Siêu Việt Tài Chính

Chương 509: Thằng Nào Khai Hỏa Thế



Thiếu Kiệt bây giờ mới hằn giọng. Hắn biết tình hình chỉ mới ở vòng ngoài. Trận chiến vẫn còn tiếp diễn nếu cứ cái kiểu đùa giỡn như thế này thì thiệt hại sẽ xuất hiện khi hỏa lực hết.

- Mọi người tập trung đi! Hiện tại không đùa nữa biết mọi người phấn khởi nhưng đây chỉ là vòng ngoài.

“ Có địch tập kích phía sau ”

Thiếu Kiệt vừa dứt câu bên phía Jackson vang lên tiếng nói làm cho mọi người bắt đầu nghiêm túc lại.

- Phòng thủ đừng để bị gọng kìm của Khung Chang thực hiện được.

“ Tiểu đoàn này chắc của Khung Chang hổ trợ từ phía quân khu Từ Sa Jackson đủ hỏa lực không cần hổ trở không?”

Connor bây giờ lên tiếng nói với Jackson qua bộ đàm. Thiếu Kiệt nhìn về màn hình của nhóm người Jackson. Thấy hắn đang vừa phòng thủ vừa bắn trả.

“ Không cần ở ngoài này có chi viện. Hỏa lực chắc chắn có. Mọi người bên trong đánh nhanh thắng nhanh là được. Hỏa Lực bên ngoài này có người tiếp tế.”

- Ấy!

Thiếu Kiệt thấy được những người được cứu ra hiện tại trên tay cũng có súng ống khá nhiều đủ để đánh lại được với nhóm người của Tiểu Đoàn Từ Sa đánh vào.

“ Bên trong chiếm khu ngoài bắt đầu tấn công vào bên trong.”

Blake bây giờ nói với Thiếu Kiệt báo cáo tình hình.

- Để lại vài người thủ khu ngoài Jackson hạ gục được tiểu đoàn đó không?

“ Có thể!”

Đoàn đội bên trong tốc chiến tốc thắng. JackSon cho SA-24 nhắm hướng ba cây số oanh tạc vào trong mở đường.

“ Rõ ”

Hai người bên ngoài lúc này được hổ trợ đem hai người cầm trên tay hai thanh SA - 24 điều chỉnh hướng tọa độ ba cây số bắn vào.

“ Ầm - Ầm”

Âm Thanh liên tiếp phát ra từ bên trong sau khi hai tên lữa được phóng đi.

“ Đường đã mở tiếp tục tiến công”

Từng người sử dụng những chướng ngại vật trên đường tránh né lấy loạt đạn phòng thủ chống trả lại sự tiến công của nhóm người Vô Ảnh. Âm thanh đạn bắn ra

“ Cẩn Thận Lựu Đạn!”

“ Ầm ”

Khi lựu đạn phát nổ Thiếu Kiệt không ngừng nhìn lướt qua nhưng camera bên trong màn hình. Những camera này đại diện cho những con người còn sống. Khi camera không di dộng chứng tỏ có người tử trận. Nhìn lướt qua không thấy hình ảnh nào bị dừng hoặc mất tính hiệu Thiếu Kiệt ra một hơi nói.

- Báo Cáo tình hình nhanh!

“ Không Có Thương Vong. Lựu Đạn bị bắn nổ trên không”

“Bảo Huân bắn chính xác lắm”

Thiếu Kiệt nhíu mày. Không ngờ Bảo Huân còn có biệt tài như thế này. Đúng là không vào trận chiến không biết được người mình như thế nào. Hà Vi, Ngọc Nhi cũng há hốc mồm, phải độ chính xác như thế nào mới có thể bắn được quả lựu đạn đang trên không trong tình thế hỗn loạn như thế này.

“ Lựu Đạn mọi người đem theo trang trí sao. Giờ này còn không sử dụng định chừng nào sài!”

Bảo Huân lúc này mới nói vào trong bộ đàm cảnh tỉnh mọi người đang giao chiến. Lời hắn như thế làm cho một đám ném lựu đạn xuất hiện.

“ Ầm... Ầm... Ầm...Ầm ”

Âm Thanh vang lên nối tiếp nhau. Blake bây giờ vừa nhắm bắn một người sắp ném lựu đạn về phía họ ngã xuống cũng lên tiếng nói.

“Bảo Huân không nhờ chú chơi súng chính xác thế đấy!”

“ May Mắn thôi!”

Thiếu Kiệt thấy tình hình vẫn còn có lợi thế cho mình nên nói vào trong bộ đàm ra lệnh.

