Siêu Việt Tài Chính

Chương 494: Tấm Thân Bất Tử.



Lời Hà Vi làm cho Thiếu Kiệt trầm mặc xuống hắn trước giờ chưa nghĩ đến vấn đề này. Hắn hai đời bị thương không ít tưởng chừng như vết thương đó không thể lành lặn được nhưng vẫn có thể trở lại bình thường như chưa có gì. Vì bản thân không cần thăm khám bác sĩ quá nhiều hắn cũng không hiểu hết được cơ thể của mình chỉ nghĩ đó là do sức đề kháng trong cơ thể tốt nên mới có trường hợp này.

Ngọc Nhi chụp hình vết thương trên đầu Thiếu Kiệt cho hắn thấy thì Thiếu Kiệt giật mình bởi đây không còn là một vết thương đơn giản mà nó đi khá sâu và dài nhưng trước mắt chỉ với những gì trải qua hơn một ngày trời lại có thể đóng mài lại lên da non thì hắn cũng không tin được cơ thể của mình đang xảy ra chuyện gì.

Vị bác sĩ cũng biết Thiếu Kiệt không thể tự mình nhìn thấy hết được vết thương trên người mình nên mới cất tiếng hỏi hắn.

- Thiếu Kiệt tôi hỏi thật! Trước giờ cậu đã bị những vết thương khác nhau từ nhỏ đến hiện tại cậu có thấy bất thường gì không. Nếu không tôi sẽ làm một cuộc kiểm tra tổng quát toàn bộ cơ thể cậu để biết điều gì đang xảy ra với cậu. Chứ với những vết thương như thế này mà cậu còn sống thì tôi đang sợ cậu không phải người đây.

Vốn nhóm người Hà Vi không để ý nhiều đến vết thương của Thiếu Kiệt. Bởi nhìn hắn khỏe mạnh mà chỉ có vẻ đau đớn nhất thời. Nhưng hiện tại sau lớp băng bó nhất thời họ hiểu vết thương của Thiếu Kiệt thật sự nghiêm trọng không phải thương. Vì khi nhìn thấy vết thương trên đầu của Thiếu Kiệt họ không nghĩ lại nghiêm trọng đến thế. Hà Vi cũng bất ngờ không tin vào mắt mình khi nhìn thấy vết thương được mở ra.

- Trước đây tôi thấy cơ thể mình bị thương nhanh chóng lành lặn một cách bất bình thường. Vi dụ như bị đứt tay phải đi khâu bảy mũi nhưng chỉ ba ngày sau bắt buộc bác sĩ phải cắt chỉ vì lên da non có biểu hiện lành lặng xuất hiện. Nhưng đó không phải chỉ là do cơ thể có sức đề kháng cao thôi sao. Từ nhỏ đến giờ tôi cũng không bị gì. Sổ mũi cũng không mà nhức đầu thì chỉ cần đi ngũ là hết. Nên không hề quan tâm.

Thiếu Kiệt cũng biết việc này trầm trọng hắn kể lại lần mình bị thương lúc nhỏ của mình cho người bác sĩ nghe. Kể cả những bệnh thông thường mà người khác hay gặp phải hắn cũng không có.Chỉ nhiều khi làm việc lệch thời gian đi ngủ sẽ xuất hiện nhức đầu mà rất nhanh hết.

- Thiếu Kiệt! Đến cả sổ mũi cảm cúm anh cũng chưa từng bị sao? Không thể nào cơ thể anh chắc chắn có vấn đề. Tôi cần anh làm xét nghiệm tổng quát toàn diện kiểm tra hi vọng anh giúp chúng tôi.

- Việc này quan trọng vậy sao. Tôi thấy cơ thể có sức đề khàng và sự phục hồi nhanh là điều tốt chứ làm gì phải quan trọng hóa nó lên như thế.

Bình tỉnh trả lời lại người bác sỉ Thiếu Kiệt thấy chắc không chỉ có mình có sức đề kháng và sự phục hồi nhanh chóng trên thế giới chắc chắn không ít người giống như hắn trong chuyện này.

