Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang

Chương 127: Mừng thầm trong bụng



"Đã mua đủ đồ mà em cần chưa ?" - Đồ Hạng Vũ hỏi cô.

Lâm Tiểu Thanh gật đầu: "Đủ rồi anh. Mua thế này còn thừa đấy".

"Vậy thì tốt rồi, thừa còn hơn thiếu".

"Nghe bảo đêm nay mưa đấy. Về nhanh thôi kẻo mưa xuống".

"ป๋ท"

Lâm Tiểu Thanh đã trở thành bà chủ của một tiệm cơm nhỏ ở làng chài Vịnh Cảng Đông - Thanh An là tên tiệm cơm của cô.

Nhờ có tiệm cơm làm ăn thuận lợi nên Lâm Tiều Thanh và ba mình không phải sợ chạy ăn từng bữa. Chỉ là sẽ vất vả một chút khi chỉ có cô một mình làm, qua một thời gian cô cũng đã quen với việc đó.

Ai cũng mê món cô nấu, tài hoa bếp núc như vậy mà không trở thành đầu bếp thì đúng thật hơi uổng phí. Nhưng mà đối với Lâm Tiều Thanh, sống an nhàn, vui vẻ bên ba cô thế này là thuần túy là hạnh phúc nhất. Cô chẳng muốn thêm chút phiền toái không cần thiết nữa, xa cuộc sống đô thị bộn bề kia là tự do tự tại.

Ai cũng có tham vọng, nếu có thể trở thành một đầu bếp tài giỏi cũng là chuyện tốt, nhưng đối với cô điều đó không quan trọng nữa. Chẳng phải sống như bây giờ cũng tốt sao ?

Tiếng sấm rền, chớp lóe khắp khoảng trời, mưa trút nước xuống xối xả. Long Mặc đứng bên cạnh cửa sổ kính, tay cẩm ly rượu vang trắn trọc suy nghĩ, mưa nặng hạt rơi rớt trên kính làm mặt kính càng thêm lạnh, giống tâm can hắn lúc này, lạnh lẽo, băng giá.

Hắn đứng lặng nơi đó, không chút cảm xúc, thờ ơ lạnh lẽo. Nhưng nhìn mưa, tâm trạng hắn không hẳn khá hơn,



nang triu นัน tu.

Đông tới, lại thêm một năm nữa sắp qua đi. Hắn đang tự hỏi rằng không biết bây giờ cô như thế nào ?, có bị lạnh hay ổm đau gì không?, có mặc ấm hay không ?, đặc biệt...

Cô có còn nhớ hắn hay không ?

Đã ba năm kể từ ngày cô rời khỏi Long gia, tin tức bị phong tỏa, hẳn biết là do mẹ hẳn làm, nhưng hẳn không hề chất vấn. Long Mặc hắn hiểu lý do tại sao Vương Hằng Thước làm vậy. Nhưng mà đã ba năm không nghe thấy tin tức của cô hẳn lại càng nhớ, càng mong mỏi.

Hôm sau, trời tạnh ráo. Sau trận mưa hôm qua, nhiệt độ thêm hạ, trời càng thêm lạnh, nhưng không vì điều đó

Lâm Tiểu Thanh nghỉ bán. Cô vẫn mở tiệm như bình thường. Ba cô - Lão Lâm, tuy đi lại khó khăn nhưng vẫn giúp Lâm Tiểu Thanh, phụ cùng con gái cho cô đỡ vất vả chạy đôn chạy đáo, ngoài ra còn có Đồ Hạng Vũ, không sợ vất vả mà chạy lại giúp cô một tay.

Rồ rau trên tay chính ông đã nhặt xong cất tiếng hỏi: "Con gái, rau nhặt xong rồi này".

Lâm Tiểu Thanh chạy qua đỡ lấy: "'Con cảm ơn".

