Siêu Việt Tài Chính

Chương 367: Có nên đi viếng



Trong bệnh viện của thành phố Lưu Minh phòng săn sóc đặt biệt một bên tay truyền dịch. Thiếu Kiệt ngủ một giấc khá sâu. Bên ngoài phòng bệnh một đám người thật sự lo lắng cho hắn. Từ lúc hắn được đưa lên xe cứu thương cho đến giờ gần chín giờ trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Hoàng Hương khi hay tin con mình được cứu, làm các bước chuẩn đoán tinh thần ổn định ra tới giờ việc bà lo lắng tiếp theo là sự an nguy của Thiếu Kiệt.

Qua lời kể lại của con mình bà biết được tràng cảnh hôm qua thật sự như phim hành động chiếu trên các kênh nước ngoài. Súng bắn người chết rồi có cả máu. Thiếu Kiệt bị bắn vẫn cố gắng cứu Hoàng Ngân. Khi cái quần jean của hắn được cắt ra để xem xét vết thương mọi người mới biết hầu như cái quần jean đều đẫm máu.

Do nước của bên lính cứu hỏa sử dụng nhiều nên không ai nghĩ đó là máu, mà chỉ cho là nước làm ướt quần Thiếu Kiệt. Bởi hắn hoạt động dù có hơi chậm một chút nhưng vẫn không khác biệt lắm với người bình thường.

Vì thế lượng máu của Thiếu Kiệt trong lúc hoạt động mạnh lại chảy nhiều hơn. Bây giờ các bác sĩ thay nhau vừa truyền máu vừa gắp đầu đạn trong vết thương ra. Trước sau tất cả Thiếu Kiệt mất gần hai túi máu mới trở lại với cơ thể bình thường.

Dù trong quá trình phẫu thuật đều hoàn toàn không sử dụng thuốc tê để kích thích cảm giác đau cho Thiếu Kiệt nhanh tỉnh nhưng dường như điều đó hoàn toàn không có tác dụng. Thiếu Kiệt vẫn cứ chìm trong giấc ngủ. Ngay cả bác sĩ cũng không biết tại sao hắn lại như thế dù cho các số đo đã trở lại bình thường.

Bên ngoài chỉ có Hoàng Lâm Nhu là bình tĩnh nhìn con mình trong phòng hồi sức cách ly. Bởi bác sĩ không biết khi nào Thiếu Kiệt sẽ tỉnh sợ ảnh hưởng đến hắn, nên hoàn toàn không cho người nhà vào. Ngay cả Hà Vi cũng không ngoại lệ. Chỉ có thể nhìn qua lớp cửa kính của phòng bệnh.

Nhã Oanh thấy Hoàng Lâm Nhu như thường cũng lấy làm lạ nên mới hỏi.

- Cô Thiếu Kiệt như thế cô không lo lắng sao? Cậu ấy giờ còn chưa tỉnh.

Mọi người lúc này nhìn lấy bà cũng gật đầu như muốn biết tại sao Hoàng Lâm Nhu lại có thể bình tĩnh đợi chờ như thế. Lúc này bà chỉ cười đáp lại câu hỏi của Nhã Oanh một cách vui vẻ nói.

- Cô quen rồi! Nó không biết bao nhiêu lần như thế này làm cô lo lắng rồi cũng bình thường có sao đâu. Nếu nó như đưa trẻ khác cô có thể lo nhưng nó lại khác, quậy đến không còn chỗ nào quậy rồi quá nhiều lần như thế cô dường như có chất đề kháng rồi.

- Chị nói cũng đúng thằng nhóc Thiếu Kiệt nó quậy có tiếng trong xóm không phải hiền lành gì ai cũng sợ những trò chơi của nó.

Nhã Hân nghe Hoàng Lâm Nhu nói vậy như chợt nhớ ra điều gì gật đầu. Sự xác nhận của cô làm không ít người như Hà Vi, Nhã Oanh, Ngọc Nhi một dấu chấm hỏi trong đầu. Hoàng Ngân cũng vội che miệng cười cười run run bờ vai. Thấy thế Ngọc Nhi mới hỏi Hoàng Ngân về Thiếu Kiệt.

- Sao bạn lại cười! Không lẽ Thiếu Kiệt có những gì bọn mình chưa biết sao?

