Sau khi khoai tây được thu về, người Ngô gia đã dành cả buổi sáng sau khi Ngô Bảo Mộc và Ngô lão cha ra cửa để phân loại ra những củ khoai tây nhỏ hoặc bị cuốc đào trúng. Hôm qua khi họ đào khoai tây đều rất cẩn thận, vì vậy chỉ có hai, ba mươi cân khoai tây bị cuốc đào tổn thương trong hơn bốn mẫu đất. Còn khoai tây nhỏ có gần hai trăm cân.
Những củ khoai tây đó quá nhỏ, ngay cả chỗ hạ dao cũng không có, rõ ràng là không thực tế khi sử dụng chúng để làm giống. Lại nghĩ tới nếu đám khoai tây này được gieo xuống đất, không biết sẽ cho ra sản lượng cao như thế nào.
Ngô Tề thị nhìn số khoai tây được chọn ra trong giỏ với vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc khi bỏ đi nhiều như vậy".
Nếu trồng được số khoai tây này, vậy sang năm có thể trồng nhiều hơn một mẫu đất rồi.
Tưởng thị nhìn dáng vẻ tiếc hận của mẹ chồng, liền nhanh chóng trấn an: "Đây cũng là chuyện không có cách nào, nếu không chúng ta giữ lại số khoai tây này để nhà mình ăn đi".
Ngô Tề thị bất đắc dĩ thở dài, nói: "Chỉ có thể làm vậy. Lát nữa ngươi lựa ra một ít đưa qua nhà Đại bá, Nhị bá để bọn hắn cũng nếm thử".
Ngô Bảo Tú duỗi ngón tay chọc vào củ khoai tây trước mặt, nhìn khoai tây lăn tròn trên đất vài vòng mới nói: "Không biết tình huống bên đại ca và phụ thân thế nào rồi".
Nghe cô em chồng nói, Tưởng thị cũng chỉ biết thở dài. Đây là lần đầu tiên nam nhân nàng tự mình đi phủ thành, còn là tự mình đi gặp Phủ doãn đấy. Nội tâm nàng nói thế nào cũng thấy cực kỳ lo lắng.
Ngô Tề thị ngược lại khá nhìn thoáng: "Mấy chuyện kia họ sẽ tự xử lý được. Nhà ta sau này muốn sống tốt thì tóm lại tránh không được những chuyện này".
Tất nhiên, chuyến đi của Ngô Bảo Mộc đương nhiên là thuận lợi. Khoảng thời gian này hắn ngâm mình ở trong tiệm, mặc kệ là tầm nhìn hay là sức ứng biến đều có cải thiện rất lớn. Sau khi Phủ doãn thu được giống khoai tây và cẩn thận hỏi người Ngô gia về sản lượng khoai tây, hắn vui mừng như nhặt được chí bảo.
Bắp ngô hắn tâm tâm niệm niệm chưa có thu được, ngược lại lại nhận được khoai tây trước. Đây tuyệt đối là một cái thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhìn Lâm đại nhân mừng rỡ như điên, Ngô Bảo Mộc nhớ đến lời nhắc nhở của phụ thân lúc ra cửa, liền nhanh chóng nói: "Phụ thân để ta nói lại với ngài, khoai tây này chúng ta cũng đưa một ít qua bên Huyện lệnh".
Lâm đại nhân là cái nhân tinh, nghe xong hắn nói liền đã hiểu Ngô lão cha nghĩ gì. Đây là sợ hắn cầm được khoai tây sẽ ôm công lao một mình. Người Ngô gia nghĩ tới quan phụ mẫu của bọn hắn nên mới nói cho hắn biết chuyện này, chính là muốn hắn đem phần công lao phân một chút cho Huyện lệnh.
Đây không phải là chuyện khó khăn gì đối với Lâm đại nhân, bởi Huyện lệnh vốn chính là người của hắn, việc dìu dắt thích hợp đối với hắn sẽ có lợi mà không hại. Dù sao thì hắn còn có công lao lớn là bắp ngô, nên không đáng vì khoai tây mà cùng người Ngô gia không thoải mái.
