Siêu Việt Tài Chính

Chương 438: Hai người hai tâm tư



Ngay khi Hà Thúc rời khỏi Lưu Minh một bóng người đến trước căn nhà của Hà Thúc đứng nơi đó. Khải Huy thấy được người đừng trước của cứ nhìn vào trong nhà cũng bước ra ngày cửa mở tấm chắn xem mặt nói.

- Này anh kia anh là ai thế đến đây làm gì?

Thấy Khai Huy hỏi mình người đàn ông lúc này mới nhìn Khải Huy gất đầu nói.

- Tôi nghe Thiếu Kiệt bị thương khá nặng nên đến thăm!

Khải Huy nhìn chằm chằm vào người đan ông đăm chiêu một lúc rồi mới nói với ông ta.

- Thiếu Kiệt đang nghĩ ngơi để tôi vào xem cậu ta dậy chưa rồi mới báo cho ông vào gặp được. Người ta bệnh mà mấy ông cũng tới làm phiên được.

Vì đã được Hà Vi căn dặn trước Khải Huy bỏ lại một câu rồi đóng lại cái ô cửa nhỏ đó. Cấp tốc chạy vào trong nhà. Thấy Thiếu Kiệt đang ngồi ở phòng khách thư giản nói.

- Thiếu Kiệt ở ngoài có một người đến nói biết cậu bị thương nên tới thăm kia. Cậu mau vào xem cải trang lại đi.

Hà Vi lúc này mới mở ti vi đang chiếu phim chuyển sang chế độ của đầu phát video thì một khung ảnh bên trước cánh cổng được hiện lên. Thiếu Kiệt nhìn thân ảnh đo cũng nhận ra được người đến tìm mình là ai.

- Tên Vũ Luận này người của Lâm Gia. Hà Vi mang lên người anh mấy cái bông băng thuốc đỏ là được. mấy cái đó quấn sẵn rồi chỉ khoát lên thôi. May là chuẩn bị sẵn phòng ngừa trường hợp này. Anh vào phòng đi em ra tiếp lão Vũ Luận thăm dò lão ta đến đây việc gì? Nếu anh đoán không lầm chắc là tin tức của Ngọc Nhi đem về giờ muốn có người kiểm tra nên mới sai hắn đên đây đi.

Thiếu Kiệt qua hồ sơ lưu của Vô Ảnh cũng biết được một ít thân thể nổi trội của những người ở Lưu Mình của Lâm Gia trong đó có cả Vũ Luận hắn tới đây đã được sáu năm. Một người như hắn cam tâm ở đây sáu năm mà không thăng tiến chắc chắn đã là có vấn đề nghiêm trọng.

Bởi với Thiếu Kiệt làm quan thì ai mà không muốn mình thăng tiến không ai chịu được mình bị chôn chân ở một nơi và không phát triển được. Vũ Luận là người của Lâm Gia mà lại chịu tình cảnh này chứng tỏ hắn phải nắm vững những gì ở Lưu Minh này lắm.

- Ừ cứ từ từ bình tĩnh em sẽ kéo thời gian. Anh xem đừng để lộ gì hết. Sắp tới sẽ không ít người đến. Tin tức anh bị thương chắc đã lan truyền rồi. Anh nên xem mà cứ chuẩn bị tin thần.

Hà Vi biết người khác đến bất ngờ cũng căn dặn Thiếu Kiệt cẩn thận. Dù sao thì sắp tới sẽ không chỉ một người đến. Đã làm thì phải làm chô giống chỉ những người liên quan biết được sự thật Thiếu Kiệt hoàn toàn không bị gì còn những người khác thì hoàn toàn không hay biết. Việc đó sẽ dẫn đến rắc rối là sẽ có vài người đến thăm nhưng cũng giúp cho Thiếu Kiệt hợp thức hóa thông qua lời đồn chứng minh hắn bị thương là thật.

- Ừ em ra đó dẫn hắn vào đi từ từ thôi đợi lâu qua hắn sinh nghi đấy.

Thiếu Kiệt vừa đi vào phòng mình vừa mặt vào bộ áo được đính bông băng thuốc đỏ rồi cái võ băng bó ở tay và chân mang vào. Leo lên trên giường ngồi đó đợi chờ Vũ Luận vào thăm. Để tránh bị nghi ngơ hắn kiểm tra một lần nữa trên người mình đã có những vết thương như lúc đầu không mới thật sự an tâm.