- Ừ anh Kiệt quậy không ít! Chắc hơn xa bây giờ nhiều, chuyện hồi nhỏ động trời lắm! Nhưng mà mình không rõ hết đâu hỏi Dì Nhu ấy!

Cả ba cô nàng đều nhìn Hoàng Ngân hi vọng cô kể những gì Thiếu Kiệt đã làm lúc nhỏ mà khiến cho Hoàng Lâm Nhu phải miễn nhiễm với vấn đề như thế này. Hoàng Ngân nhìn lấy mẹ Thiếu Kiệt ý muốn bà trợ giúp.

Thấy đợi chờ mất thời gian Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng gật đầu từ từ nói.

- Nó làm cô thóp tim nhiều lần rồi nên cũng không lạ gì nữa,cái nhà tiệm tạp hóa bên cạnh sửa nhà xây lại ba tầng nó canh hôm nào người ta nghĩ làm là chủ nhật nó chạy qua đó. Dây người ta chuyển cát xi măng nó lấy làm dây trèo. Hôm đó đang chơi dây tuộc khỏi trụ nó từ lầu ba té xuống bãi cát bên dưới. Cô đang đi làm nghe thấy thế cũng hoảng chạy về nó tỉnh dậy lại không việc gì,mấy lần tiếp theo đều như thế. Leo giàn giáo hội chợ té, làm diều đứt tay lại cầm ngón tay đi từ ngoài đường về đưa trước mặt cô. Lần đó phải may cả năm mũi, rồi tụ tập đánh nhau giật cô hồn đánh người ta nhập viện bể lá lách không chuyện nào mà để cô không lo nên giờ chuyện này nó chỉ mất chút máu thôi mà.

Cả ba cô nàng lúc này miệng chữ o tròn có thể nhét cả trứng gà vào. Hoàng Ngân thì một bên khúc khích cười.

- Mẹ nói xấu con vừa thôi làm gì đến mức độ đó thế. Ai đời lựa lúc con mình ngủ đi nói xấu con mình không?

- Á Thiếu Kiệt tỉnh. Cậu ra đây làm gì trở lại trong phòng nhanh.

Bất ngờ bởi âm thanh của Thiếu Kiệt trách móc. Nhã Oanh mới nhìn hắn kéo vào trong phòng bệnh. Không chỉ có Nhã Oanh mà mọi người lúc này đều vui vẻ. Hoàng Lâm Nhu cười cười nhìn hắn nói.

- Mẹ nói không phải sự thật sao! Sợ mất mặt với bạn gái à. Đấy mọi người xem nhé nó tỉnh rồi đấy cô nói đâu có sai đâu. Nó được cái dọa người ta là giỏi lắm.

Lời của Hoảng Lâm Nhu làm mọi người bật cười bởi bà vừa nói xong khi nãy. Dù là ai cũng không thể chối bỏ sự thật này chỉ có Thiếu Kiệt mặt sầm lại. Nhã Oanh đỡ hắn ngồi lên trên giường xong mới nói.

- Cậu bị thương ở chân lại cố đi lại. Như thế đâu được phải nằm một chỗ ít nhất là hai tuần lễ. Mới được đi lại bình thường.

- Có làm sao đâu mà hai tuần ghê thế,định cho ăn tết tây trong bệnh viện à đâu được! Ngay mai về nhà được rồi.

Nghe lời Nhã Oanh nói thế Thiếu Kiệt cũng không muốn ở trong bệnh viện lâu! Hắn ghét nhất là mùi thuốc sát trùng nên từ chối ngay hắn muốn ngày mai được về nhà để hắn còn làm được những việc khác.

- Đã như thế vẫn còn lỳ thì con muốn về thì về cũng được! Dù sao thì ở nhà cũng tốt hơn là ở bệnh viện, người ra vô chăm sóc con cũng không có nhiều à.

Hoàng Lâm Nhu biết Thiếu Kiệt tại sao muốn về nhà sớm nên cũng gật đầu. Thói quen từ nhỏ của Thiếu Kiệt rất ghét mùi thuốc sát trùng, điều này bà được chứng kiến, bởi gần nhà có một phòng khám răng mà ở đó thì nồng nặc mùi thuốc sát trùng, có chết Thiếu Kiệt cũng không đi ngang qua con đường này, mặc dù đi qua nơi đó sẽ nhanh hơn là đi đường vòng. Thiếu Kiệt lúc này cũng hài lòng một ít nhìn Hà Vi hỏi.