Lâm đại nhân vuốt râu, cười rất tươi với Ngô Bảo Mộc: "Ý của phụ thân ngươi ta đã hiểu. Đợi khi ta hiến khoai tây, sẽ đem tên của Huyện lệnh các ngươi cùng viết lên".
Ngay khi nhiệm vụ của Ngô Bảo Mộc thuận lợi hoàn thành, hắn uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị ở lại phủ thành du ngoạn mấy ngày của Lâm đại nhân, và trở về nhà với hai trăm lượng vàng do Lâm đại nhân cho. Lúc cùng các đường huynh tụ hợp, Ngô Bảo Mộc che giấu chuyện hoàng kim chỉ kể lại đại khái chuyện hắn ở trong Lâm phủ một lần.
Trước khi trở về nhà, Ngô Bảo Mộc nghĩ khó được tới phủ thành một chuyến, nên dùng số bạc mang trên người trước đó ở phủ thành mua rất nhiều thứ cho người trong nhà. Vớ giày, vải vóc, bánh ngọt, mứt hoa quả, v.v…. Không thể không nói, ở phủ thành có nhiều thứ hơn so trong huyện, mấy người Ngô Bảo Mộc đi mua sắm nhìn tới hoa cả mắt. Nếu không phải trên người không mang nhiều bạc, bọn hắn nhất định sẽ bao trọn đồ trên con đường này.
Đám người Ngô Bảo Hà không có xa hoa như Ngô Bảo Mộc, mặc dù họ cũng mang theo chút bạc vụn tiền đồng trước khi ra cửa, nhưng là ai cũng không nỡ tiêu giống như Ngô Bảo Mộc. Họ chỉ dám mua mỗi người riêng một phần bánh ngọt rẻ nhất trong tiệm mà thôi, bánh ngọt này mua về là để người trong nhà nếm thử vị ngọt.
Ngay cả tiền mua bánh ngọt này, cũng là tiền đám người Ngô Bảo Hà hỗ trợ trong tiệm lương thực mỗi tháng được trả một số tiền cố định. Nếu là trước kia, mọi người chỉ dựa vào hai mẫu đất trong nhà để sinh hoạt là không nỡ dùng tiền để mua bánh ngọt như này.
Đến tận đây, quyền phân phối một vạn hai ngàn cân khoai tây còn lại trong hầm của Ngô gia đều ở chỗ bọn hắn.
Loại vấn đề này Ngô lão cha nói như này, cho dù Ngô gia không có nhiều ruộng đất, nhưng bây giờ họ đã có hai trăm lượng vàng do Lâm đại nhân cho và cộng thêm thu nhập của tiệm lương thực trong khoảng thời gian này. Bọn hắn có tiền mua đất, nhưng mua đất có quá nhiều hạn chế, cần phải màu mỡ lại muốn cách Ngô gia gần để dễ quản lý. Vì vậy nhất thời chưa tìm được đất phù hợp.
Ngô gia một là thiếu đất, hai là sang năm còn muốn trồng bắp ngô với lúa nước nữa. Cho nên Ngô lão cha chỉ lưu lại một ngàn cân khoai tây nhà mình làm giống, sau chia cho mỗi nhà ca ca mình một ngàn cân. Hai nhà Ngô Hội Tài cũng không có nhiều đất, nên Ngô lão chia cho mỗi nhà một ngàn cân khoai tây để trồng tuyệt đối chỉ nhiều không ít.
Ngoài ra, còn có nhà mẹ đẻ của Ngô Tề thị và Tưởng thị, mỗi nhà để lại năm trăm cân. Tính ra gần như đủ để trồng ba mẫu đất.
Cũng không phải Ngô lão cha đối với cha vợ của mình và nhi tử hà khắc, mà là những này khoai tây này không thể tặng không, mà phải thu tiền. Kể cả hai ca ca tuy là người cùng thôn với hắn nhưng cũng phải đưa tiền mua khoai.
Khoai tây này chỉ có ngần ấy, trình độ trân quý của nó không cần nói cũng biết. Cho nên Ngô lão cha chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán đổ bán tháo. Đương nhiên, Ngô lão cha cũng không phải là người trục lợi, vì vậy giá bán khoai tây hắn chỉ định giá ba mươi văn tiền một cân.