- Mọi người tập trung một lần cường công chính mở ra cục diện ổn hơn. Nếu cứ như thế này sẽ bị động. Bên ngoài Jackson tình hình sao rồi báo cáo nhanh

dù nhìn qua được màn hình nhưng Thiếu Kiệt cũng không xác định được bên ngoài tình hình của Jackson có tử thương hay việc gì không.

“ Mọi thứ vẫn ổn đối phương có lẽ vì gấp không chuẩn bị đầy đủ hỏa lực chúng tôi có thể thủ vững.”

- Cẩn thận không được chủ quan! Mọi người chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất khi không có thương vong nào.

“ Rõ ”

Dù Thiếu Kiệt nói ra điều này tưởng chừng như mơ hồ. Trên chiến trường để đảm bảo việc không có thương vong nào là một thứ xem như bất khả thi. Nhưng với những gì diễn biến từ đầu đánh vòng ngoài Hà Vi hiểu điều này có thể làm được. Đây là chỉ có thể làm được bởi hiện tại ưu thế về những gì bất ngờ. hỏa lực, sắp xếp đội hình, và không thiếu cái gọi là kỹ năng cá nhân từng người phát huy được một các tốt nhất.

Trong trung tâm trận chiến lúc này một người đang đi tới đi lui lo lắng. Nhìn ra hướng xa chiến trường thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên có người phá được cả vòng ngoài của nơi này.

- Đã biết người của ai chưa! Lề mề như thế này chúng nó đánh tới đây vẫn không biết người nào hả. Toàn bộ hỏa lực tập trung đột phá bắn hạ hết bọn chúng cho tao!

Khung Chang nói với một người bên cạnh mình bực tức khó chịu. Chỉ riêng người đang đứng hắn cũng lo lắng không ít. Bây giờ bên ngoài mới chạy vào một người dáng vẻ hớt hãi nói.

- Không xác định đối phương là người nào Tiều Đoàn Từ Sa bị chặn đứng bên ngoài. Đối phương không những hỏa lực mạnh mà được trang bị cả vũ khí tên lữa phòng không chỉ để đánh vào trong doanh trại. Nhân số hơn trăm người các tác chiến phối hợp không phải người ở khu mình.

- Cái gì! Tên lữa phòng không vác vai cũng đem tới! Má nó quân đội quốc gia sao! Họ định phá hiệp định à!

Người vừa bị Khung Chang mắng cũng giật mình thốt lên. Khung Chang sựng lại một chút. Hắn biết đoàn đội này ở đâu xuất hiện. Bởi nếu có khả năng gọi người của quân đội như thế này. Thì chỉ có một người mà hắn vừa để cho Aaron đi đối phó.

- Mẹ nó lần này lật thuyền rồi! Aaron tử trận không ngờ bọn này lại đánh cả vào tới đây! Không phải bọn nó trước giờ chỉ phòng thủ an an ổn ổn sống thôi sao. Sao có thể, lần này bị Ngô Gia hại rồi. Mở Loa phóng thanh.

Vừa nói Khung Chang bước đến bên cái micro để trên bàn trong phòng. Nghe Khung Chang nói vậy người kia đang đứng cũng bật một cái công tắc gần chỗ mình. Đem âm thanh báo động vang vọng trong cả khu vực rừng rậm.

- Mẹ mày ngu à bật báo động làm gì! Tao bảo mở loa phóng thanh thôi ai bảo mày bật cả báo động. Nó đánh đến mông rồi mới bật báo động mày bị ngu à.

Khung Chang bực tức mắng một câu. Nhưng hắn quên mất chính hắn bảo làm như thế mỗi khi bật loa phóng thanh lên sẽ có âm thanh báo động vang lên để mọi người chú ý đến lời nói của hắn. Người này chỉ biết chịu đựng nói ra ý kiến mà hắn đã đề xuất làm.

- Bật loa phóng thanh lên thường có báo động như thế mọi người mới chú ý.

Khung Chang bây giờ mới chợt nhớ ra câu nói người này vừa đáp là của hắn. Nên chỉ biết im lặng rồi nhấn nút trên cái micro nói vào.

- Toàn bộ quân doanh nghe rõ. Nhóm người đang tấn công chúng ta là người của Hoàng Thiếu Kiệt. Thằng nhóc đó diệt quân Connor. Giết đoàn trưởng Aaron. Giờ lính của hắn tới đây tập kích phủ đầu quân doanh tất cả binh sĩ trang bị đầy đủ đem hết kho vu khí chơi bọn nó trả thù cho những người của mình bị chúng nó sát hại.