Hà Vi ra đến cổng được Khải Huy mở cổng ra hỏi.lầy Vũ Luận đang đứng bên ngoài nói.

- Anh là ai thế? có quen biết gì với Thiếu Kiệt. Vì anh chưa đến đây bao giờ nên tôi hầu như không biết anh là ai cả.

- Ấy đúng thật tôi ít khi đến đây! Tôi là Vũ Luận Giám đốc sở giáo dục. Tại nghe nói một học sinh giỏi như Thiếu Kiệt mà bị thương nặng trong tình huống này nên tôi đến thăm.

Nghe Vũ Luận đem tên của mình và chức danh hắn đang làm việc Hà Vi cũng gật đầu nói.

- Ừ nếu thế thì ông vào đi! Nếu người khác thì có lẽ tôi sẽ để cho Thiếu Kiệt nghĩ ngơi nhưng ông làm giám đốc sở giáo dục lại khác. Vì Thiếu Kiệt cần nghĩ ngời nên ông cũng nên hạn chế thời gian tiếp xúc với cậu ấy. Để cho vết thương lành lại thì ông đến lúc nào cũng được.

Hà Vi cố gắng kéo dài thời gian bằng cách đối thoại với Vũ Luận để cho Thiếu Kiệt đủ sắp xếp mọi thứ để tránh cho sự nghi ngờ cần thiết. Thấy Hà Vi có vẻ khó khăn khi gặp Thiếu Kiệt và dặn dò mình không được làm phiền Vũ Luận cũng chỉ cười đáp lại lời cô.

- Tôi chỉ quan xem một chút hỏi về vấn đề học tập thôi mà! Không làm phiền cậu ấy nhiều đâu. Dù sao thì mối quan hệ của cậu ta cũng được chỉ định học kỳ này Thiếu Kiệt đều đạt loại tốt mà. Cô chắc là Hà Vi chủ nhân ngôi nhà này đi.

- Ừ Ông biết tôi sao? Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp mặt mà đúng chứ.

Hà Vi bây giờ nhìn Vũ Luận chắm chằm. Dù cô biết ở đâu mà Vũ Luận biết được mình nhưng Hà Vi cũng rất tự nhiên như chưa biết gì hỏi ngược lại Vũ Luận bởi cô thấy có vẻ Vũ Luận hỏi câu này bị hớ.

- À tại tôi nghe mấy học sinh trong trường nói tên cô nên mới hỏi vậy mà.

Vũ Luận cũng biết mình nói hớ trong việc này nên sửa lại còn Hà Vi cũng không ngại vạch trần. Bởi biết Thiếu Kiệt ở đây và chủ nhân thật sự của ngôi nhà này chỉ vài người. Mà Vũ Luận lại nói những học sinh trong trường thì hoàn toàn không thể nào. Vì nếu là những bạn bè của Thiếu Kiệt sẽ tưởng đây là nhà của chính Thiếu Kiệt. Dù cho Hà Thúc để cho Thiếu Kiệt ở cũng không khác gì nhà hắn nhưng trên danh nghĩa chủ nhân ngôi nhà vẫn là Hà Thúc ông của cô.

- Thôi ông vào đi để cho Thiếu Kiệt gặp ông xong còn nghĩ ngơi nữa.

Hà Vi lúc này dẫn Vũ Luận đi qua khoản sân. Vì thấy Hà Vi đi theo những viên gạch được lát sẳn tạo thành đường đi trên bãi cỏ cũng làm cho Vũ Luận đi theo cô. Nếu không vì kéo dài thời gian cô đã dẫm lên bãi cỏ mà đi. Dù cho bãi cỏ trong vươn vẫn thường xuyên được chăm sóc nhưng nó chỉ để làm cảnh cho đẹp ngôi nhà mà thôi.

Vũ Luận lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên hắn thấy trong nhà hoàn toàn khác xa so với cái cửa sắt đóng chặc im lìm bên ngoài. Trong này bài trí rất bắt mắt bản thân hắn tự hỏi nếu được sống trong một căn nhà như thế này thì tốt biết bao. Bên trong phòng khách rộng rãi thoán mát và bài trí nhiều vật dụng làm cho Vũ Luận không khỏi rời mắt.

Hà Vi đến trước cửa phòng của Thiếu Kiệt gõ cửa hai tiếng nói.

- Thiếu Kiệt! Có Vũ Luận giám đốc sở giáo dục đến thăm cậu này!

- Ấy! cần gì phải gõ cửa mình chưa nghĩ ngơi mà cậu với Thầy Luận vào đi.

