Siêu Thứ Nguyên Kết Nối Không Gian

Chương 15: Dư âm



Bầu trời trên thành phố Fuchsia dần sáng lên, biểu thị một ngày mới lại đến. Ngồi trên lưng Articuno, lúc này Hoài Nam và Tiểu Vi đang cùng nhau ngắm nhìn mặt trời mọc. Không khí trong lành cộng thêm ánh nắng sáng sớm khiến Hoài Nam cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhìn về phía Bulbasaur, nó đang liên tục đùng roi mây chọc ghẹo Tiểu Vi, hắn dò hỏi:

- Ngươi muốn mang nó theo sao?

- Ân, vật nhỏ này khá đáng yêu. Lại thêm mùi vị nụ hoa của nó cũng rất dễ chịu. Ngài không ngại nhà có thêm một thành viên chứ?

Hoài Nam đưa mũi ngửi ngửi, khiến cho Bulbasaur một mặt đề phòng nhìn lấy hắn. Không có gì đặc biệt, hẳn là đo khứu giác của Tiểu Vi khác hắn đi.

- Ngươi cùng thế giới ý thức trao đổi như thế nào?

- Nó đồng ý cung cấp cho mỗi thành viên trong Chat group một Pokemon dưới cấp bậc Á thần. Ngài có thể để bọn họ nhận lấy bất cứ lúc nào. – Tiểu Vi lười biếng trả lời.

- Chập chập, dùng một vài Pokemon đã muốn phủi mông không nhận nợ. Nó cũng quá keo kiệt đi.

- Ngài cũng nên thông cảm cho tên kia. Cho ra các Pokemon đồng nghĩa với nó mất đi bản nguyên, dù cho là rất ít. – Tiểu Vi vỗ vỗ vai hắn an ủi.

- Ta chỉ than phiền một chút thôi.

Xoa đầu Articuno, Hoài Nam ra hiệu cho nó bay về phía chiến trường khi trước. Hắn đã khôi phục lại địa hình của khu vực giống như ban đầu. Xác nhận tại đây không còn sót lại dấu vết gì, Hoài Nam đoàn người quay trở về kết nối không gian.

“Tụ hội trang viên” là tên gọi Hoài Nam đặt cho khu vực gặp mặt với các thành viên lần trước. Nơi này hiện đang đặt một tòa băng điêu Tyranitar. Bên cạnh nó là hai cô nàng Kochou Shinobu và Busujima Saeko đang tò mò ngắm nhìn. Nhận thấy Hoài Nam trở về, các nàng vội vàng chào đón. Hoài Nam cũng không bất ngờ, hắn vẫn còn nhớ mình đã an bài lịch luyện tập cho hai người.

- Các ngươi nếu đã chuẩn bị sẵn sàng thì hãy để Tiểu Vi mang vào khu vực rèn luyện.

Hai cô gái ưng thuận gật đầu. Sau sự kiện vừa rồi, các nàng nhận ra thế giới của mình có thể gặp nguy hiểm bất cứ khi nào. Biện pháp duy nhất chính là tự thân đủ mạnh, để có thể bảo vê những người quan trọng. Thế là hai người đều mang theo ý chí sục sôi đi vào nơi này.

- Chủ nhóm định chữa trị cho nó sao? - Busujima Saeko chỉ vào Tyranitar dò hỏi.


- Ân, hai ngươi đây là muốn quan sát?

- Đúng vậy. – Các nàng đồng loạt trả lời. Dù sao thì tập luyện vẫn còn nhiều thời gian đi.

- Vậy thì cứ ở lại đây, quá trình này cũng không có gì phải tránh né cả. – Hoài Nam vừa nói vừa đi về phía Tyranitar.

Trên thực tế, cách đây chưa đầy một ngày, nó vẫn chỉ là con Larvitar mà thôi. Hệ thống kia đã bắt lấy nó để làm Pokemon mở đầu cho túc chủ. Biết tin này, Hoài Nam cũng im lặng. Ngươi đem Á thần làm Pokemon cất bước có phải hay không quá xa xỉ. Nếu kế hoạch này thành công, có lẽ thánh Ash sẽ ăn hành mệt mỏi đi. Dĩ nhiên Pi đại thần phải giả ngu bằng không mọi chuyện không có gì để nói.