Còn mấy người Ngô Hội Tài là người thân đứng đắn của hắn nên hắn chỉ thu hai mươi lăm văn tiền một cân.
Công bằng mà nói thì giá cả này không đắt. Nếu mua khoai năm nay thì sẽ đạt được hồi báo gấp mười năm sau, cho nên dù giá khoai tây có cao hơn các loại lương thực khác thì mọi người vẫn có thể tiếp nhận.
Ngô lão cha cũng là người thông minh, hắn sợ người trong thôn sẽ bất mãn khi mua khoai tây của mình với giá này, nên hắn đã chỉ thị tiểu nhi tử Ngô Bảo Vân giả vờ vô tình lộ ra miệng khi chơi ở bên ngoài, nói Phủ doãn Lâm đại nhân và Huyện lệnh đều ra giá cao muốn mua khoai tây nhà hắn.
Ngô lão cha thực sự không nói dối về điểm này, trên thực tế, Lâm đại nhân và Huyện lệnh xác thực từng đề cập muốn mua khoai tây, nhưng cả hai đều bị Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc cự tuyệt.
Đối với Ngô lão cha mà nói, Ngô gia nhất tộc là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Nên trong tay hắn có đồ tốt, thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là tộc nhân. Hắn sở dĩ sẽ để Ngô Bảo Vân ra ngoài gào to, hoàn toàn là bởi vì hắn không phải là người hiền lành, bản thân mình làm ra hy sinh nhưng lại phải giấu diếm mọi người.
Vì hắn đã cự tuyệt yêu cầu của Lâm đại nhân muốn bán khoai tây cho tộc nhân, vậy hắn phải nhận được sự tôn kính mà hắn xứng đáng. Ngô lão cha không muốn sau khi mình bán khoai tây cho người trong tộc, lại rơi xuống hình tượng một kẻ hám lợi trong lòng mọi người.
Sự việc đúng như hắn đoán trước, người trong thôn nghe Ngô Bảo Vân gào to, đều ngồi không yên mà dẫn đầu đi tìm tộc trưởng tìm hiểu tình huống. Mục đích của bọn hắn cũng rất rõ, chính là muốn xác định khoai tây của Ngô gia có bị Phủ doãn và Huyện lệnh mua hay không.
Sau khi tộc trưởng tới cửa, Ngô lão cha bắt đầu biểu diễn, trước tiên lôi kéo tộc trưởng than thở một hồi lâu mới ở dưới sự thúc giục của tộc trưởng, ra dáng nói mình vì muốn lưu lại khoai tây cho các tộc nhân nên đã cự tuyệt thỉnh cầu muốn mua khoai tây của Phủ doãn cùng Huyện lệnh. Rồi lại vờ vịt tự hỏi liệu bọn hắn có bất mãn và trả thù hắn không.
Nghe Ngô lão cha đã hy sinh lớn như vậy, tộc trưởng giật mình. Sau một hồi trầm mặc, ông nắm lấy tay Ngô lão cha cảm động nói: "Hội Vượng! Ngươi, ngươi thật sự là….đã hết lòng vì các tộc nhân. Ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ nói lại cho mọi người nghe, để tất cả mọi người nhớ kỹ phần nhân tình này của ngươi".
Lời nói đã nói tới đây, sau khi Ngô lão cha nói khoai tây muốn ba mươi văn một cân, tộc trưởng không hề bất mãn chút nào, ông gật đầu nói: "Cần phải vậy, hạt giống trân quý như vậy chỉ có ba mươi văn cũng không đắt chút nào. Ta biết, ngươi là người tốt".
Về sau Ngô lão cha thương lượng với tộc trưởng việc bán khoai tây. Hắn dự định bán theo ruộng của từng hộ trong thôn, ví dụ gia đình có một mẫu đất thì hắn sẽ bán hai trăm cân khoai tây, có hai mẫu đất thì hắn bán bốn trăm cân khoai tây, mỗi nhà mua nhiều nhất là bốn trăm cân.