Cô mang rau đi rửa, xong xuôi thì đi nấu đồ cho khách tới. Kiếm tới kiếm lui trên chạn bếp không có chai xì dầu hóa ra hôm qua đi mua mà quên bằng mất là còn thiếu nó. Cô gõ vào trán mình một cái: "Ay cha, vẫn còn thiếu chai xì dầu hôm qua quên không mua. Đầu óc dạo này hỏng rồi".

"Tiểu Thanh, chết thật, ban nãy sếp gọi tăng ca. Xin lỗi hôm nay không giúp được em rồi".



Đồ Hạng Vũ ban nãy nhận được gọi tăng ca của ông chủ liền bỏ ngang công việc đang làm dở nói vọng vào trong với cô một tiếng. Lâm Tiều Thanh mỉm cười, hết sức biết ơn: "Cảm ơn anh, giúp em nhiều quá không biết lấy gì báo đáp. Có việc anh cứ đi trước đi, bao giờ muốn ăn cơm thì bảo em. Miễn phí cho anh".

"Đồ Hạng Vũ cười tươi: "Cảm ơn em nhé".

Nói xong anh liền chạy đi vội vã, đến muộn kẻo bị trừ lương thì toi. Ba của cô nhìn cậu trai trẻ này mà ưng bụng, nếu cưới được cậu ấy thì con gái mình sẽ lo ấm, ông nhìn theo anh mà cười trìu mến, tấm tắc khen: "Đúng là đứa trẻ tốt bụng. Con cũng nên tìm cho mình ai đó đi".

"Con không vội, ba à" - Lâm Tiểu Thanh khoan thai nói: "Duyên tới sẽ tới".

Buổi tối hôm đó, cô đến trung tâm chợ một mình. Tay ghi ghi chép chép những thứ cần mua bổ sung sợ mình đến chợ lại quên.

Đoạn sang khá nhiều xe cộ đi lại, cô cũng không để ý mình đã đi đến đây nữa, cứ mải miết cặm cụi vào cuốn sổ ghi nhớ kia.

Một tiếng còi "bíp" một tiếng dài, một chiếc xe đang lao tới tốc độ cực nhanh, Lâm Tiểu Thanh đứng yên bất động, hoảng loạn suy nghĩ. Bỗng nhiên cánh tay cô bị một lực đạo mạnh mẽ kéo mạnh trở lại, cả cơ thể nhỏ bé của cô lao vào trong lòng người kia.

Cô vẫn chưa kịp định thần người này là ai nhưng tay cô đặt lên lồng ngực lớn ấy, cảm nhận nhịp tim đập rất nhanh mà dồn dập, tay vẫn ôm chặt cô khẽ run lên hình như rất hoảng sợ. Một lúc sau, cô ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của người này, rất đặc biệt, thoang thoảng mùi nước hoa đặc trưng cô chợt nhận ra người đang ôm mình là ai.

Người kia khẽ buông cô ra, cô ngước lên nhìn quả nhiên suy đoán của mình không sai, là hắn. Bốn mắt chạm nhau, Long Mặc nhíu mày, đôi đồng tử đỏ nhìn cô chan chứa đầy mong nhớ đến đau lòng, hắn gặp lại cô rồi. Cảm xúc nghẹn ngào khó diễn tả thành lời. Hắn nhẹ trách cô: "Chê mạng mình đủ lớn rồi nên muốn chết sao ?".

Dù có phần khác trước đây nhưng mà vẫn có chút ngạo mạn, khinh bạc đối phương. Lâm Tiểu Thanh nhìn hắn sững một lúc, nghe câu từ mà hắn móc xỉa mình vẫn không đổi thì mới xác định đây là "hàng thật". Cô mỉm cười nhẹ: "Đã lâu không gặp, ông chủ Long. Vẫn khỏe chứ ?".

Hắn không trả lời câu hỏi kia mà hỏi ngược lại cô: "Vậy còn cô ? Ba năm thể nào rồi ?".