Quay trở lại chủ đề chính, Hoài Nam xuất hiện khiến hệ thống cảm thấy nguy cơ. Thế là nhân tiện Diệp Hạo yêu cầu, nó thúc đẩy Larvitar phát triển thành Tyranitar. Bởi vì là miễn cưỡng tiến hóa, cho nên tiềm lực của Pokemon này cũng đã bị rút sạch. Nếu không có gì thay đổi, Tyranitar cả đời sẽ không thể học thêm bất kỳ chiêu thức nào khác. Nói cách khác, đây đơn thuần là một con Larvitar trong hình hài Tyranitar mà thôi.

Nhờ vào tia sáng cấp đông của Articuno, quá trình trôi đi sinh mệnh của nó tạm thời bị dừng lại. Kế tiếp Hoài Nam cần giúp nó bù đắp sự thiếu hụt này. Kỳ thật hắn không cần cứu nó làm gì. Nhưng không hiểu vì sao, trên thân Tyranitar, Hoài Nam nhìn thấy tình cảnh của mình kiếp trước. Khi ấy, hắn cũng mê mang và tràn đầy bất lực như vậy.

Gác một bên những cảm xúc của mình, Hoài Nam tập trung thi triển các biện pháp cấp cứu. Dồn toàn bộ tinh thần vào trái tim, nơi xem như căn nguyên năng lực của mình. Hoài Nam lấy ra mộc, thổ và thủy ba tia năng lượng. Trước tiên, hắn cho mộc thuộc tính vào trong thổ thuộc tính. Đến một tỷ lệ nhất định, Hoài Nam lại cho thêm vào thủy thuộc tính. Quá trình này kéo dài ước chừng hơn năm phút. Sau cùng, trong tay Hoài Nam đã xuất hiện một chồi non nhỏ nhắn.

- Thứ này có thể nảy mầm bên trong thân thể Tyranitar, chậm rãi chữa trị cho nó. – Hoài Nam giải thích với hai người.

Hoài Nam lại cải biến nền đất trong khu vực lân cận thành các loại đá cứng rắn. Với số lượng đất đá gộp lại gần bằng một ngọn đồi nhỏ, Hoài Nam đoán chừng đủ để Tyranitar ăn khá lâu rồi. Ra lệnh cho Articuno một tiếng, chớp mắt qua băng điêu đã tan ra.

Tyranitar vẫn còn giữ ký ức trước khi bị băng phong một khắc kia. Nó hoảng hốt, theo bản năng muốn mở miệng gào thét. Ngay lập tức, Hoài Nam dùng một ít băng mỏng bọc quanh chồi non, ném vào miệng nó. Chồi non vừa vào trong thân thể Tyranitar đã nhanh chóng cắm rễ vào các khí quan của nó. Tuy nhiên thay vì hấp thu, chồi non lại đang truyền lấy nguyên chất năng lượng cho các khí quan này.

Tại ngoại giới, bằng mắt thường, Hoài Nam đám người vẫn có thể thấy rõ sự thay đổi của Tyranitar. Một phần giáp của nó đã biến trở lại màu xanh quen thuộc. Hoài Nam vung tay, rất nhiều đất đá xếp thành chồng trước mặt bạo quân sa mạt. Ra hiệu cho nó cứ tự nhiên ăn, hắn dẫn dắt các cô gái rời khỏi nơi này. Về phần Tiểu Vi, nàng bận đi tìm chỗ cho ếch củ tỏi của mình rồi.

- Chủ nhóm sẽ giữ lại nó hay là trả về Pokemon thế giới? - Kochou Shinobu hiếu kì hỏi.

- Đợi khi nó khỏe lại hãy tự mình lựa chọn. Ta thì có nuôi thêm một con Pokemon cũng không sao cả.

- Đúng rồi, thế giới kia muốn tặng cho các ngươi Pokemon. Cả hai nếu có đối tượng mong muốn thì có thể cho ta biết.

- Hi hi, rõ ràng ngài và Tiểu Vi đã bắt chẹt người ta. - Busujima Saeko che miệng cười. Các nàng đã nghe Tiểu Vi kể qua về sự việc này.

Lúc này ba người đã đến khu vực luyện tập. Sau khi xác nhận quyền hạn, Hoài Nam đưa các nàng vào tầng đầu tiên của nơi này.