Tộc trưởng đối với việc này rất là tán thành: "Biện pháp này của ngươi rất tốt, cứ làm theo những gì ngươi đã nói".
Ngô lão cha lại nói thêm: "Còn có, sau khi bán khoai tây, ta hy vọng tộc trưởng ước thúc các tộc nhân một chút. Khoai tây ta bán cho bọn hắn là để nhà mình trồng, không thể tự bán trao tay cho người khác".
Tin tức sản lượng khoai tây do Ngô gia trồng cực kỳ cao đã lan truyền khắp các thôn huyện chung quanh những ngày này. Đã có khá nhiều thôn khác đều ngỏ ý muốn mua ít khoai tây nhà mình trồng, cho nên chuyện Ngô lão cha lo lắng xác thực có khả năng phát sinh.
Tộc trưởng dùng đôi tay gầy gò vỗ vỗ ngực: "Ngươi yên tâm, có ta nhìn, trong tộc tuyệt đối sẽ không có loại người vô ơn bạc nghĩa".
Có tộc trưởng cam đoan, Ngô lão cha cũng yên lòng. Sau hắn bàn với tộc trưởng rằng sáng mai sẽ bán khoai ở ngay trong viện nhà mình, đến lúc đó người trong thôn muốn mua khoai tây thì cứ trực tiếp tới.
Sáng sớm hôm sau, trải qua tộc trưởng tuyên truyền, người Ngô gia thôn đều dậy rất sớm. Sau khi chuẩn bị đủ tiền dựa theo khoai tây nhà mình có thể mua được, bọn hắn sớm đợi ở bên ngoài cửa viện Ngô gia.
Tộc trưởng vừa xuất mã, hiệu quả tự nhiên là tốt. Hắn nói với các tộc nhân, Ngô gia vì lưu lại khoai tây cho tộc nhân mà không tiếc đắc tội Phủ doãn và Huyện lệnh, nên khi người móc bạc trả tiền không ai lòng mang bất mãn cả. Sau khi cầm được khoai tây của nhà mình còn thiên ân vạn tạ nói lời cảm ơn với người Ngô gia.
Ngô gia thôn xem như là thôn trang khá giàu có. Ngoại trừ hai hoặc ba gia đình có ít đất hơn, thì những người khác đều mua bốn trăm cân khoai tây. Chờ mười mấy, hai mươi hộ người trong thôn mua xong khoai tây, tám ngàn cân khoai tây mà Ngô lão cha dọn ra ngày hôm nay chỉ còn chừng một trăm cân.
Một trăm cân khoai tây này hắn cũng không tính để lại ăn, mà là dự định chuyển đến trên trấn đưa cho Huyện thái gia. Tuy rằng hơn một trăm cân khoai tây không coi là nhiều, nhưng có thể coi như Ngô gia báo đáp Huyện lệnh đại nhân miễn cho bọn hắn tiền thuê cửa hàng trong hai năm.
Ngoài một trăm cân khoai tây còn lại, người Ngô gia kiếm được hơn hai trăm lượng bạc từ bảy ngàn cân khoai tây bán cho người trong thôn. Cộng thêm năm mươi lượng bạc do hai huynh trưởng Ngô lão cha và người nhà mẹ đẻ hai nhà Ngô Tề thị và Tưởng thị đưa, bốn mẫu khoai tây của Ngô lão cha trọn vẹn kiếm lời gần bốn trăm lượng bạc.
Đêm đó Ngô lão cha vụng trộm gọi nữ nhi vào phòng.
Sau khi Ngô Bảo Tú vào phòng, Ngô Tề thị dưới ánh mắt ra hiệu của Ngô lão cha đẩy một túi đồ được bọc bằng vải bông tới trước mặt nàng.
"Tú Nhi, đây là cha ngươi cho ngươi".
Ngô Bảo Tú nhìn nhìn túi vải trước mặt, vừa mở ra vừa hỏi: "Trong này đựng thứ gì mà khiến hai người thần thần bí bí như vậy…….".
Sau khi mở túi vải ra, nhìn thỏi vàng rực rỡ trong túi vải, Ngô Bảo Tú trong giây lát mất tiếng.