Trở lại siêu thị quen thuộc của mình, Vân Sơ duỗi cái lưng tê mỏi. Cô ngồi bệt trước quầy thu ngân, lấy điện thoại di động ra sạc điện, rồi bật máy tính tiền lên xem chi tiết tiêu thụ trong tiệm trong khoảng thời gian cô không có ở đây. Trạm Vân Tiêu đi cùng cô lại không có đãi ngộ thư thái như vậy, hắn còn cần chuyển mấy cái hòm gỗ lớn trong xe ngựa qua.
Điện thoại vừa được khởi động, Vân Sơ ngay lập tức mở phần mềm takeaway và gọi rất nhiều gà rán, Hamburger, đồ nướng và tôm. Dù sao thì hai người Lâm Nghiêm còn đang chết cóng trong băng thiên tuyết địa nơi vùng hoang dã đấy, nên Vân Sơ không sợ đồ ăn gọi nhiều chính mình ăn không hết.
Trước đó khi ở Trạm gia trang cô đã nhìn thấy đám người Lâm Nghiêm ăn cơm. Anh chàng đó, xới cơm chính là dùng bát ô tô sứ lớn để đựng, không ngoa khi nói rằng cái bát đó còn lớn hơn cả mặt của cô một vòng lớn nữa.
Trạm Vân Tiêu chuyển hết tất cả các hòm gỗ tới bên này, sau ra hiệu cho Vân Sơ tới sắp xếp đồ. Lễ vật người khác tặng thì cất vào két sắt, đồ ăn Tần thị chuẩn bị thì để vào tủ lạnh giữ tươi. Riêng quần áo đồ trang sức vì tủ quần áo của Vân Sơ không thể chứa nhiều, nên chỉ có thể tạm thời đặt ở trên giường. Đợi có thời gian cô mua thêm một chiếc tủ để đựng những bộ quần áo này. Còn lại chính là vài thớt tơ lụa Tần thị đưa cho Vân Sơ, số vải này tạm thời cô dùng không tới nên bảo Trạm Vân Tiêu chuyển hòm gỗ chứa vải lên tầng ba để.
Cũng may tầng ba cách xa mặt đất, không có hơi ẩm nên dù có đặt mấy hòm vải vóc ở đó vài năm chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Lần này Trạm Vân Tiêu tới còn mang theo cả chuỗi chuông gió của hắn.
Vân Sơ cũng từng hỏi qua sao anh muốn làm vậy, anh không giấu diếm cô. Nói thẳng khi nhìn thấy một chuỗi chuông gió khác xuất hiện trên cửa, anh muốn thử xem nếu mình mang theo chuỗi chuông gió của mình cùng tới đây, vậy tới lúc sáng khi cửa gỗ biến mất anh còn có ở lại đây hay không.
Cái suy đoán này có thể nói là vô cùng lớn mật. Dù sao bà ngoại Vân Sơ đã kinh doanh siêu thị này hai mươi mấy năm cũng chưa hề nhắc đến chuyện này trong nhật ký của mình. Chỉ là nếu chuyện này thực sự khả thi, chắc chắn đó sẽ là một chuyện vô cùng tốt dành cho hai người Vân Sơ.
Trước đó vì chuyện của Đổng Thừa Trạch nên cô đã dẫn Trạm Vân Tiêu ra cửa hai lần. Đáng tiếc cả hai lần đều rơi vào ban đêm. Mà do có chuyện gấp cần làm nên căn bản không có thời gian dẫn anh đi nhìn xem khắp nơi. Từ khi quyết định ở bên Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ vẫn luôn không ngừng thuyết phục mình: Tình huống của hai người bọn họ khác với người thường, vì vậy cô không thể tùy hứng. Không thể giống các cô gái khác yêu cầu bạn trai thời thời khắc khắc có thể bầu bạn bên người.
Nói buồn một chút, người ta yêu đương cách trở địa hình, cách trở quốc gia còn có thể gọi điện thoại hoặc gọi video nghe giọng nhau. Dù không gặp được đối phương nhưng ít nhiều gì cũng có thể giải tỏa nỗi khổ tương tư một chút. Còn hai người họ không phải yêu đương cách trở địa hình, cách trở quốc gia mà là yêu đương cách trở hai thế giới. Khi cánh cửa gỗ biến mất, Vân Sơ hoàn toàn không biết tình huống bên chỗ Trạm Vân Tiêu ra sao, và cô không có cách nào để nhìn thấy anh, cũng nghe không được giọng nói anh.
