Bởi vì trong nhà có thêm một con chó, Thẩm Chiêu Chiêu không có tâm tư làm bài tập về nhà.
Việc đầu tiên sau giờ học mỗi ngày là chơi với chú chó.
“Thẩm Chiêu Chiêu, nếu em không làm xong bài tập, anh sẽ mang con ch.ó về.” Mỗi lần Thịnh Trử Ý đều lấy Nhị Mao để uy h.i.ế.p cô.
Thẩm Chiêu Chiêu nghe xong, lỗ tai gần như chai sạn: "Em biết rồi, làm làm làm, em lập tức làm. Ý Ý, anh càng lúc càng giống ba em!"
Chớp mắt, nửa đầu học kỳ một đã trôi qua, cả hai bắt đầu những ngày nghỉ đông mới.
Năm nay cả hai gia đình đều có ý định về quê ăn Tết.
Hai nhà Thẩm Thịnh sống ở một thị trấn nhỏ, cách nhau không xa. Ngày đầu tiên trở lại thị trấn, Thẩm Chiêu Chiêu chào hỏi ông bà và thân thích trong nhà rồi chạy đi tìm Thịnh Trử Ý.
"Chiêu Chiêu tới rồi!" Bởi vì hai nhà có quan hệ, trên dưới Thịnh gia từ nhỏ đã quen biết cô.
Vừa nhìn thấy cô đã mỉm cười, gọi tên.
"Cháu chào bà nội."
"Cháu chào ông nội Thịnh, cháu chào bà nội Thịnh." Thẩm Chiêu Chiêu cũng ngoan ngoãn chào hỏi các trưởng bối nhà họ Thịnh.
"Cháu dâu của chúng ta tới rồi, mau tới đây, bà nội đã chuẩn bị cho cháu một bao lì xì lớn, còn để lại rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu." Bà nội Thịnh đã hơn tám mươi tuổi, lần nào nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu, bà sẽ gọi cô là cháu dâu.
"Cháu cảm ơn bà nội!" Thẩm Chiêu Chiêu miệng lưỡi ngọt ngào, mỗi lần tới đều khiến bà lão vui vẻ.
Lúc rời đi, túi của cô đã đầy.
"Hai đứa ra ngoài chơi đi!"
Vì là đêm 30 Tết nên người lớn có rất nhiều việc phải làm, hai người trực tiếp bị đuổi đi.
Sau khi ra khỏi nhà Thịnh, Thẩm Chiêu Chiêu kéo Thịnh Trử Ý nói: "Ý Ý, chúng ta đi đốt pháo đi!" Vừa rồi cô đi qua, nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ đang chơi.
"Không đi." Thịnh Trử Ý từ chối.
"Tại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.
Thịnh Trử Ý: "Trẻ con!"
“Nhưng em muốn chơi, mà chúng ta vốn là trẻ con mà.” Một đứa bé hơn trăm tháng tuổi thì cũng là một đứa bé.
“Đi mà, đi thôi!” Thẩm Chiêu Chiêu dẫn anh đến quán tạp hóa, ngoài việc mua pháo ném, cô còn mua một đống pháo cầm tay, định để dành cho buổi tối.
Trước nhà họ Thẩm có một khoảng đất trống, Thẩm Chiêu Chiêu cố ý đưa Thịnh Trử Ý đến đó chơi.
“Chị ơi, em cũng muốn chơi.” Vừa mới bắt đầu chơi, cô gặp phải đứa trẻ nhà hàng xóm của ông bà nội.
Cậu bé bảy tám tuổi, trông khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn pháo ném trong tay cô, trực tiếp đòi hỏi.
"Không được, em còn quá nhỏ, không an toàn." Thẩm Chiêu Chiêu cự tuyệt.
"Không muốn không muốn, em muốn chơi cơ." Thấy cô không theo ý mình, cậu nhóc liền ngồi xuống đất, bắt đầu ăn vạ. Thoạt nhìn có vẻ như cậu nhóc thường dùng thủ đoạn nhỏ này để uy h.i.ế.p người lớn.
Thẩm Chiêu Chiêu sẽ không nuông chiều cậu, để cậu lăn lộn, khóc lóc om sòm trên mặt đất.
Chính tiếng gào của đối phương đã thu hút người lớn trong nhà.
Bà lão hàng xóm chạy ra ngoài nói: " Cháu trai ngoan của bà, xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt nạt cháu?” Nói xong, bà ta không quên nhìn Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý ở bên cạnh.
Giống như nhận định rằng hai người họ đã bắt nạt đứa cháu trai quý giá của bà ta.
“Bà nội, chính bọn họ bắt nạt cháu.” Đứa nhỏ vừa chỉ tay vừa gào thét: “Bọn họ không cho cháu chơi, cháu cũng muốn chơi, cháu cũng muốn chơi…”
"Chơi chơi chơi, bà nội sẽ mua cho cháu. Cháu trai ngoan muốn gì, bà đều mua cho cháu." Bà cụ vội vàng dỗ dành.