Đồng hồ đã điểm 9 giờ tối, Long Mặc vẫn còn đang họp tối với các cổ đông trong tập đoàn. Lâm Tiểu Thanh bước vào trong phòng, trên tay là một ly sữa ấm đặt bên bàn cho hắn. Long Mặc không nói gì cũng đưa tay cầm ly sữa nhấp ngụm nhỏ.
Cô qua sofa nhìn hắn nghiêm túc tập trung, vẻ đẹp của hắn lúc làm việc khiến cô có chút say đắm suýt mất phương hướng. Cô cầm lấy cuốn tạp chí ngồi đọc một lát, cơn buồn ngủ tới, cô thiếp đi trên ghế sofa.
Cũng đến 11 giờ đêm, lúc này hắn mới họp xong nhìn sang chỗ cô, cô đã ngủ từ khi nào, trên tay vẫn cầm cuốn tạp chí lật trang đọc dở. Hẳn bước qua sofa, đồi đồng tử đỏ của hắn dừng trên gương mặt tinh tế của Lâm Tiểu Thanh. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô đưa tay chạm vào khuôn má mềm mại của Lâm Tiểu Thanh, hắn bật cười vô thức.
Nụ cười này là lần đầu hắn cười như vậy, nó không ma mãnh ranh tà, nó mang theo hơi ẩm, sự dịu dàng hiếm hoi trong hắn. Hắn chưa từng cười như vậy với ai kể cả mẹ hắn. Ngón tay lướt qua cánh môi mỏng hồng nhẹ nhàng của người đang ngủ say, sống mũi nhỏ kia đẹp đẽ hài hòa trên gương mặt thanh tú kia.
Đôi lông mi dài kia khẽ rung rung như sắp tỉnh giấc, có lẽ hắn đã đánh thức cô nhưng hóa ra cô chỉ đang cựa người đổi tư thế. Lâm Tiểu Thanh xoay người, cả cơ thể đồ vào lòng hắn khiến hắn sững sờ một thoáng chốc.
Long Mặc thấp mắt nhìn cô mê man ngủ say chẳng biết trời đất này bật cười ba phần bất lực bảy phần cưng chiều. Long Mặc ôm khối cơ thể nặng nề của cô lên qua giường. Hắn vén chăn đắp lên cho cô cẩn thận ân cần.
Nằm xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn cô không dừng. Nơi cánh môi hắn khẽ mấp máy, hắn nhoài người về phía cô, chậm rãi nhìn một lượt ngũ quan thanh tú ấy của cô, hắn dường như không nhịn được mà hôn lên cánh môi mềm mỏng ấy của Lâm Tiểu Thanh thật nhẹ nhàng, thật êm dịu.
Hắn trộm hôn cô trong hẳn bùng tỏa khao khát tình yêu mãnh liệt đang dần nhen nhóm. Làn môi mỏng mềm kia khiến hắn quyến luyến mãi không ngừng. Hắn rời cánh môi cô, nhìn chiếc nhan mà trước kia hắn cho là tầm thường đến bây giờ không còn tẩm thường trong mắt hẳn nữa.
Long Mặc như muốn nói điều gì nhưng lời cứ như mắc ở cổ không thể nói ra. Tư thế nằm ngửa khiến Lâm Tiểu Thanh khó chịu mà trở mình quay lưng về phía hắn. Cô vẫn hoàn toàn không biết hắn vừa làm gì mình vẫn ngủ rất ngon. Hắn luồn tay ôm cô từ phía sau, dựa vào vai cô, mùi hương hoa nhài thoảng thoảng vấn vít bên hắn.
Liều thuốc an thần của hắn trấn tĩnh hắn mỗi lúc mệt mỏi.
Hôm sau....
Lâm Tiểu Thanh dậy muộn hơn thường lệ, nhìn đồng hồ đã điểm 6 giờ sáng. Cảm nhận được cơ thể mình có cái gì đó đè lên người mình, cô nhìn xuống hóa ra là tay của hắn. Hắn vẫn còn ngủ. Nhìn sang người bên cạnh, Lâm Tiểu Thanh bị hấp dẫn bởi vẻ nam tính, điển trai cuốn hút của hắn.
Lâm Tiểu Thanh chắm chú nhìn ngũ quan cực phẩm kia, nhiều lần cũng lạc mất hồn phách. Long gia này đúng là trộm hết nét đẹp cả thiên hạ rồi. Tuy dù chưa gặp ba hắn bao giờ nhưng ắt hẳn ba hắn không phải là người tầm thường, đến cả Vương Hằng Thước cũng là mỹ nhân.
Đúng là khiến cả thế gian ganh tị.
Lâm Tiều Thanh không dám thở mạnh, cũng không dám cựa mình. Trôi qua đã được hai mươi phút, Long Mặc tỉnh giấc nhìn người bên cạnh mình đã tỉnh dậy tự bao giờ.
"Dậy rồi sao ? Bỏ tay ra đi, anh đè tôi khó thở quá".
Long Mặc thu tay lại, hỏi: "Cô dậy từ lúc nào? Sao không gọi tôi ?".
Lâm Tiểu Thanh khó khăn ngồi dậy rời giường, đáp: "Cũng được một lúc. Thấy anh ngủ ngon vậy tôi cũng không muốn đánh thức".
Long Mặc bật cười nhìn cô chăm chú: "Hôm qua mệt lắm sao ? Mọi lần tôi thấy cô đều dậy rất sớm ?".
"Đúng là hôm qua có chút mệt".
Lâm Tiểu Thanh qua tủ đồ chuẩn bị quần áo cho hắn như mọi ngày. Từ sơ mi, đến vest, đồng hồ, cà vạt con mắt cô đều nhìn một cách chuẩn chỉnh, phối hợp ăn ý tạo ra tổng thể phù hợp hoàn hảo với hắn.
Từ khi có cô, hình tượng của hắn xuất hiện trước mắt công chúng càng thêm ấn tượng trong mỗi buổi họp báo, hay bữa tiệc doanh nhân.
"Quần áo tôi chuẩn bị xong rồi, đi tắm rồi thay vào đi".
Lâm Tiểu Thanh định đi xuống lầu hắn gọi ngược cô lại: "Lâm Tiểu Thanh".
Hắn gọi đầy đủ cả họ tên cô, nhưng lại rất đổi dịu dàng ân cần như rất quan tâm đến cô lúc này. Lâm Tiểu Thanh nhìn về phía hắn chờ đợi câu nói tiếp theo từ miệng hắn.
"Không có gì. Định bảo cô vệ sinh cá nhần trước rồi tôi tắm".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười cảm thấy lúc này hắn thật ngớ ngẩn. Lâm Tiểu Thanh nói: "Tôi sẽ làm điều đó ở dưới nhà".
Nói rồi cô rời khỏi phòng.
Hắn trầm mặc một lúc rồi cầm điện thoại lên nháy máy cho ai đó, chỉ vỏn vẹn buông một câu lãnh đạm: "Hạ màn được rồi".