Sau Tết, bụng Tần Tố Tâm ngày càng to ra, trông như một quả bóng bay được bơm căng.
Ngoài việc dắt chó đi dạo hàng ngày, Thẩm Chiêu Chiêu còn có một sở thích khác: nói chuyện với em bé trong bụng Tần Tố Tâm.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản:
Sau khi em bé quen với giọng nói của cô, sau khi chào đời sẽ thân thiết với cô.
Ngoài việc nói chuyện phiếm với Nhị Bảo vẫn còn trong bụng, cô cũng không quên dặn dò Nhị Mao: “Nhị Mao, khi em bé trong bụng dì Tố Tâm chào đời, em sẽ là anh trai. Em là chú chó con ngoan ngoãn hiểu chuyện, phải học cách chăm sóc em bé nhé.”
Nghe thấy em bé, hai tai Nhị Mao dựng lên.
Vào tháng 4, Tần Tố Tâm bắt đầu chuyển dạ. Do mang thai đứa thứ hai, thai nhi phát triển rất nhanh, từ lúc được đưa vào bệnh viện đến lúc đứa bé thứ hai chào đời chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Trước khi mọi người có thời gian lo lắng, cậu bé đã được đưa ra ngoài.
“Chúc mừng, là một bé trai, nặng sáu cân tám lạng.” Bác sĩ mỉm cười, giao đứa bé vào tay ba Thịnh.
Trên thực tế, lần này cả Thịnh Yến Thành và Tần Tố Tâm đều mong muốn có một đứa con gái. Sau khi biết là con trai, trên mặt ba Thịnh hiện lên vẻ tiếc nuối trong một giây.
Ông đã ghen tị với người hàng xóm họ Thẩm hơn mười năm, còn tưởng lần này có thể toại nguyện.
Nhưng con trai cũng tốt, nuôi con trai cũng đỡ vất vả hơn nuôi con gái.
Con trai mà, chỉ cần không c.h.ế.t đói là được!
"Ý Ý, anh có em trai rồi. Ý Ý, em sắp làm chị rồi!” Có lẽ người hạnh phúc nhất chính là Thẩm Chiêu Chiêu."
Hai nhà đều là con một, từ lâu cô đã ghen tị với việc gia đình người khác có anh chị em.
Dù là con dì Tố Tâm sinh nhưng em bé vẫn là em trai của cô.
"Ừm!" Thịnh Trử Ý dường như có phản ứng bình thường, không lớn bằng phản ứng của ba mẹ cô khi cô đưa Nhị Mao về nhà.
Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, Ý Ý, mọi người đã nghĩ ra tên cho Nhị Bảo chưa? Hay là, chúng ta cùng nhau đặt tên cho Nhị Bảo nhé?”
Thịnh Trử Ý nhớ đến tên của Nhị Mao, vẻ mặt của anh lập tức trở nên khó tả.
Lấy mức độ yêu thích cô nhóc này của ba mẹ anh, họ thật sự có thể để cô đặt tên cho em bé.
Dù sao cũng là anh em ruột, Thịnh Trử Ý trầm mặc, nói: "Ba mẹ anh đặt cũng được
“Được rồi!” Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy khá tiếc nuối vì không thể tham gia đặt tên cho Nhị Bảo.
Nhưng sự tiếc nuối chỉ kéo dài trong chốc lát, sự chú ý của cô nhanh chóng bị đứa bé được quấn trong tã thu hút.
Cô gọi Thịnh Trử Ý lại: "Ý Ý, anh đến đây xem, Nhị Bảo sắp mở mắt rồi."
Dường như em bé nghe thấy giọng nói của Thẩm Chiêu Chiêu, lập tức nhìn về phía cô.
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức hưng phấn, kích động nắm lấy tay Thịnh Trử Ý nói: "Ý Ý, anh nhìn kìa, hình như em ấy nghe thấy lời em nói, có phải em ấy nhận ra giọng nói của em không?"
Ai có thể ngờ, lời còn chưa nói hết, giây tiếp theo, em bé đang được quấn tã nhăn mày, quay đi chỗ khác.
Nụ cười trên mặt Thẩm Chiêu Chiêu cứng đờ: “Biểu lộ vừa rồi của em ấy, là đang ghét bỏ em sao?” Dù sao bọn họ cũng giao tiếp bằng bụng mấy tháng rồi, cậu bé này, quá vô lễ với cô rồi.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy?” Vừa dứt lời, mẹ Chiêu Chiêu liền đập vào người cô một cái.
“Mắt của em bé mới sinh chưa thấy rõ được đâu.”
Thẩm Chiêu Chiêu đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cậu bé nói: “Nhìn không rõ cũng không sao, em chỉ cần nhớ kỹ giọng nói của chị, chị chính là chị Chiêu Chiêu người gặp người thích của em đây."
Thịnh Trử Ý: "Có thể là do em ấy cảm thấy tiếng em nói chuyện bên tai em ấy hàng ngày quá ồn ào? Khi nghe thấy giọng nói của em, em ấy không thể kiềm chế được biểu cảm của mình?”