Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 57: Hồi máu thành công



Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Lần này Vân Sơ vẫn tới Trân Bảo Các. Căn cứ vào lần trước cô đã có một cuộc giao dịch cũng tính là vui vẻ với ông chủ Trần, nên cô không định dành thời gian thử vận ​​may ở những cửa hàng đồ cổ khác.

Ngay khi Vân Sơ bước vào cửa Trân Bảo Các, hai nhân viên trong tiệm đã nở nụ cười rạng rỡ và lập tức vây quanh cô.

Ông chủ Trần lần trước không mua được vòng tay ngọc bích của Vân Sơ nên trong lòng vẫn luôn nhớ mãi. Sau ông dặn dò hai nhân viên trong tiệm nhất định phải luôn giữ mắt cho sáng, nếu lần sau thấy Vân Sơ tới thì phải ngay lập tức gọi cho ông.

Dù sao một chiếc vòng ngọc có phẩm tướng tốt như vậy thật sự khiến ông rất để tâm, chưa chừng ngày nào đó Vân Sơ lại đổi ý, bằng lòng bán nó đi.

Vì vậy, ngay khi Vân Sơ mới tiến vào cửa hàng, hai nhân viên đã nhiệt tình dẫn cô tới khu vực chờ ngồi. Sau đó, một người chạy đi gọi ông chủ, người còn lại thì chạy tới chạy lui bưng trà, lấy trái cây cho cô. Hành động của người nhân viên làm Vân Sơ thấy có chút không được tự nhiên.

Thấy Vân Sơ hơi câu nệ, cô nhân viên có khuôn mặt trẻ con cười với cô: "Vân tiểu thư, ngồi xuống trước đi, chúng tôi đã gọi điện cho ông chủ rồi, ông ấy sẽ đến sớm thôi".

Lúc này mới buổi sáng, ông chủ Trần hãng còn đang ở nhà làm mèo lười. Vừa nghe nhân viên cửa hàng gọi điện thoại tới, ông vội bật dậy khỏi sô pha, vừa xỏ giày vừa không yên lòng dặn dò nhân viên: "Tôi sẽ đến ngay. Cô nhất định phải giữ người lại, ngàn vạn đừng để cô ấy rời đi".

Khi lái xe đến cửa hàng, ông chủ Trần ức chế không nổi sự kích động trong lòng. Nếu không phải Khánh thị giới hạn tốc độ, vậy ông nhất định sẽ phóng xe như bay.

Trên đường đi, ông vẫn chưa yên lòng lại gọi lại cho nhân viên cửa hàng. Sau khi xác định người vẫn còn đang đợi trong tiệm mới thấy yên tâm, chỉ là ông cũng không dám quá bất cẩn mà nhắc nhở thêm: "Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, cô có thể hỏi xem Vân tiểu thư đã ăn sáng chưa. Nếu chưa thì cô sang phố bên cạnh mua ít đồ ăn sáng về, không kể nó là thứ gì cứ mua nhiều thêm mấy món".

Nói thật, đây là lần đầu tiên nhân viên cửa hàng Trân Bảo Các thấy ông chủ mình trịnh trọng như vậy. Thành thật mà nói thì Trân Bảo Các của họ cũng có không ít đồ tốt, nhưng họ nghĩ mãi không thông tại sao chiếc vòng ngọc của Vân tiểu thư lại được ông chủ đối đãi đặc biệt như thế?

Khi ông chủ Trần vội vã từ bãi đậu xe chạy chậm đến cửa hàng, Vân Sơ đang nuốt miếng cháo gà cuối cùng vào miệng. Cô rút một tờ giấy nhẹ nhàng lau chùi miệng, sau mới thỏa mãn thở dài một hơi.

Lúc ở Thanh thành, trên phố chỉ có lác đác một vài cửa hàng bán đồ ăn sáng, không phải tiệm mì thì lại là bánh hấp. Đã lâu rồi, bữa sáng của Vân Sơ chưa ăn gì khác ngoài món bánh bao hoặc mì sợi.

Sau khi tới, ông chủ Trần rất hài lòng khi thấy bốn năm món khác nhau đang bày trên bàn trà, ông ném ánh mắt tán thưởng về phía hai nhân viên cửa hàng.

Vân Sơ thấy người tới, liền vội vàng đứng lên chào hỏi: "Ông chủ Trần".

Ông chủ Trần vẫy tay, hòa khí cười cười: "Vân tiểu thư thật sự quá khách khí rồi. Lần trước không phải tôi đã bảo cô cứ gọi tôi lão Trần sao? Ông chủ Trần, ông chủ Trần, nghe rất xa lạ".

