“Còn cháu,” mẹ Lâm Na nói với hiệu trưởng xong lại mở to mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Tôi không nói với cháu nữa, tôi sẽ liên lạc trực tiếp với ba mẹ cháu. Cho tôi biết số điện thoại của ba mẹ cháu đi."
"Dì ơi, chuyện này cháu vẫn chưa nói cho ba mẹ cháu biết. Dì có chắc chắn muốn họ biết không? Dì yêu con gái dì, ba mẹ cháu cũng yêu cháu. Dì có nghĩ, nếu họ biết con mình bị bắt nạt ở trường thì sẽ làm gì không? Hơn nữa, cháu mới là người bị hại, chỉ cần cháu không đồng ý, dì tìm ai cũng vô dụng thôi." Ba mẹ cô đi làm rất vất vả, không cần vì chuyện nhỏ nhặt này mà lãng phí thời gian.
Sắc mặt người phụ nữ chợt trở nên u ám, còn khó nhìn hơn vừa nuốt phải ruồi.
Thẩm Chiêu Chiêu nói xong, cúi chào hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng, em về lớp trước!" Sau đó xoay người đi về phía cửa.
Thái Điềm nhìn mẹ Lâm Na, nhắc nhở: "Mẹ Lâm Na, chị cần phải hiểu rõ. Nếu thực sự gọi cảnh sát, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến con chị. Các học sinh khác sẽ nghĩ gì về em ấy?"
"Đợi một chút."
Cuối cùng người phụ nữ cũng ngăn cản Thẩm Chiêu Chiêu, sắc mặt khó coi.
"Chúng tôi xin lỗi!" Bà ta cắn răng nói.
Nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu và Thái Điềm.
Thái Điềm bảo vệ Thẩm Chiêu Chiêu ở phía sau, chặn tầm nhìn của bà ta, nói: "Không biết Lâm Na dự định khi nào thì trở lại trường học?"
"Ngày mai, ngày mai tôi sẽ bắt nó xin lỗi." Người phụ nữ mang vẻ mặt u ám nói.
Thái Điềm: “Vậy tôi đưa bạn học Chiêu Chiêu về lớp.”
Từ văn phòng đi ra, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thái Điềm nói: "Cô ơi, em có làm sai gì không?"
"Không!" Thái Điềm sờ sờ đầu cô, nói: "Em làm rất tốt, vừa rồi rất dũng cảm, chúng ta dựa vào chính mình, dùng lí lẽ biện luận không sai. Người làm sai lại không có dũng khí thừa nhận sai lầm của họ, họ mới không đúng."
"Đúng vậy!" Thẩm Chiêu Chiêu nghe được lời này không nhịn được cười.
"Được rồi, trở về lớp đi!" Thái Điềm mỉm cười vỗ vỗ vai cô.
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, cô đi về phía lớp học.
Thái Điềm nhìn bóng lưng của cô, nghĩ rằng chuyện này không nên giấu ba mẹ cô, cuối cùng cô ấy gọi điện cho ba mẹ Chiêu Chiêu, giải thích sự việc với họ.
Ngay khi ba Chiêu Chiêu biết tin con gái mình bị bắt nạt, ông đã ngay lập tức bày tỏ ý định đến trường để hỗ trợ con gái.
Cuối cùng vẫn là Thái Điềm làm ông bình tĩnh lại.
Sau khi nghe được biểu hiện của Thẩm Chiêu Chiêu trong phòng hiệu trưởng, ông tự hào nói: "Không hổ là con gái của Thẩm Mặc!” Truyền thống của nhà họ Thẩm bọn họ là: Ăn gì cũng được, miễn là không lỗ.
Về điểm này, cô nhóc làm rất tốt!
Bên kia, mẹ Lâm Na từ phòng hiệu trưởng đi ra, đi thẳng đến chỗ chiếc ô tô màu đen đỗ ở cổng trường.
Có một người đang ngồi ở ghế sau xe, chính là Lâm Na.
Thấy mẹ đi ra, cô ta liền hỏi: "Mẹ, thế nào rồi? Con nhỏ đó có đồng ý không truy cứu không?"
"Không, nó nhất quyết đòi con xin lỗi." Nhắc đến chuyện này, mẹ Lâm Na tức giận, vốn tưởng đối phương sẽ là một cô bé dễ đối phó, ai ngờ đối phương lại khó đối phó đến như vậy.
"Vậy phải làm gì đây?" Lâm Na bĩu môi, đột nhiên không vui.
Mẹ Lâm Na trừng mắt nhìn con gái mình, vẻ mặt khó chịu nói: "Còn có thể làm gì nữa? Cứ làm theo lời nó nói đi!"
Cái gì?
Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Na thay đổi, lớn tiếng từ chối: "Con không muốn! Mẹ, không phải mẹ nói sẽ thuyết phục nó không truy cứu sự việc sao? Tại sao con phải xin lỗi?"
"Đủ rồi, con thấy như vậy chưa đủ xấu hổ sao?" Mẹ Lâm Na hét lên: "Nếu con không ngu ngốc, chỉ toàn đi gây chuyện, mẹ cũng không cần phải ăn nói khép nép, nhìn sắc mặt của một con nhóc. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ngoài ra, sau này ở trường ngoan ngoãn một chút, đừng lúc nào cũng gây rắc rối cho mẹ và ba con!"
Lâm Na cắn môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý cùng không cam lòng.