Thật ra Vân Sơ cũng đã rất nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, nếu thực sự không được thì sau này cô sẽ tập trung sinh hoạt ở thế giới của Trạm Vân Tiêu. Dù sao ở hiện đại cô không có thân nhân, nên chỉ cần quay lại siêu thị ở một đêm khi cánh cửa gỗ xuất hiện là được. Tuy nhiên, bây giờ Trạm Vân Tiêu nói cho cô biết tình hình có thể đã thay đổi. Chuỗi chuông gió trong tay anh có lẽ có thể giải thoát anh khỏi sự ràng buộc của cánh cửa gỗ, cho phép anh ở lại thế giới hiện đại ngay cả khi cánh cửa gỗ biến mất.
Mặc dù tính chân thực của chuyện này vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng dù nó chỉ có một tí tẹo khả năng thì cũng đủ làm cô hưng phấn. Trước giờ cô chỉ muốn đôi bên được thoải mái, chứ thật ra trong lòng cô vẫn không nỡ từ bỏ cuộc sống hiện đại tiện lợi như vậy. Còn về thế giới của Trạm Vân Tiêu, sau này một năm qua bên đó ở hai lần là được rồi, ở lâu cô sợ mình sẽ thấy nhàm chán tới mốc meo mất.
Vì quá vui mừng nên sau khi đồ ăn giao tới, Vân Sơ còn nháo muốn uống hai chén chúc mừng cùng Trạm Vân Tiêu. Tuy siêu thị nhỏ của cô không có loại rượu đỏ cao cấp, nhưng một bình rượu đỏ Trường Thành* mấy chục khối tiền vẫn là có.
- ----
(*) 长城干红 - Rượu đỏ Trường Thành: Một loại rượu vang đỏ thuộc Công ty trách nhiệm hữu hạn Trung Lương sản xuất. Công ty rượu Trung Lương là công ty thực phẩm duy nhất ở Trung Quốc có mặt trong Fortune 500.

- ----
Nàng cao hứng Trạm Vân Tiêu cũng vui vẻ, nghe nàng nói muốn uống rượu chúc mừng cũng không phản đối. Trạm Vân Tiêu nhặt mấy cái bánh Hamburger, gà rán từ trong đống đồ thức ăn nhanh để vào một cái túi khác, sau khi hỏi qua Vân Sơ liền lấy hai chai rượu rượu đế bình thường từ trên kệ hàng bỏ cùng vào.
Khi Vân Sơ lên tầng lấy ly rót rượu, hắn cầm theo cái túi mở cửa gỗ để đưa nó cho hai người Lâm Nghiêm. Kết quả là hai đại nam nhân Lâm Nghiêm và Quách Diệp ở ngay giữa đêm đông lạnh lẽo gió thổi lại bị dọa ra một thân mồ hôi.
Trạm Vân Tiêu căn bản không quản trong lòng hai tùy tùng nghĩ thế nào, vừa giao phó xong chuyện cần bàn giao liền xoay người trở lại. Lưu lại hai người Lâm Nghiêm và Quách Diệp đứng ở bên xe ngựa hồi lâu, cho đến khi một trận gió lạnh thổi qua khiến hai người nhịn không được hắt xì một cái. Cả hai vươn tay siết chặt áo bông trên người, tiếp đó xách theo cái túi Trạm Vân Tiêu đưa quay trở về ngồi bên cạnh đống lửa.
Nghĩ tới trước đó mình đã cầm không ít đồ của Vân Sơ, cả hai cũng không già mồm mà trực tiếp mở cái túi trong tay ra. Từ bên trong lấy Hamburger cùng gà rán ra ngoài. Hamburger vừa đến tay, Quách Diệp kinh ngạc kêu lên: "Số thức ăn này vẫn còn mang theo độ ấm, tựa như mới vừa nấu ra vậy?".
Lâm Nghiêm mặc dù thấy có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại người và đồ còn có thể hư không biến mất rồi lại từ trống rỗng xuất hiện. Vậy đồ ăn còn mang theo độ nóng cũng chẳng có gì để người ta đáng kinh ngạc.
Tâm Lâm Nghiêm vốn lớn, sau khi kéo bỏ lớp giấy dầu kỳ lạ bên ngoài chiếc bánh Hamburger, hắn hung tợn há mồm cắn một miệng lớn đồ ăn. Bánh mì hòa với thịt gà xé và rau xà lách vừa vào miệng, hương vị kỳ diệu kia thoắt cái đã bắt được dạ dày hắn.
Thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, Lâm Nghiêm đã bừng tỉnh đại ngộ vỗ đùi nói: "Thứ này ăn ngon thật đấy. Hóa ra trước kia Vân cô nương vẫn luôn ăn loại đồ ăn này, chả trách nàng ăn không quen đồ ăn trong phủ".
Mặc dù Trạm Vân Tiêu đã mang gia vị đến nhưng khi ở Trạm gia trang nướng thịt dê đã dùng một phần lớn. Chỗ còn lại hắn đã đưa tới phòng bếp nhỏ, chỉ là Vân Sơ không biết nấu nướng nên cô không biết cách sử dụng và liều lượng cụ thể của các loại gia vị này. Nên chỉ có thể dựa vào đầu bếp trong phủ tự mình tìm tòi. Với cách mò mẫm này, số gia vị chỉ còn thừa có sáu phần thoắt cái đã ít đi một nửa. Chỗ còn lại sau khi đầu bếp đã nắm rõ cách sử dụng và liều lượng, lại chỉ đủ cho hắn "cải tiến đồ ăn" trong phủ hai ngày.
Vì thế mà Vương thị đã không ít lần kéo Vân Sơ nói, nói bà chưa ăn qua đồ ăn thêm gia vị thì cũng thôi, nhưng giờ đã hưởng qua rồi thì lại hết gia vị. Đây đối với bà quả là điều quá tàn nhẫn.
Lớn tuổi rồi, người đã già nên ăn gì cũng không biết mùi vị. Trước kia Vương thị còn có thể chịu đựng được, nhưng sau hai ngày được nếm qua đồ ăn hợp khẩu vị, giờ lại bắt bà quay lại ăn mấy món thanh đạm kia, làm sao bà có thể chịu đựng được. Lúc Vân Sơ tới viện Vương thị cáo biệt, Vương thị còn liên tục dặn dò bảo nàng lần sau tới nhớ mang theo nhiều gia vị tới cho bà. Mặc kệ gia vị này bán đắt cỡ nào, bà đặt trước cho trong phủ phân lượng một năm.
Trước đó thấy Vân Sơ ăn cơm, bất kể là món gì đều thấy nàng ấy không mấy hứng lắm. Lâm Nghiêm còn về nói cho nàng dâu nghe, nói Vân Sơ quá yếu ớt, đồ ăn trong phủ đều do một tay ngự trù từ trong cung đã nghỉ hưu mời về nấu, những món này ở trong mắt người khác chính là mỹ vị khó được thưởng thức, thế mà nàng ta lại là dáng vẻ hạ không được đũa. Thật không biết trước kia nàng ta đã ăn món ngon thịnh soạn gì.
Hiện tại sau khi nếm qua Hamburger trong tay, Lâm Nghiêm cuối cùng đã hiểu. Thứ trong tay tuy không quá đẹp mắt, nhưng sau khi cắn một miếng lại khiến người ta khó mà dừng lại. Nó tựa như có ma lực vậy!
Thấy đồng bạn tôn sùng đồ ăn trong tay như thế, Quách Diệp cũng nhịn không được cắn thử một miếng. Một miếng Hamburger vào bụng, hắn không thể không gật đầu đồng thời giơ ngón tay cái tán thành lời khen trước đó của đồng bạn.
Hai người ăn Hamburger và gà rán mỹ vị trước, sau mỗi người mở một chai rượu ngồi đối diện nhau cùng uống. Một ngụm rượu trắng thuần hậu vừa vào bụng, trong bụng bỗng trào lên một luồng nhiệt làm cả người ngay lập tức thấy ấm áp.
Lâm Nghiêm đánh một cái nấc, ôm bình rượu trong ngực mà nói: "Ta thấy Vân tiểu thư hẳn là thần tiên. Chính là tiên nữ mà người ta hay kể trong thuyết thư ấy".
Đồ ăn thơm ngon, rượu mỹ vị, mấy thứ này khẳng định chỉ có giới thần tiên mới có. Hơn nữa, mấy thứ hiếm hoi trước kia công tử từng lấy ra cùng với đồ Vân Sơ mang tới, tất cả chúng đã khẳng định đó là đồ chỉ có giới thần tiên mới có. Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Nghiêm đã không còn sợ Vân Sơ nữa. Hắn hạ quyết định trong lòng, nếu lần sau nàng lại đến Kinh thành nữa, vậy hắn nhất định phải biểu hiện tha thiết hơn chút, như vậy chính hắn cũng có thể đi theo dính chút tiên khí.