Vân Sơ thường không mấy khi giao thiệp với người làm ăn. Chỉ từ sau khi cô tiếp nhận siêu thị, tất cả những khách hàng mà cô gặp đều tôn trọng cô nên cô dần dần gần như quên mất cách giả vờ khách khí lôi kéo làm quen.

Đối mặt với vẻ láu cá và quen thuộc độc hữu của người làm ăn của ông chủ Trần, Vân Sơ sững sờ trong hai giây trước khi gọi lão Trần với một nụ cười.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Sơ, ông chủ Trần bất thình lình thấy hơi khẩn trương trong lòng. Đưa một tay ra sau xoa xoa những ngón tay đầy lo lắng, ông cười và hỏi: "Không biết Vân tiểu thư lần này tới là có bảo bối gì để lão Trần tôi mở mang tầm mắt?".

Ánh mắt ông chủ Trần thỉnh thoảng lại chuyển sang cổ tay Vân Sơ khi ông hỏi điều này.

Ông chủ Trần mặt ngoài nhìn khá điềm tĩnh, nhưng thực ra trong lòng ông đã gào thét vòng ngọc! Vòng ngọc!

Nếu hiện tại đổi thành một khách nhân lớn tuổi, chắc chắn ông chủ Trần sẽ không hỏi thẳng như vậy. Y theo thói quen trước kia, ông thường sẽ cùng khách hàng uống chút trà, tâm sự trước, chờ khi khách nhân hài lòng mới bàn tới chính sự.

Nhưng là y theo quá trình giao dịch lần trước, ông chủ Trần cảm thấy Vân Sơ không phải loại người thích tán gẫu với người khác. Hôm nay đã để cô đợi lâu như vậy rồi, sợ rằng nếu tiếp tục trò chuyện nữa sẽ khiến Vân Sơ mất kiên nhẫn, vậy nên ông dứt khoát hỏi trực tiếp.

Chú ý tới ánh mắt của ông chủ Trần, Vân Sơ mỉm cười xin lỗi ông: "Tôi biết ông chủ Trần nghĩ gì, nhưng khiến ông thất vọng rồi. Bởi vì lần này tôi tới không phải để bán vòng ngọc".

Hơn nữa, dù ông chủ Trần có nhìn nữa thì cũng sẽ không tìm thấy chiếc vòng ngọc đâu. Đùa gì vậy! Chiếc vòng ngọc đắt tiền như thế, làm sao cô có thể cứ thế đeo nó đi ra ngoài được.

Nghe Vân Sơ nói, nhiệt tình của ông chủ Trần lập tức tiêu giảm hơn nửa. Nhưng ông vẫn nhớ Vân Sơ vẫn đang ngồi đối diện, nên ông cố nặn ra một nụ cười và chờ Vân Sơ lấy ra vật hôm nay cô muốn bán.

Vân Sơ từ trong túi xách lấy ra chiếc trâm ngọc được khăn tay gói lại và đưa nó tới trước mặt ông chủ Trần.

Khăn tay vừa đến tay, ông chủ Trần đã không thể chuyển mắt đi. Ông thận trọng sờ lên chiếc khăn tay, vẻ mặt đầy tán thán: "Vân tiểu thư, chiếc khăn tay của cô thật tinh xảo, nếu tôi không nhầm thì hình thêu trên khăn tay này là Tô Tú*. Chỉ là tôi chưa từng thấy thủ pháp thêu như này, giống như không phải xuất từ tay mấy người thêu Tô Tú bây giờ. Hơn nữa loại vải này cũng được làm từ tơ tằm thượng hạng dệt thành".

- -- -----

(*) 苏绣 - Tô Tú: tức là hàng thêu ở Tô Châu (Giang Tô), nguồn gốc ở huyện Ngô. Ngoài ra còn lan rộng ra một số khu vực lân cận như Dương Châu, Vô Tích, Thường Châu, Túc Thiên, Đông Đài v.v. Vùng đất nơi đây rất màu mỡ. Theo “Thoại uyển” của Lưu Hướng thời Tây Hán: từ 2000 năm trước, vào triều Xuân Thu, nước Ngô đã đem thêu Tô Tú ứng dụng lên quần áo, trang sức.

Thời Tam quốc, Ngô vương Tôn Quyền từng ra lệnh cho em gái Triệu Đạt Thừa tướng thêu “Bản đồ quốc gia” bằng phương pháp này. Trong “Thanh bí tàng” cũng nói về thêu Tô Tú như sau: “Thêu thùa của người Tống, đường kim tuyến mịn, dùng tuyến một, hai chỉ. Màu sắc tuyệt diệu, hào quang chói mắt.” Từ đó có thể thấy rằng, nghệ thuật của thêu Tô Tú Đại Tống đã đạt đến trình độ tương đối cao.

