Tiệm cơm Thanh An của Lâm Tiểu Thanh đến giờ mở cửa. Lâm Tiểu Thanh bận rộn bày biện, lau chùi ngóc ngách chuẩn bị bày bán. Nhưng ngặt nỗi, khách chưa đến thì "vong" đã đến tồi.
Bành Tiều Hiên là bà bà chủ quán cơm trên kia cách nhà cô một đoạn. Thì kinh doanh mà, cạnh tranh cũng là lẽ thường tình, nhưng tiêm cơm của Bành Tiều Hiên đó mới có mở tầm gần năm đây, so với cô thì có lẽ tuổi "thọ" ngắn ngủi hơn nhiều. Nhưng mà được cái Bành Tiều Hiên này rất rất chịu khó đến đây sinh sự, cô ta không ưng
Lâm Tiểu Thanh chút nào.
Bành Tiểu Hiên bước vào trong quán, điệu bộ õng ẹo, tay bịt mũi: "Ay dô, quán cơm mà có mùi gì lạ thế ?".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày vẫn tiếp đãi họ như những vị khách: "Quý khách dùng gì ?".
Cô ta nói xốc: "Ở đây có gì ngon thì mang ra đây".
"Được, đợi tôi một lát".
Một lát sau, một đĩa cơm nóng hổi thơm phúc được ra lò đầy đủ rau và thịt cắt hạt lựu đẹp mắt. Bành Tiểu Hiên lấy thìa gẩy qua quẩy lại, gẩy lên gẩy xuống, Lâm Tiểu Thanh nhìn vậy vô cùng khó chịu. Cô ta ỏng eo chê bai:
"Chậc, đĩa cơm gì đây? Cơm thì rớt rờn rợt ra cô cho tôi ăn cám à ?".
Nghe lời này thật khiến người ta muốn nổi đóa. Lâm Tiểu Thanh mỗi khi nấu ra một món đều chăm chút từng ly từng tí để đảm bảo món cơm của mình đến tay khách đều đẹp mắt vào ngon lành, ngay cả những kẻ mình ghét.
Nhưng mà ban nãy nghe cô ta chê món cô nấu là cám, thật ứa gan muốn nhào đến đánh chết cô ta cho hả dạ.
Lâm Tiều Thanh sắc mặt đen lại, cố nhẫn nhịn cô ta nhưng càng nhịn cô ta càng làm tới: "Trước kia làm Long phu nhân hào môn quen rồi nên sau khi ly hồn về đây bán tạp nham à ? Đúng là... Chậc, chậc, chậc. Thật thảm, chắc là cô cũng chẳng tốt đẹp gì nên mới bị Long tổng đá đi đúng không ? Thứ đàn bà nghèo dựa dẫm vào mùi tiền.
Con gái đào mỏ thời này nhiều không kể".
Lâm Tiểu Thanh cười lạnh một tiếng đầy mỉa mai, nói: "Nghe nhé. Tôi không phải người thích chiều đàn ông. Đàn ông không thuận ý tôi còn chẳng cần. Cô chắc biết Long Mặc là người như thế nào mà nhỉ? Đến cả Long Mặc tôi còn có thể trêu được mà không sợ mất mạng thì cô nghĩ mình là thứ gì ?".
Bàng Tiểu Hiên hết sức bất ngờ, ai cũng hiểu danh tiếng, tiếng tăm của Long Mặc kia là như người thế nào, ai dám chọc phải tên Diêm Vương đó chứ ? Vậy mà Lâm Tiểu Thanh này lại có thể chọc giận hẳn được, thiết nghĩ chỉ nói dóc.
Bàng Tiều Hiên vẫn lên mặt cứng miệng: "Chắc nói cho sướng miệng chứ gì ?".
Lâm Tiểu Thanh cười khẩy một tiếng mỉa, cô cầm chiếc thìa ở đĩa cơm chuẩn bị sẵn cho Bàng Tiều Hiên, nói: "Nếu cô nghĩ đĩa cơm này là cám vậy cô đúng rồi đấy. Bởi vốn dĩ tôi chuẩn bị đĩa cám này là dành cho những loại khách não heo như cô đấy. Cô biết bao nhiêu về Long Mặc mà có thể nói như đã biết rồi thế? Cô ngủ cạnh anh ta sao ?
Bàng Tiểu Hiên giận tím tái mặt mày: "Cô..."
Thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông bên cửa cao trong bộ suit lịch lãm, mùi hương đặc trưng nam tính ấy riêng biệt không ai có. Bàng Tiểu Hiên đờ đẫn cả người bởi sức hấp dẫn của hắn. Lâm Tiểu Thanh nhìn hắn mỉm cười nhẹ: "Ngọn gió nào đưa ông chủ Long đến tiệm cơm tồi tàn này của tôi thế ?".
Một tiếng nổ ẩm ẩm trong đầu, Bàng Tiểu Hiên sốc nặng khi nghe cô gọi người đàn ông kia. Lần này là bão, là cuồng phong thật rồi. Không ngờ người đàn ông này là ông chủ Long Mặc danh tiếng vang xa.
Con ngươi đỏ kia cứ ghim chặt lên người Bàng Tiểu Hiên như ngọn đao sắc lạnh, như có một luồng điện vô hình chạy dọc sống lưng cô ta khiến cô ta run sợ trước uy lực mạnh mẽ của hắn. Đôi chân như sắp khuyu xuống tới nơi.
Long Mặc bước vào quán của Lâm Tiều Thanh, từng bước chân của hắn càng tới gần khiến Bàng Tiều Hiên cứng đờ không thể nhúc nhích, đứng chôn chân một chỗ, mồ hôi lạnh đồ ra liên tục ướt đẫm trán.
Thấy người phụ nữ này đứng đây thật chướng mắt, tất cả những gì mà họ đối thoại với nhau từ nãy tới giờ hắn đều nghe cả rồi, hắn lại càng khó chịu. Một chất giọng lạnh băng, lãnh đạm, không chút nề nang: "'Cút".
Bàng Tiều Hiên sợ hãi liền chạy mất, chạy bán mạng bán thân suýt chút nữa đâm phải Á Viêm đứng bên ngoài.
Lâm Tiều Thanh nhìn cô ta sợ đến mất mật cảm thấy thật buồn cười, lúc đi thì xốc ngang lúc về thì mặt mũi tái mét.
"Anh dọa người ta sợ chạy mất rồi".
Long Mặc vẫn giữ vẻ phong thái như trước kia không đổi, chỉ nói: "Ốn ào". Rồi quay sang lệnh cho Á Viêm:
"Không được để ai vào đây".
"Vâng, ông chủ" - Một tiếng dõng dạc.
Lâm Tiểu Thanh đã quá quen với kiểu bá đạo này của hắn, bật cười. Xem ra hồm nay ế rồi. Cô nói: "Anh làm vậy chặn đường kiểm cơm của tôi đấy".
"Tôi mua ngày hôm nay của cô, có vấn đề gì không ?".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Anh vẫn không thay đổi".
Nói xong, cô vẫn giữ tinh thần thoải mái vào trong bếp làm cơm cho hắn, mùi hương của hành phi thơm phức tỏa ra. Tiếng xì xèo của dầu lửa, tiếng đảo chảo của của Lâm Tiểu Thanh khiến hắn rất nhớ hình ảnh của cô trước kia cặm cụi dưới gian bếp của Long gia.
Một chốc sau, một đĩa cơm thơm nức nghi ngút khói, bày biện cẩn thận đẹp mắt mà cô mang ra đặt ngay ngắn trước mặt hắn. Cô nói: "Một suất đặc biệt, mời dùng".