- Đúng là điều đó thật sự tốt. Nhưng với cậu là hoàn toàn tốt vược mức mong đợi. Việc tái tạo lại các cơ quan trên cơ thể con người dựa vào chất dinh dưỡng của cơ thể và các tế bào phân chia. Cậu không hiểu hết được đâu. Một vết thương may bảy mũi khi cậu còn nhỏ thì ít nhất phải từ mười đến hai mươi ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn và thời điểm cắt chỉ ít nhất năm trong thời gian bay đến mười ngày. Cậu rút ngắn điều đó trong vòng ba ngày cậu thấy ai có sức đề kháng gấp bảy lần người bình thường không? Trên thế giới tôi chưa biết có người nào như thế. Nên xin cậu được cho chúng tôi xét nghiệm một lần.

Cả ba người bác sĩ nhìn Thiếu Kiệt một cách cầu xin còn hắn cũng đang muốn cơ thể mình có vấn đề gì. Nếu chỉ là bình thường chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nếu có vấn đề thì xét nghiệm sẽ đưa ra kết quả mà hắn cần muốn biết.

- Hà Vi em thử hỏi ông thử xem. Nếu ông đồng ý thì anh đồng ý. Bởi anh không muốn trở thành sinh vật sống của phòng thí nghiệm đâu.

Mây người bác sĩ cũng mừng rỡ họ chỉ cần cầu mong cho Hà Thúc đồng ý lúc đó họ sẽ biết được tại sao Thiếu Kiệt lại có sức đề kháng như thế này và cũng là việc mà họ muốn giải đáp. Dù sao tìm ra những gì mới mẽ trong lĩnh vực y học là điều họ mong muốn. Ai cũng muốn có một thứ gì đó để có thế nghiên cứu đạt được thành tự nhất định học cũng là người như thế.

Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng gật đầu chiếc xe đi tới bệnh viện Thiếu Kiệt được chuyển vào phòng bệnh nhưng vẫn chưa làm các bước xét nghiệm vì muốn được sự đồng ý và cho phép của Hà Thúc và Thiếu Kiệt.

Đem điện thoại gọi tới số của Hà Thúc.rất nhành bên kia đã vang lên tiếng nói của Hà thúc.

- Có việc gì vậy cháu! Ông còn đang giải quyết một số chuyện quan trọng. Nếu không có gì quan trọng thì lát nữa ông vào viện rồi nói.

- Chuyện này Thiếu Kiệt nói cháu hỏi ông! Bởi cơ thể Thiếu Kiệt xuất hiện điều bất thường mấy người bác sĩ muốn xét nghiệm thứ xem. Vì sức đề kháng của cập ấy gấp bảy lần người bình thường. Vế thương có thể là trầm trọng nhưng không tới mấy giờ đã đóng vảy nên họ muốn xét nghiệm tiềm ra sự khác thường trong cơ thể cậu ấy.

Hà thúc nghe thế cũng nhíu mày một cái. Nếu việc bình thường chắc chắn Thiếu Kiệt sẽ không để cho Hà Vi gọi điện hỏi ý kiến của ông. Suy nghĩ một lúc Hà Thúc mới nói với cháu mình.

- Cháu để cho Thiếu Kiệt xét nghiệm đi kết quả ra sao thì ông sẽ bảo mật cho. Còn nữa cháu đã nói việc này với mẹ của Thiếu Kiệt chưa. Nếu chưa thì đừng nói, đừng để mẹ cậu ta lại lo lắng nữa.

- Vâng cháu biết rồi để cháu nói lại với Thiếu Kiệt.

Hà Vi bây giờ mới nhìn Thiếu Kiệt gật đầu như ra hiệu ông cô đã đồng ý. việc để Thiếu Kiệt xét nghiệm tìm ra lời giải đáp của mọi người đang có mặt ở đây.

- Ông nói là kết quả xét nghiệm của cậu sẽ được giữ bí mật nên cậu cứ yên tâm. Với lại chắc anh cũng muốn biết cơ thể mình đang xảy ra chuyện gì đi.

Thiếu Kiệt bây giờ gật đầu. Dù những người bác sĩ biết nếu lời Hà Vi nói như thế học có nghiên cứu cũng không thể đem báo cáo toàn diện công bố ra ngoài. Nhưng họ cũng biết có những thức không phải cứ họ muốn là được. Nhanh chóng Thiếu Kiệt được đặt lên một xe đẩy của bệnh viện chuyển đi.

Những nơi cần xét nghiệm của Thiếu Kiệt rất nhanh được thông qua hầu như là họ cố gắng làm cẩn thận hết sức có thể. Hà thúc cũng đã xuất hiện ở bệnh viện Hoàng Lâm Nhu biết được Thiếu Kiệt đang làm xét nghiệm kiểm tra để chắc rằng không để lại di chứng gì qua việc vừa rồi cũng không nói gì.