- -- ---

Nhìn chiếc khăn trên tay, ông chủ Trần càng thêm khẳng định suy đoán trước đây của mình. Vân Sơ khẳng định xuất thân từ một gia đình có gia sản sâu sắc. Chỉ bằng chiếc khăn tay này của cô, có thể bán với giá từ một đến hai vạn tùy ý trên thị trường, nhưng cô lại dùng nó một cách tùy tiện để gói đồ, điều đó cho thấy cô có bao nhiêu tài đại khí thô.

Tuy nhiên, có vẻ như tới đời của Vân tiểu thư, gia cảnh đã suy tàn cho nên cô ấy mới dựa vào bán đồ tổ tông lưu lại để duy trì sinh hoạt.

Vân Sơ không biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn, ông chủ Trần đã thảo ra cho cô một bức ảnh, bại gia tử dựa vào việc bán gia nghiệp để duy trì sinh hoạt.

Vân Sơ không hiểu những điều này, nhưng cô không ngờ rằng ông chủ Trần, một người kinh doanh đồ cổ nhưng lại khá hiểu về chuyện thêu thùa. Cô nói: "Không ngờ ông chủ Trần lại hiểu thêu thùa đến vậy. Thật sự khiến người ta thấy bất ngờ".

Ông chủ Trần cười lắc đầu, vừa gỡ khăn tay xuống, vừa khiêm tốn nói: "Khách khí, khách khí. Tôi cũng là tiếp xúc với nhiều người nên ít nhiều gì cũng hiểu một chút".

Vốn ông còn định cùng Vân Sơ nói chuyện phiếm hai câu, nhưng sau khi nhìn thấy trâm ngọc trong khăn tay, ánh mắt ông liền thẳng tắp. Ông chủ Trần như bị điện giật nhanh chóng đặt chiếc khăn và trâm ngọc trên tay cẩn thận xuống bàn trà. Cả người ghé vào trên bàn trà, nhìn chòng chọc vào cây trâm ngọc, và hỏi Vân Sơ với vẻ mặt khó tin: "Đây, đây là…..Dương chi bạch ngọc?"

Vân Sơ bị phản ứng cường điệu của ông chủ Trần làm cho giật mình. Cô không biết tại sao ông ấy lại đột nhiên phản ứng mạnh như vậy, chỉ có thể ngây người gật đầu.

Ông chủ Trần gian nan thở mạnh vài hơi trước khi cẩn thận đưa cây trâm ngọc tới phía sau bàn dụng cụ kiểm tra. Kết quả cuối cùng chứng minh cây trâm ngọc này là dương chi bạch ngọc chất lượng tốt nhất.

Mặc dù có một số người vì không muốn thương phẩm vào tay mình bị nâng giá mà cố ý tìm điểm xấu, nhưng ông chủ Trần nhìn cây trâm ngọc trước mặt vẫn không thể nói nên lời gièm pha trái lương tâm.

Cây trâm ngọc này toàn thân màu trắng thuần, ban nãy ông nhìn kỹ bằng kính lúp phát hiện cây trâm ngọc này là nguyên một chiếc, không hề có một chút tạp chất hay nhuộm màu nào. Quả thật là minh chứng cho câu nói trắng không tì vết.

Sau khi xác định cây trâm không có vấn đề, ông chủ Trần bắt đầu băn khoăn không biết nên đưa cho Vân Sơ cái giá nào. Suy nghĩ một hồi, ông chủ Trần cân nhắc đến sau này Vân Sơ sẽ tiếp tục tới đây bán đồ đổi tiền, liền đưa ra một mức giá tương đối thực tế.

"Vân tiểu thư, cây trâm ngọc này, tôi sẽ cho cô giá bằng chiếc vòng ngọc trước đây".

"Bốn trăm năm mươi vạn?". Nghe ông chủ Trần nói, trong lòng Vân Sơ âm thầm hít một hơi.

Lại là hơn bốn trăm vạn?

Kinh ngạc qua đi, Vân Sơ không khỏi bắt đầu tò mò: Trong nhà Trạm Vân Tiêu đến cùng là có điều kiện gì, chiếc vòng ngọc trước đó anh đưa cô thì cũng thôi đi, nhưng một cây trâm ngọc anh tùy tiện lấy ra cũng đắt như vậy?

Con người Vân Sơ có một bệnh nhỏ, chính là trong lòng càng sợ hãi thì trên mặt lại càng bình tĩnh hơn.

Đó là bởi vì khi còn nhỏ, cô luôn bị các nam sinh trong trường bắt nạt chọc ghẹo. Sau đó cô phát hiện ra rằng mỗi lần bị chọc ghẹo, cô càng biểu hiện ra sự sợ hãi thì bọn con trai càng đắc ý. Nên sau này khi bị chọc ghẹo, chỉ cần cô biểu hiện bình tĩnh thì đám con trai sẽ chán nản, sau vài lần thấy cô không có phản ứng liền cảm thấy chán và từ bỏ.

