Thịnh Trử Ý nghi ngờ nhìn người nào đó xuất hiện trong phòng mình vào sáng sớm.
Thẩm Chiêu Chiêu xoay người, cười ngượng ngùng với đối phương, nói: "Chào, chào buổi sáng! Em tưởng anh chưa dậy, sợ anh ngủ quên nên mới lên đây gọi anh."
Ánh mắt Thịnh Trử Ý lập tức rơi xuống tay cô.
Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn tờ giấy thi bị xé làm đôi, vội vàng nhét vào cặp nói: "Cái đó, em không cố ý đâu."
Thịnh Trử Ý nhìn cô, lại nhìn cặp sách trong tay cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, đã mấy năm rồi, em đúng là chẳng tiến bộ chút nào."
Thẩm Chiêu Chiêu tự biết đuối lý.
Kệ đi, để anh mắng hai câu cho hả giận.
Thấy Thịnh Trử Ý còn muốn nói thêm, Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nói: "Em biết em sai rồi, anh còn mắng nữa thì thật quá đáng!"
Không phải chỉ là quên làm bài tập về nhà thôi sao, chuyện có lớn lắm đâu?
Trên mặt Thịnh Trử Ý hiện lên vẻ bất lực, anh nói: "Không mắng em, nhưng em không được chép bài tập về nhà."
Thẩm Chiêu Chiêu đáng thương nhìn anh: "Không được, em còn hai đề chưa làm." Từ nhỏ, Thẩm Chiêu Chiêu luôn dùng vẻ mặt này để Thịnh Trử Ý thoả hiệp.
Nhưng lần này anh không hề lay động.
Cô đã là học sinh lớp 11, anh hy vọng cô gái này sẽ hứng thú với việc học hơn.
"Anh định thấy c.h.ế.t mà không cứu sao?" Thẩm Chiêu Chiêu tức giận nói.
"Ừ!" Thịnh Trử Ý hạ quyết tâm mặc kệ cô.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Mềm không được, cứng cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục mềm.
Thẩm Chiêu Chiêu tự nhận co được dãn được, cô kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh trai Trử Ý à, xin anh đó, chỉ lần này thôi, em hứa lần sau sẽ làm hết bài tập!"
Trước đây cô gái này vẫn luôn gọi anh là Ý Ý Ý Ý, không biết từ khi nào đã học được cách gọi anh là anh trai Trử Ý.
Mà mỗi lần cô gọi anh là anh trai, giọng cô luôn ngọt ngào và mềm mại, như lông vũ lướt nhẹ trong lòng bàn tay.
Lông mày Thịnh Trử Ý không tự chủ được mà nhảy lên, nhưng cuối cùng vẫn không mềm lòng.
Cả cứng và mềm đều không có tác dụng.
"Coi như anh giỏi!" Thẩm Chiêu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tức giận rời khỏi phòng.
Thẩm Chiêu Chiêu không ăn sáng, vội vàng đến trường để làm bài.
Lúc Thịnh Trử Ý xuống nhà thì cô gái đã biến mất.
Trong phòng học.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa thở dài vừa làm bài về nhà.
Cô cảm thấy Ý Ý đã thay đổi, không còn là Ý Ý luôn cõng nồi cho cô mọi lúc mọi nơi.
Giây tiếp theo, trước mặt cô có thêm hai bài kiểm tra nữa.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn Tưởng Niên đang cầm hai tờ bài thi, cô ấy nói: "Chưa đến hai phút, cậu đã thở dài bảy lần rồi." Cô ấy không muốn nghe thấy tiếng thở dài của cô, ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.
Mà hai mắt của Thẩm Chiêu Chiêu lại sáng lên. Đây là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?
Quả nhiên, trên đời vẫn còn tình yêu đích thực. Thẩm Chiêu Chiêu hưng phấn ôm lấy cô ấy: "Niên Niên, cậu đúng là người tốt, tớ yêu cậu c.h.ế.t mất!"
Tưởng Niên sửng sốt, sau đó đẩy kính trên sống mũi lên, nhắc nhở cô: "Còn mười phút nữa là thầy sẽ tới!"
"A!" Thẩm Chiêu Chiêu nghe xong lập tức cầm bài thi trong tay, nhanh chóng chép bài.
Bên kia, Thịnh Trử Ý vừa vào lớp đã nghe thấy giọng nói lớn của Chu Hoài Vũ: "Anh Ý, giang hồ cấp cứu, anh cho em mượn bài tập với."
Thịnh Trử Ý: "Không cho mượn!"
"Chúng ta là anh em, anh nhẫn tâm thấy c.h.ế.t mà không cứu sao?"
Thật không khéo, cách đây không lâu cũng có người nói như vậy.
"Ừ!" Anh nhẫn tâm!
Chu Hoài Vũ không thể tin nhìn anh: "Anh Ý, anh thay đổi rồi!"