Bên Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu sau khi ăn khuya, Trạm Vân Tiêu rất tự giác chủ động thu dọn vỏ tôm hùm còn sót lại và hộp đồ ăn. Sau khi đem chúng ném vào thùng rác, hắn lại hấp tấp chạy tới chỗ cầu thang lấy khăn lau thấm nước và dọn dẹp quầy thu ngân.
Trong khi anh bận rộn dọn dẹp, Vân Sơ cũng không nhàn rỗi. Cô nghĩ tới hai người Lâm Nghiêm còn đang màn trời chiếu đất ở bên kia cửa gỗ, dù cho hai người họ có mặc áo bông nhưng họ lại không mang theo chăn bông. Nếu cứ thế ở lại một đêm ngoài nơi hoang dã quả là rất tội. Cô chạy lên tầng ba và tìm thấy chiếc chăn bông mà mình từng sử dụng trước đây. Sau khi thay vỏ chăn, cô bảo Trạm Vân Tiêu ôm bộ chăn bông đó đưa qua cho hai người Lâm Nghiêm dùng.
Trạm Vân Tiêu lại chạy qua bên kia lần nữa để đưa chăn bông. Chờ lúc hắn trở lại, Vân Sơ đã đặt một bộ chăn bông và gối ở phòng khách tầng hai cho hắn. Hiện tại trên cửa gỗ lại có chuông gió nên nếu có người đẩy cửa gỗ đi tới, trên tầng hai cũng có thể nghe thấy tiếng chuông gió kêu, bởi vậy Vân Sơ không còn phải ở lại tầng một trông tiệm một đêm nữa.
Trạm Vân Tiêu đối với việc đêm nay ngủ trên ghế sô pha rất tiếp nhận. Trên thực tế, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ ngủ cùng giường với Vân Sơ trước khi thành thân với nàng. Cho nên Vân Sơ để hắn ngủ ở ghế sô pha thật ra lại rất hợp với ý định ban đầu của hắn.
Rửa mặt xong, Vân Sơ đổi sang một bộ quần áo mặc nhà thoải mái hơn và nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình. Trong lòng vẫn không thể tin được: Trạm Vân Tiêu bây giờ đang nằm trên ghế sô pha và chỉ cách cô đúng một bức tường. Nếu suy đoán của anh không sai, vậy ngày mai họ có thể cùng nhau đi chơi rồi.
Họ có thể lái xe tới Khánh thị. Bây giờ là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của Khánh thị, bọn họ có thể đi xem phim, dạo phố, ăn cơm Tây. Và có thể cùng nhau dạo xem một số danh lam thắng cảnh trong thành phố. Đây đều là những chuyện trước đó Vân Sơ nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng giờ đây những điều này có khả năng sẽ trở thành sự thật. Kinh hỉ lớn như thế khiến cô ngủ không được.
Thật ra nào chỉ có mình cô. Trạm Vân Tiêu đang ngủ ở phòng khách cũng chưa ngủ mà đang nắm chặt chiếc chuông gió trong tay. Trong lòng mong cho thời gian mau trôi nhanh hơn, nhưng hắn vừa mong cho trời nhanh nhanh sáng nhưng cũng lại sợ nó. Nếu sau sáu giờ sáng, khi cánh cửa gỗ biến mất mà hắn vẫn không thể ở lại như hắn phỏng đoán, vậy Tiểu Sơ hẳn sẽ rất khổ sở đi.
Thậm chí trong lòng hắn đã bắt đầu ảo não, hối hận sao lúc trước mình lại sớm nói ra cho Tiểu Sơ biết làm gì. Nếu sáng mai mọi chuyện không phát triển như mong đợi vậy bọn hắn nên làm sao để điều chỉnh lại tâm tình của mình đây.
Hai người đều ôm tâm tư riêng của bản thân, nhưng lại đều cố kỵ tâm tình của đối phương. Họ chỉ dám trợn tròn mắt suy nghĩ lung tung, ngay cả lật người cũng không dám chỉ sợ người kia sẽ lo lắng khi nghe thấy động tĩnh.