Hoàng Lâm Nhu không hề biết đây là câu trả lời để cho bà an tâm. Vì nếu việc cơ thể Thiếu Kiệt có vấn đề phát sinh thì không nói ai cũng hiểu bà là người lo lắng nhất. Ngồi đợi một lúc lâu Ngọc Nhi mới nói với Hoàng Lâm Nhu.

- Thôi cô về đi! Để bọn cháu trông Thiếu Kiệt cho hôm qua cô cũng không nghĩ ngơi gì hết rồi. Hiện tại Thiếu Kiệt ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ không có chuyện gì ở đây có Tú Trinh, Công Toại, Bảo Huân bảo vệ câu ấy rồi. Nên cô cũng đừng lo lắng quá.

Thấy để Hoàng Lâm Nhu đợi chờ Thiếu Kiệt đi xét nghiệm không biết bao giờ mới xong nên Ngọc Nhi cũng muốn khuyên Hoàng Lâm Nhu về nghĩ ngơi. Có thể thấy bà đã thức hơn hai ngày hơn. Cả ngày ba mươi tết mùng một và hôm nay nữa. Nếu Thiếu Kiệt biết chắc chắn sẽ không vui vẻ gì. Chưa kể đến bà cũng có thể đổ bệnh vì đuối sức.

- Ừ! Cũng được chiều tối cô sẽ vào lại và đem đồ ăn cho mấy đứa.

Hoàng Lâm Nhu bây giờ đứng lên rời đi bây giờ từ trong phòng MRI đi ra với thần sắt hoảng hốt làm mọi người giật mình. Người bác sĩ này kinh hoàng đến nỗi nắm lấy tay của Hà Thúc nói.

- Tôi hi vọng để cho cậu ấy ở lại trong bệnh viện nghiên cứu mà không được rời khỏi đây hi vọng lãnh đạo cho phép.

- Hồ Đồ! Các người làm như thế là ý gì! Các người biết Thiếu Kiệt là người quan trọng với quốc gia không mà bắt cậu ta làm vật thí nghiệm của mình.

Hà Thúc nghe được vị bác sĩ kia nói nhưng lời như thế cũng bực tức. Dù chưa biết kết quả xét nghiệm là gì nhưng điều này là không thể. Nếu có việc này xảy ra thì ông có mặt mũi nào gặp ai.

- Cậu ta là một người cần thiết cho y học. Ngài không hiểu được tầm quan trọng của cậu ta đâu. Nếu như ngài hiểu chắc chắn sẽ không nói như thế. Ngài vào phòng đây tôi cho ngài xem.

Hà Vi cũng bước theo Hà Thúc. Cô không hiểu có việc gì mà để cho những người bác sĩ này phải kinh động như thế này. Vì việc này chỉ diễn ra khi mà Thiếu Kiệt bị xét nghiệm xong có gì liên quan đến thân thế của Thiếu Kiệt và sự phục hồi của hắn.

Người bác sĩ định ngăn Hà Vi lại không cho cô ta bước vào phòng kết quả xét nghiệm của Thiếu Kiệt. Nhưng ngay lúc này Hà Thúc đã lên tiếng nói.

- Con bé là cháu tôi! Tôi không cần biết các ông phải giải thích cho tôi.Việc này cho ra lẽ nếu không thì các ông biết phải như thế nào rồi.

Bước vào trong căn phòng này bốn người khác đang đứng ngỡ ngàng nhìn lên màn hình MRI đang chụp quét cộng hưởng từ với cơ thể của Thiếu Kiệt đang ở phòng bên cạnh trong giấc ngủ say bởi thuốc mê. Cả bốn người hoàn toàn không hề để ý đến Hà Thúc và Hà Vi đang bước vào phòng. Họ tập trung toàn bộ vào màn hình đang diễn ra những gì trong cơ thể Thiếu Kiệt.

Hà thúc thấy những người này hầu như thất thần không để ý đến những gì xung quanh nên lên giọng nói.

- Chuyện gì đang xảy ra!

Một người đứng gần với Hà thúc run run nghẹn giọng lại chỉ nói được bốn chữ đang tồn tại trong lòng mình ngay tại thời điểm này. Bởi việc xét nghiệm cơ thể Thiếu Kiệt mang lại.

- Lãnh Đạo!Tấm Thân Bất Tử. Cậu ta có tấm thân bất tử.