“ Trả Thù”

Âm Thanh vang dội từ bên trong vang lên. Khung Chang nở một nụ cười. Hắn kéo cờ đại nghĩ trả thù cho những người anh em hi sinh lấy sự ủng hộ của tất cả binh sĩ với những người thân đã mất làm ra sự quyết liệt hơn.

Bên ngoài chiến trường lối vào trung tâm lúc này đạn bắn dữ dội hơn. Hầu như tất cả hỏa lực bên trong được điều đến bên ngoài hành lang để phóng thủ trả đũa lại sự tấn công của Vô Ảnh.

“ Toàn bộ hỏa lực tập trung vào bọn kia Đoàn trưởng có thể bị bọn chúng giết đấy”

Âm Thanh của một người vang lên bên trong phát ra. Tú Trinh bây giờ đang chịu sự bắn trả của những người này cũng bực tức nói vào bộ đàm.

- Connor thằng đó lấy anh ra làm đại nghĩa kìa. Aaron không nói anh định để cho thằng này hi sinh người của mình để đạt được lối thoát cho mình sao.

- Cái này tôi không có cách. Nhưng những người ở đây nhận được tin tức tôi chết là không sai mà. Với lại Aaron cũng là chúng ta giết giờ có nói gì thì bọn chúng cũng có nghe đâu.

Connor trong loạt đạn bắn ra từ bên trong cũng cười đáp lại lời Tú Trinh. Hiện tại hắn cũng không có ngu. Đạn đang bắn tứ phía mà hắn đi nhảy ra nói hắn còn sống thì cũng bị đạn bắn chết thôi chứ ở đó mà còn sống.

- Làm gì đi chứ như thế thua mất đấy. Đạn bắt rát kiểu này kiến trúc nát anh em ta nát theo đấy.

“ Jackson cho hai viên SA-24 vào hổ trợ. ”

Âm thanh Thiếu Kiệt vang lên bên trong bộ đàm làm mọi người giật mình nhưng cũng thầm thấy may mắn nếu họ không có vũ khí hạn nặng như thế này thì chắc chắn tới đây là phải rút lui.

“Tạch... Tạch...Tạch … Ầm”

Tiếng đạn bắn ra vẫn miệt mài bên trong, Hai đội hình hoàn toàn dựa vào kiến trúc của lối vào độc đạo mà núp hai bên. Tiếng của Jackson báo cáo mọi người vẫn có thể nghe được bên tai.

“ Rõ! Nhưng mà còn được bốn viên SA-24 thôi lúc đem theo không nghĩ đến cần nhiều đến vậy.”

“ Một viên thôi không cần nhiều đâu oanh tạc chỗ này đủ để đột phá được rồi.”

Bên kia Blake nghe thấy hỏa lực SA-24 còn được bốn viên cũng sợ rằng đối phương con có hậu chiêu gì thì sẽ sử dụng nên nói lại cho Jackson biết.

“ Ok đang vào!”

“ Ê khoảng cách sát thương của nó bao nhiêu thế?”

Tú Trinh chợt nghĩ đến điều gì đó mới nói với mọi người trong bộ đàm. Đang trong chiến sự bị bắn trả Blake mới đáp lại lời của cô một cách đơn giản dễ hiểu nhất.

“ Trên không thì tầm sát thương vụ nỗ là khoảng hai trăm mét. Còn dưới đất thì chắc khoảng năm trăm mét.”

“ Ê vậy từ chỗ mình vô trong kia bao nhiêu mét lỡ nó nổ rồi sao?”

“ Khoảng cách này tầm hai ba trăm mét.”

Âm thanh của Bảo Huân vừa lên tiếng báo ra khoảng cách thì bên kia đội viên của Jackson đã lên tiếng làm mọi người trợn trừng mắt.

“ Khai Hỏa!”

“ Ba Trăm mét! Ấy chôn cùng à! Chạy!”

Lời Tú Trinh vừa phát ra nguyên một đám người của Vô Ảnh giật mình sực nhớ thấy bất ổn ba chân bốn cẳn rời xa chỗ đang ẩn nấp một cách nhanh chóng tản về hai phía một cách nhanh nhất có thể. Bảo Huân vừa chạy vừa mắng vào trong bộ đàm.

“ Thằng nào khai hỏa thế! ông mày biết được đánh bỏ mẹ!”

Người vừa cầm SA-24 khai hỏa nghe thế ba chân bốn cẳn chạy ngay về đội ngũ của Jackson bên ngoài xem như mình không phải người vừa bắn cái tên lửa vào trong.