Trạm Vân Tiêu nửa đêm đầu có thể cầm cự được. Nhưng nửa đêm sau, đồng hồ sinh học của cơ thể thật sự không cho phép hắn nằm im như thế này mà mở to mắt ngẩn người. Trạm Vân Tiêu cuối cùng không nhịn được nhắm mắt ngủ thiếp đi. Riêng Vân Sơ vì lo lắng quá mà dẫn đến mất ngủ, giữa đêm còn ngồi dậy rót cốc nước uống, thấy anh vậy cũng không dám quá ồn sợ đánh thức anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, Vân Sơ ngồi xổm trước sô pha nhìn chằm chằm dáng vẻ anh khi ngủ hồi lâu. Tới khi thấy anh xoay người làm buông lỏng chiếc chuông gió trong tay, lại sợ chuông gió rời người anh sẽ không có tác dụng nên cô vội vàng nhặt chuông gió lên nhét lại vào tay anh.
Nhìn anh trong giấc mộng lại siết chặt chiếc chuông gió trên tay lần nữa, Vân Sơ vẫn không yên lòng. Sau một lát do dự, cô dứt khoát đi vào phòng lấy điện thoại ra, sau đó ngồi xuống mép ghế sô pha, tay trái nắm tay anh cùng nhau nắm chuông gió, còn tay phải cầm điện thoại di động lướt xem động tĩnh của bạn bè trong khoảng thời gian này.
Thời gian càng gần sáu giờ, Vân Sơ lại càng có tinh thần.
Nói tới có lẽ vì Tết Nguyên Đán vừa kết thúc, nên đêm nay không có khách nhân nào từ bên kia cửa gỗ tới. Ngay cả Quý Hòa và Lỗ Bằng Thiên đều không xuất hiện, khiến Vân Sơ trải qua một đêm thanh tịnh. Thấy thời gian trên điện thoại nhảy chính xác đến sáu giờ, tay trái Vân Sơ đang nắm tay Trạm Vân Tiêu không tự chủ gia tăng lực độ.
Trạm Vân Tiêu là bị sức mạnh của bàn tay nàng đánh thức. Nhìn thần sắc nàng khẩn trương, không cần hỏi thêm câu nào hắn đã hiểu ra ngay.
Hai người cứ thế nắm chặt tay đối phương, cùng nhau xem thời gian trên màn hình điện thoại của Vân Sơ từ sáu giờ biến thành sáu giờ một phút, và sau đó là hai phút......
Mãi cho đến khi thời gian trên điện thoại chuyển thành sáu giờ năm phút, Trạm Vân Tiêu vẫn chưa biến mất. Vân Sơ nhìn thời gian trên màn hình điện thoại rồi quay đầu nhìn Trạm Vân Tiêu đang ngồi bên cạnh cô. Xác định rốt cuộc lần này anh không có hư không biến mất, Vân Sơ lấy chiếc chuông gió và nhét nó vào trong ngực Trạm Vân Tiêu, vô cùng trịnh trọng căn dặn: "Chuông gió này sau này anh nhất định phải luôn mang theo trên người, ngay cả lúc tắm rửa cũng không được bỏ xuống đã biết chưa?".
Cái này không cần Vân Sơ dặn dò, Trạm Vân Tiêu đã vỗ về chiếc chuông gió trong ngực tựa như bảo bối. Hắn bắt đầu suy nghĩ đến việc đợi lúc trở về tìm công tượng đánh giúp hắn một cái dây chuyền, sau này hắn muốn dùng chiếc chuông gió này làm mặt dây chuyền.
Tuy mỗi một quả chuông trên chuỗi chuông gió này lớn chừng ngón tay cái, nhưng một chuỗi chuông gió được tạo thành từ tám chiếc chuông nhỏ. Một chuỗi này cũng dài chừng một vòng tay Vân Sơ. Nếu Trạm Vân Tiêu muốn coi nó như mặt dây chuyền mà quàng quanh cổ, e rằng sẽ hơi khó coi. Tuy nhiên, vì sự đặc thù của chuỗi chuông gió nên cả Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu không dám thay đổi hình dạng và cấu tạo của nó. Họ lo lắng chuỗi chuông gió có thể sẽ không có tác dụng nếu không được tiếp xúc tới thân thể của anh. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai cách, một là làm thành mặt dây chuyền đeo trên cổ, hai là kiếm sợi dây xích kéo dài ra một chút làm thành vòng tay rồi đeo ở cổ tay.