- Mọi việc diễn biến sao rồi Hà Vi. Ở bên kia họ làm gì có náo động lắm không?

- Cũng không nhiều chủ yếu ảnh hưởng trực tiếp Lưu Minh thôi. Ngô Minh lấy quyền áp chế lại tất cả tin tức buộc những người Bạch Hải nhận tội sai khiến Ngô Trực làm trung gian tống tiền. Nên thi thể không bị giữ lại mà cách đây hai giờ bắt đầu chuyển về Ngọc Châu rồi.

Thiếu Kiệt lúc này cũng suy nghĩ một chút hắn có nhiều thắc mắc tại sao vấn đề của Ngô Trực lại bị Ngô Minh giải quyết gọn đến như thế nhìn Hà Vi nói.

- Không phải ông em đã có hồ sơ về tiền gửi của Ngô Trực rồi sao? nếu thế làm điều tra cũng được tại sao lại phải nhượng bộ.

- Cũng không hẳn Ngô Trực chết không đối chứng. Tội thì nhóm người Bạch Hải cũng đã nhận nếu ông và mọi người làm quá thì chắc chắn bên kia sẽ cá chết lưới rách. Không ổn cho lắm! Chắc bây giờ họ vừa nhận thi thể rồi.

Hà Vi nói ra tình hình mà Thiếu Kiệt làm hắn cũng không vui. Nhưng đã đến nước này hắn cũng không thể làm theo ý mình muốn được. Đối phương tương đối có thế lực. Không đơn thuần như những người bình thường.

- Biết làm sao bây giờ! Thôi đợi cơ hội làm khó dễ nhà đó mới được. Thật cứ tưởng làm họ trời long đất lỡ, bão tố nổi khắp nơi chứ.

- Anh đó còn chưa thấy đủ loạn hay sao còn muốn bão tố nữa, toàn bộ người ở Ngọc Châu hiện tại đều âm thầm để con em của mình ở trong nhà không dám ra đường kìa. Họ sợ bị liên lụy không ít, anh còn muốn gì thêm nữa.

Ngọc Nhi lúc này mới che miệng cười lắc đầu nói với Thiếu Kiệt những việc mà thông qua Lâm Gia cô biết được. Lâm Vũ với Lý bân lúc này ôm một đống hoa đem vào. Nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Anh Kiệt mấy cái này để ở đâu đây!

Nhìn trên tay của hai người một đống Hoa Nhã Oanh mới hỏi hai người Lý Bân Với Lâm Vũ.

- Ở đâu mà nhiều vậy? Ở đâu mà ôm tới đây một đống vậy nè!

- Mấy thầy cô trong trường với bạn học mua gửi anh họ không đến được em với Lâm Vu chịu trách nhiệm đem qua giao tận nơi. Anh xem mở cửa hàng hoa được rồi đấy bên ngoài còn một đống kìa.

Lý Bân vừa ôm trong tay đống hoa để xuống một cái bàn tràn cả ra đất nói với Thiếu Kiệt. Lâm Vũ cũng thay phiên để hoa xuống rồi cúi xuống nhặt những bó hoa rơi xuống đất để lại lên phía một góc.

Thiếu Kiệt nhìn một đống hoa trong phòng chợt nhớ đến điều gì đó nở một nụ cười nham hiểm xong lên tiếng hỏi Nhã Oanh.

- Chắc họ làm đám cho Ngô Trực ở tại nhà đi, em biết nhà nào với địa chỉ ở đó không Hà Vi.

- Chắc là nhà Ngô Minh đi. Nhưng mà anh hỏi vấn đề này làm gì? Họ tổ chức đám ma thì liên quan gì mình.

Hà Vi lúc này cũng thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt lại hỏi địa điểm tổ chức đám ma của Ngô Trực, việc làm đám như thế này chắc chắc sẽ tổ chức tại nhà của Ngô Minh đang ở bởi vì Ngô Trực chưa có vợ còn sống chung với Ngô Minh nhưng vì hắn không thường xuyên ở nhà nhưng nếu làm đám thì nơi này là nơi sẽ diễn ra.

- Vậy em hỏi người quen ở Ngọc Châu giúp anh ngày giờ động quan với lại địa chỉ chỗ đó là chỗ nào, để anh biết mà làm một số việc. Tính ra Ngô Trực cũng là vai chú bác của anh nhỉ không biết có nên đi viếng cho long trọng không.