Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang

Chương 136: Điệu tango mộng tình



Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia của cô, tay còn lại đặt vào chiếc eo nhỏ của cô, hai người cùng hòa mình trong điệu tango uyển chuyển. Hắn còn không nhớ cô có thể nhảy được thế này đấy. Ánh đền chiếu rọi xuống hai người, âm nhạc thăng hoa trên từng bước chân điệu nhảy. Tất cả mọi người xung quanh đều lặng thinh, nhường lại khoảng không gian tươi đẹp cho hai người.

Cả không gian tràn ngập tình yêu, từ ánh mắt từ khuôn miệng cười với nhau hạnh phúc nhường nào. Long Mặc như dần chìm đắm trong khoảng khắc này, nếu có là mơ hắn mong rằng mình cứ tiếp tục chìm đắm không bao giờ tỉnh lại. Như uống phải mộng tửu không muốn muốn thức tỉnh, sợ rằng khi tỉnh lại cô sẽ theo biến mất theo giấc mộng đó.

Lâm Tiểu Thanh bước vào giấc mộng của hắn rất nhiều lần, mỗi lần hắn nhớ cô, hắn đều uống say, phải thật say bởi vì chỉ có uống say mới thấy cô bên cạnh hắn, dịu dàng bên hắn. Đó là cách hắn tự an ủi bản thân mình, tự chữa lấy vết thương tình yêu rạn vỡ đó.

Cô giống như bông tuyết trắng mong manh, hể chỉ cần sơ sẩy một chút đều tan vỡ. Bông tuyết này mà biến mất thì hắn không biết phải tìm kiếm ở đâu được nữa. Hắn không muốn người con gái này xa mình, không muốn điệu tango này kết thúc. Bàn tay cô, thân thể cô đều vừa vặn trong vòng tay hắn, được gần cô, được bên cạnh cô, từng hơi thở, từng ánh mắt của cô đều thâu dưới tầm mắt hắn, thanh tú mà thuần khiết.

Điệu tango đã đến hồi kết, mộng cảnh như vỡ tan, hiện thực trở về. Tay cô khẽ rời tay hắn. Hơi ấm từ đôi bàn tay nhỏ kia dần biến mất trên tay hắn, hắn muốn bắt lại hơi ấm ấy, muốn níu giữ lại một chút dịu dàng ấy mà lại không được.

Thị trưởng Tân đi lại, nói: "Long tiên sinh, có tiện chúng ta thương lượng một chút".

Cô nói: "Hai người cứ nói chuyện đi".

Lâm Tiểu Thanh quay lưng rời đi. Long Mặc nhìn theo tấm lưng nhỏ bé ấy có chút không nỡ. Rồi hắn cùng thị trưởng Tân bàn chuyện công. Lâm Tiểu Thanh qua đắng kia ngồi chờ, tay cẩm ly nước cam uống một ngụm nhỏ.

Nhảy có một chút chân đã cảm thấy có chút tê, hồm nay vì mặc dạ phục nền cô đi giày cao gót. Tuy không phải là không biết nhưng mà cũng không quen, lúc này cô thầm phục mấy quý tiểu thư đứng đây đều có thể đứng vững trên những đồi giày cao như vậy, còn cô đã thấy nhừ rồi.

Lâm Tiểu Thanh nhìn vào căn phòng kín mà họ đang đàm đạo trơ vơ không biết nghĩ vẩn vơ điều gì. Thiết nghĩ đêm nay đã xong rồi, cô mỉm cười rồi âm thầm rời đi trong lặng lẽ. Cô ra đến bên ngoài, trời cũng đã về đêm, dòng xe bắt đầu thưa thớt dần.



Lâm Tiểu Thanh định giở máy điện thoại gọi taxi nhưng bóng hắn đã đứng bên cạnh cô.

"Anh chẳng phải đang bàn việc với thị trưởng Tân sao ?".

"Bàn xong rồi".

Cô "ồ" một tiếng rồi tiếp tục giở bàn phím bấm số gọi taxi. Hắn đứng bên cạnh cô trầm giọng nói: "Tôi đưa cô về".

Lâm Tiểu Thanh từ chối: "Không cần đâu. Tôi bắt taxi về là được. Làm vậy anh lại phải chạy ngược một chuyến".

Á Viêm đã mau chóng lái xe tới, không nói nhiều hắn mở cửa ghế sau cho cô, hướng mắt về phía cô đưa ra cầu thị. Lâm Tiểu Thanh thầm cười cuối cùng vẫn lên xe của hắn, đồng ý để hắn đưa về.

Nhưng trước khi rời đi, hẳn ra sau cốp xe lấy chiếc túi gì đó, bên trong có đựng một đôi giày bệt. Hẳn định cúi xuống tháo đôi giày cao gót vướng víu kia ra cho cô, Lâm Tiều Thanh ngăn hẵn lại, vừa xấu hổ, vừa ái ngại: "Anh làm gì thế? Không cần hình tượng nữa à ?".

Hắn chỉ nói một câu: "Ngồi im".

Lâm Tiểu Thanh dù có xấu hổ cũng không dám phản kháng gì thêm để hắn thay giày cho mình. Á Viêm đưa mắt nhìn lên kính hậu nhìn hai người họ thân mật mà trong lòng rộ như hoa nở, cười khúc khích mãi không thôi.

Không ngờ hắn cẩn thần, tỉ mỉ mang theo cho cô một đôi giày bệt, hắn biết rằng cô không quen đi giày cao gót cho nên từng chút hắn đều để ý thói quen của cô từ ba năm trước.



Tháo bỏ được đôi giày cao gót như trút bỏ được nặng nề không thoải mái. Cỡ giày đều rất vừa với chân cô bởi hắn biết rõ cỡ 36 luôn luôn vừa với cô.

"Cảm ơn ông chủ Long".

Hắn cất lại đôi giày cao gót vào trong cốp rồi trở vào trong xe ngồi bên cạnh cô. Cả hai vẫn giữ im lặng trên đường trở về. Lâm Tiểu Thanh ngồi thu mình giữ khoảng cách với hắn. Long Mặc không vui nhíu mày: "Lưỡi của cô bị mèo tha rồi à ? Sợ tôi sao ?".

Lâm Tiểu Thanh nói: "Không phải. Chỉ là xong việc rồi mà, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút".

Hắn thở hắt một hơi dài phiền não, cô vẫn không muốn gần hắn, vẫn thu mình giữ khoảng cách với hắn khiến hắn càng thêm đau lòng.

Đột nhiên Á Viêm phanh gấp một cái, cả người Lâm Tiểu Thanh thiếu chút nữa lao về phía trước đập đầu vào thành ghế phía trước. Long Mặc phản ứng nhạy bén đã kéo cô lại ôm chắc trong lòng mình.

Á Viêm quay về phía sau ríu rít xin lỗi: "Xin lỗi ông chủ, cô Lâm. Xe phía trước chạy ẩu quá nên phanh hơi gấp".

Long Mặc khó chịu nói: "Chạy chậm thôi".

"Vầng".

Tay hắn vẫn ôm chặt lấy cô không buông, đến lúc nhận ra hắn lỏng tay mình rồi nói với cô: "Ngồi gần lại chút đi, ngoại ý có chuyện gì thì sao ?".