Hà Vi lúc này mở cửa ra đập vào mắt của Vũ Luận là một người băng bó toàn thân hầu như có thể nói là thương tích khá nặng. Hà Vi đến bên cạnh giường gọt táo cho Thiếu Kiệt sau khi đưa một cái ghế và rót một ly nước lọc để cho Vũ Luận ngồi xuống. Thiếu Kiệt lúc này thấy thế cũng cười nhìn Vũ Luận nói.

- Thầy thông cảm em không thể tiếp đón bình thường được. Nếu không em ra trước cổng đón thầy. Để thầy đứng bên ngoài đợi cũng thấy kỳ thật.

- Ấy có sao đâu! Chỉ tại thấy đến đường đột quá. Mà sao em bị như thế này vậy! Làm gì cũng phải cẩn thận đi ra nước ngoài nghiên cứu gì cũng phải bảo toàn cơ thể của mình chứ.

Vũ Luận dựa theo tin tức được nhóm người Hà Thúc thả ra để nói chuyện với Thiếu Kiệt dù hắn biết lý do thật sự thông qua Ngọc Nhi báo cáo và các luồng thông tin từ Diệp Gia và Ngô Gia.

- Chuyện bất ngờ quá em không tránh kịp cũng may là chưa chết cứ tưởng lần này xong rồi. Nhờ trời phước lớn mạng lớn con sống về được nhưng bị như thế này cũng là may rồi.

Thiếu Kiệt cũng giả vờ như Vũ Luận chỉ nhận được tin hắn bị tai nạn mà đối thoại với hắn. Thiếu Kiệt thấy nếu hắn học xong biết đâu thi vào trường điện ảnh không khéo hắn phải đóng kịch như thế này lại trở thành diễn viên đạt giả oscar không chừng.

Hai người hai tâm cơ ngồi đối thoại với nhau giả vờ làm Hà Vi rất muốn cười nhưng không thể nào cười được. Bởi nếu cô cười sẽ làm cho người khác biết nên đánh nói để che đi nụ cười của mình.

- Anh đó! Đã bị như thế con đùa được. Như thế này mà may sao em chưa thấy ai may như thế này đấy.

Một người tung một người hứng phối hợp nhịp nhàng nếu ai không biết có thể tưởng Thiếu Kiệt hắn thật sự chỉ bị tai nạn giao thông nhưng may mắn thoát chết. Vũ Luận nghe thế cũng cười cười giả vờ nói.

- Đùa được là tốt rồi. Thầy ghé qua đây mà không mang theo cái gì thăm em cũng hơi kỳ. Lần này thầy qua đây thăm em là một thứ hai là nói cho em biết học kỳ này của em không phải thi lại hay kiểm tra gì hết. Ở trên nói em vì đi nghiên cứu gì đó nên được miễn thi học kỳ lần này và học lực đạt loại giỏi.

- Ấy như thế thì tốt quá! em đang lo phải làm mấy bài kiểm tra thi lại mà trong tinh trạng như thế này thì em không biết phải làm sao. Giờ thấy nói thế thì cũng đỡ cho em phần nào. Mà Thầy cũng không cần phải quà cáp gì đâu. Ai đến thăm bệnh cũng mua sửa với trái cây hết thì có chất đống để đó rồi hư mất cũng phí.

Ra vẻ mừng rỡ vì được miễn phải thi học kỳ từ phía trên mà Vũ Luận nói. Nhưng Thiếu Kiệt thừa hiểu cái lệnh miễn thi này của hắn là ai đưa ra. Để nói hắn học hành nghiêm chỉnh cho học kỳ hai thì hắn hoàn toàn làm được mà không phải lo lắng là sẽ bị tuột lại kiến thức.

- Ừ như thế cũng được! Thôi chắc thầy không làm phiền nữa em nghĩ ngơi sớm cho lại sức khỏe còn ăn tết nữa. Bị thương như thế này phải kiên cữ nhiều thứ lắm đấy. Ráng khỏi trước tết biết đâu em lại được ăn tết thoại mái.

- Vâng Thầy về! Hà Vi tiễn thẫy Luận về giú mình nhé.

Thiếu Kiệt nói với Hà Vi tiễn Vũ Luận về nhưng thật chất hắn hiểu cả hai người Vũ Luận và hắn đều đạt được cái cần thiết. Giờ Vũ Luận ra về cũng không phải làm điểu lạ lẫm gì.