Lại nói tới thời điểm hiện tại, ông chủ Trần thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vân Sơ, lại cho rằng cô đối với giá cả không hài lòng. Sợ cô không bán nữa như lần trước, ông chủ Trần vội vàng giải thích: "Nói ra, cây trâm dương chi bạch ngọc này, giá khẳng định cao hơn chiếc vòng ngọc kia, nhưng cô phải xem xét tới đặc tính riêng của cây trâm và vòng ngọc".

"Vòng ngọc là thứ rất được đám bà lớn nhà giàu ưu ái. Chiếc vòng của cô phẩm tướng rất tốt, tôi mua về có thể tìm được người bán mà không tốn nhiều công sức. Còn cây trâm ngọc này của cô chẳng mấy ai đeo nó bây giờ, cho nên dù có người mua cũng chỉ là mua về cất giữ sưu tầm".

"Có rất nhiều thứ có thể được sử dụng để sưu tầm. Nói thật, cây trâm ngọc này của cô không phải loại có tên tuổi trong giới sưu tầm".

Những lời này của ông chủ Trần có thể nói là phá lệ chân thành tha thiết. Vốn ông tính sau khi mua cây trâm từ Vân Sơ cũng không định tìm người bán, mà sẽ gửi nó đến nhà đấu giá để gửi bán.

Mặc dù mức giá đã vượt quá mong đợi của Vân Sơ rất nhiều, nhưng Vân Sơ vẫn là không nhịn được nói một câu: “Tôi thực lòng muốn bán cây trâm ngọc này, ông chủ Trần cho thêm chút đi. Chỉ cần lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, vậy lần sau tôi muốn bán đồ sẽ đến tìm ông".

Bộ câu hùng biện này là những gì Vân Sơ thường nói khi mặc cả lúc mua quần áo. Cô nghĩ tới cô và ông chủ Trần một người muốn mua một người muốn bán, nói vậy hình như----- không có gì sai đúng không?

"Vân tiểu thư, cô so với người làm ăn như tôi còn biết nói hơn, tôi đúng là phục cô rồi. Nếu cô thành tâm muốn bán còn tôi thành tâm muốn mua. Như vậy đi, bốn trăm sáu mươi vạn, đây đã là mức giá cao nhất tôi có thể đưa ra rồi".

Thấy Vân Sơ vẫn là mặt không lộ cảm xúc, ông chủ Trần nói với giọng gần như có thể miêu tả là đau lòng, nói: "Nếu cô không tin, cô có thể cầm cây trâm đi các tiệm khác nhìn xem. Giá của các nhà khác tuyệt đối không thể trả cao hơn cái giá này".

Vân Sơ hiểu được thấy tốt thì thu. Thấy ông chủ Trần như vậy, cô biết mình không thể từ chỗ ông ấy ép thêm được cái gì, vì vậy cô nói với ông chủ Trần với vẻ rất bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy giá này đi, vẫn như lần trước gửi tiền qua thẻ ngân hàng của tôi là được".

Thấy cô như vậy, ông chủ Trần yên lặng oán thầm ở trong lòng: Được rồi! Cô ấy còn rất miễn cưỡng đấy.

Ông chủ Trần mười phần tâm mệt lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Vân Sơ.

Sau khi xác định tiền đã gửi tới, Vân Sơ không đợi nhiều nữa, nói vài câu khách khí với ông chủ Trần xong liền cầm túi xách rời đi.

Cô vẫn nhớ hôm nay cô phải "mua hộ" mỹ phẩm cho Trạm Vân Tiêu khi cô đến Khánh thị, vì vậy cô không có nhiều thời gian để lãng phí ở Trân Bảo Các.

Đợi Vân Sơ rời đi, ông chủ Trần thở phì phò đưa tay lấy một túi bánh bao hấp mà Vân Sơ chưa ăn, cắn một miếng thật to và nhai ngấu nghiến. Sau khi ăn hết hai cái bánh bao, tâm tình của ông cũng bình phục lại. Thận trọng đặt trâm ngọc vào hộp gấm, ông chuẩn bị tự mình đưa đến nhà đấu giá vào trưa nay.

Lại nói sau khi Vân Sơ nhận được số tiền khổng lồ từ việc bán cây trâm, cô đã ngay lập tức lao vào trung tâm mua sắm để hưởng thụ niềm vui mua sắm.

Quần áo đẹp, mua!

Túi xách bắt mắt, mua!

Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là đồ trang điểm. Vân Sơ đã ở tầng chuyên bán đồ trang điểm bỏ ra mười mấy vạn ròng rã mua ba, bốn túi đồ trang điểm mới chịu dừng tay.

- -- HẾT CHƯƠNG 57 ---