết anh cố ý mà." Thấy đối phương không lên tiếng, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mình lại có lý, khí thế bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.
"Không phải!" Thịnh Trử Ý nói.
Không phải là không muốn nói lời tạm biệt, mà là không muốn nói lời tạm biệt trực tiếp.
Anh sợ, sau khi gặp cô, anh sẽ không muốn rời đi.
"Anh nói cái gì?" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ nhìn thấy miệng anh mấp máy, nhưng không nghe rõ anh nói cái gì.
"Không có gì." Thịnh Trử Ý quay mặt đi.
Đang nói chuyện, hai người dừng lại trước cửa một căn biệt thự.
Thịnh Trử Ý nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Chúng ta tới rồi!"
Thẩm Chiêu Chiêu nghe xong thì vô thức ngẩng đầu, nhìn căn biệt thự trước mặt.
Chà, rất lớn, rất ấn tượng.
Với vốn từ vựng cằn cỗi của mình, cô tạm thời chỉ có thể nghĩ ra hai từ này.
Sau khi Thịnh Trử Ý dùng vân tay mở khoá, anh nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Lát nữa nhớ lấy dấu vân tay của em, mật khẩu vẫn là mật khẩu nhà cũ của anh, phòng ở tầng hai, em có thể chọn bất kỳ phòng nào."
"Anh ở đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức hỏi.
"Anh ở tầng ba." Thịnh Trử Ý đáp.
"Còn chú Thịnh, dì Tố Tâm và Tiểu A Ly thì sao? Họ sống ở đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu lại hỏi.
Thịnh Trử Ý: "Bọn họ không sống ở đây. Hơn nữa, ba mẹ anh đưa A Ly đi du lịch, phải đến tối mai mới về."
"Không sống ở đây?" Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.
Nơi này rộng lớn như vậy, chẳng lẽ anh chỉ sống một mình?
Thịnh Trử Ý gật đầu nói: "Bọn họ ở gần công ty, ở đó có một căn nhà, chờ họ về anh sẽ dẫn em qua xem."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cho nên, nơi này rộng lớn như thế, sau này chỉ có hai chúng ta ở thôi sao?" Cô chợt hiểu cảm giác của Lưu lão lão khi mới vào Đại Quan Viên.
Chậc, người có tiền đều tùy hứng như vậy sao?
Đến bây giờ gia đình cô vẫn phải chen chúc trong một căn nhà nhỏ rộng 100m², thế mà tên này lại sống một mình trong căn biệt thự rộng vài trăm mét vuông.