"Chiêu Chiêu, cậu thực sự không có ý định đăng ký tham gia cuộc thi toán này à?" Sau khi tạm biệt Tang Dữu Dữu và Lục Tục, Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn tiếp tục đi về lớp của họ.
"Tớ sẽ không tham gia!" Thẩm Chiêu Chiêu cự tuyệt.
"Tại sao? Cậu giỏi toán Olympic như vậy, nếu không tham gia thì quá đáng tiếc!"
"Nếu được chọn, tớ sẽ phải tham gia đội tuyển Olympic Toán, mỗi cuối tuần đều phải học thêm, ngày nghỉ phải tham gia tập huấn. Tớ không muốn học trong ngày nghỉ đâu." Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu.
Sau khi Thịnh Trử Ý chuyển đi, cô hoàn toàn buông thả bản thân.
Có thể học tốt mọi thứ trên lớp đã là sự tôn trọng lớn nhất của cô đối với ba mẹ và thầy cô.
Hứa Tư Ngôn: "Nhưng nếu cậu có thể tham gia đội tuyển Olympic Toán ở trường cấp ba và đạt giải nhất của tỉnh, cậu sẽ có cơ hội được tiến cử vào Đại học Bắc Kinh." Dù sao thi đại học cũng là thiên quân vạn mã chen cầu độc mộc, nếu có thể đi đường khác thì cũng là một chuyện tốt.
"Ai nói tớ muốn vào Đại học Bắc Kinh." Thẩm Chiêu Chiêu biết rõ sức mình, huống chi, giải nhất của tỉnh không dễ cầm như vậy.
Hứa Tư Ngôn ngước mắt lên, nhìn về phía cô nói: "Tớ tưởng cậu muốn vào Đại học Bắc Kinh."
"Tại sao?" Chẳng lẽ là bởi vì cô thể hiện không đủ kỹ càng nên mới ra ảo giác cho cậu ư?
Hứa Tư Ngôn: "Không phải Thịnh Trử Ý đang ở Bắc Kinh sao? Tớ tưởng cậu sẽ muốn tìm cậu ấy."
Nhắc tới người nào đó, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức xụ mặt, trên mặt viết đầy hai chữ 'mất hứng': "Anh ấy ở đâu thì liên quan gì đến tớ? Ai nói tớ sẽ đi tìm anh ấy? Hơn nữa, cho dù tớ có đi tìm anh ấy thật, tớ cũng không nhất thiết phải thi Đại học Bắc Kinh."
Cô là loại người sẽ vì người khác mà làm khó mình sao?
Dĩ nhiên là không!
Hơn nữa, người nào đó nghỉ hè cũng không chịu về thăm cô, có lẽ anh đã quên cô từ lâu rồi.
Cô sẽ vì anh mà thi Đại học Bắc Kinh ư?
Ha, tuyệt đối không thể!
"Được rồi, là tớ hiểu lầm, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại, tốt nhất là có thể tham gia. Nếu không vì người khác thì coi như vì chính mình đi. Đây thật sự là một cơ hội tốt."
Biết đối phương có ý tốt, Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu: "Được rồi, cảm ơn cậu, tớ sẽ suy nghĩ lại."
Nghe vậy, Hứa Tư Ngôn không khỏi nở nụ cười: "Đi thôi, tiết học sắp bắt đầu rồi! À, đúng rồi, tớ nghe nói kỳ thi Olympic Toán năm nay sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh."
Thành phố Bắc Kinh!
Nghe được hai chữ này, trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi động tâm.
Mặc dù ngoài miệng nói không muốn gặp người nào đó, nhưng hai người đã hơn một năm không gặp...
Ừm, cô có thể tranh thủ lúc tập huấn để thăm dì Tố Tâm và tiểu A Ly, phải không?
"Được rồi, cậu về lớp trước đi. Tớ vừa nhớ ra, tớ có chuyện muốn nói với giáo viên chủ nhiệm." Nói xong, cô quay người chạy về phía văn phòng.
Hứa Tư Ngôn nhìn bóng dáng cô biến mất ở cuối hành lang, sau một lúc, cậu xoay người, tiếp tục đi về phía lớp học.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc.
Thẩm Chiêu Chiêu và Tang Dữu Dữu đến căng tin trường mua nước rồi đi về phía sân bóng rổ.
"Cái gì, cậu muốn tham gia cuộc thi Olympic Toán học sao? Không phải cậu nói cậu ghét nhất loại cuộc thi này, sẽ không bao giờ tham gia nữa sao?" Trên đường đi, Tang Dữu Dữu nghe Thẩm Chiêu Chiêu nói muốn đăng ký tham gia Olympic toán học, cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ nghĩ Hứa Tư Ngôn nói đúng. Nếu tớ đạt được giải cấp tỉnh, tớ có thể không cần thi tốt nghiệp trung học phổ thông nữa!" Việc có thể được tiến cử hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu là cô nhớ dì Tố Tâm và tiểu A Ly.