- Luyện tập không gian hiện có năm mức độ. Các ngươi trước tiên từ mức thấp nhất bắt đầu. Dựa theo thời gian ở đây, sau mỗi ngày ta sẽ mang những vật tư cần thiết đến. Hy vọng các ngươi sớm hoàn thành giáo trình.

- Quên nhắc các ngươi một chuyện. Tuy đây là cấp độ đơn giản nhất nhưng nếu chủ quan sẽ ăn không ít khổ cực. Lần trước ta cũng tốn không ít sức mới vượt qua được cửa ải này.

- Chủ nhóm mất bao lâu để thông quan mức độ này? – Kochou Shinobu thấp giọng hỏi Hoài Nam.

- Chính diện đối kháng thì ba hay bốn ngày gì đó. Còn nếu dùng một ít thủ đoạn khác sẽ chỉ chưa đến một ngày.

Nghe thấy Hoài Nam nói thế, hai nàng cũng biểu thịt muốn học theo cách này. Gõ nhẹ đầu từng người, Hoài Nam dùng giọng âm trầm cảnh báo:

- Ha ha, đám cừu non phải thất vọng rồi. Tại đây chỉ chấp nhận ngay thẳng chiến đấu mà thôi.

Đưa hai cô gái vào vị trí xong, Hoài Nam quay về nhà của mình. Không biết vì lý do gì, ếch củ tỏi cũng ở cạnh giường hắn. Nhận thấy Hoài Nam nghi vấn, Tiểu Vi giảng giải:

- Ta suy đi tính lại vẫn thấy để nó bên cạnh ngài là hợp lý nhất. Dù sao nó cũng mang hệ độc, ngài có thể cho nó nếm qua các loại dược vật mới. Có phải hay không rất tiện lợi?

Vừa nói Tiểu Vi còn dùng tay ra dấu cho Bulbasaur tỏ vẻ đáng yêu, để hấp dẫn Hoài Nam. Tuy nhiên có vẻ như những việc trong quá khứ đã khiến nó trở nên e ngại nhân loại. Vật nhỏ bày ra bộ mặt nhu nhược, đáng thương khiến Hoài Nam cũng chạnh lòng. Hắn ngẫm nghĩ một chút, thấy không có vấn đề nên cũng đồng ý. Kế đến hắn cũng định chế tạo một số thứ, xem như ếch củ tỏi bắt kịp một lần phúc lợi đi.

Cùng lúc đó tại Conan thế giới. Sau khi tan học, Ran đã tìm đến Shinichi để nói về cuộc hẹn vào ngày mai. Dọc theo đường đi, cả hai vẫn trò chuyện giống như thường ngày. Shinichi không ngừng nói về các vụ án còn Ran thì thỉnh thoảng chen vào vài câu. Nàng chủ yếu muốn ghi nhớ khoảnh khắc này, còn nội dung câu chuyện nào có quan trọng. Mãi đến khi đến nhà, Ran mới thấp giọng hỏi Shinichi:

- Ngày mai cậu có bận gì không?

- Ngày mai sao? Tớ nhìn trên báo thấy có một vụ án mạng khá thú vị. Hẳn là tớ sẽ đi sang xem thử. – Shinichi xoa cằm ngẫm nghĩ.

- Còn gì nữa không?

- A nếu có dư thời gian chắc là gọi điện trò chuyện với mẹ tớ. Cậu biết bà ấy luôn kêu la tớ vô lương tâm suốt.

- Vậy chúc cậu không bị dì Yukiko mắng quá thảm.

Dứt lời Ran quay lưng vào nhà của mình bỏ lại Shinichi khuôn mặt khó hiểu đằng sau. Nhìn theo bóng dáng của nàng, Shinichi luôn cảm thấy thanh mai trúc mã hôm nay có vẻ gì đó rất lạ. Xoa loạn tóc trong bất lực, Shinichi cũng trở về nhà mình.

- Nữ nhân thật là khó hiểu mà. Vẫn là Holmes thú vị hơn.

Mặt trời chiều sắp lặn xuống, cái bóng của Shinichi được chiếu rọi càng lúc càng xa. Ran lặng lẽ che miệng để tránh khóc thành tiếng. Nàng không ngờ đến, Shinichi biểu hiện lại giống với chủ nhóm nói đến như vậy.