Á Viêm đứng ngoài cửa một lúc lâu chờ đợi. Một lúc sau, Thường Thịnh trở ra, sắc mặt có chút kém hình cũng có thể đoán ra hai người to nhỏ chuyện gì.
Á Viêm vào trong phòng, Long Mặc ngồi ung dung thưởng thức cà phê sau một hồi lâu nói chuyện.
"Ông chủ, liệu Thường Thịnh đó có thay đổi suy nghĩ không ?".
Hắn khẳng định chắc nịch: "Có".
Long Mặc xoay ly cà phê trong tay. Mặt nước phản chiếu gương mặt đầy tâm trạng ưu tư của hắn. Hắn nhìn chính mình trong tách cà phê kia rồi lại nhớ những lời cô nói đêm hôm qua, lặng lẽ thở dài.
Hắn đặt ly cà phê xuống, lấy chiếc áo choàng dạ dài, không một lời rời khỏi khách sạn. Á Viêm ngây người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đực mặt ra đấy, có đuổi theo thì hắn đã phóng đi mất hút. Không hiểu hắn muốn làm gì hay đi đầu nữa.
Hắn vừa đi thì Long Bắc Yến lại tới. Long Bắc Yến thấy anh đứng đực ra đó nhìn về phía vô định, không biết nhìn gì. Không kịp tháo mũ, Long Bắc Yến kéo chiếc kính chắn lên, đi đến vỗ vào vai anh một cái: "Nhìn cái gì mà đực ra thế ? Long Mặc đâu ?".
Á Viêm chỉ về hướng mắt nhìn nói: "Vừa đi rồi".
"Đi rồi ?".
Á Viêm gật đầu bần thần: "Ờ".
Á Viêm gãi đầu gãi tai chưa hiểu cái gì nhưng trong lòng Long Bắc Yến đoán ra vài phần.
"Ông chủ đi đâu vậy ?".
Long Bắc Yến chẹp miệng một cái: "Đầu đất, dù đi đâu cũng để cho người ta một chút không gian riêng tư chứ ?".
Làng chài Vịnh Cảng Đông....
Đồ Hạng Vũ phụ Lâm Tiều Thanh dọn dẹp bàn quán sau khi khách rời đi. Cũng là một người cầu toàn, cần thận,
Đồ Hạng Vũ luôn lau chùi sạch sẽ bàn ghế, bày biện lại bàn ghế ngay ngắn. Lão Lâm nhìn anh ta cùng cô cùng làm việc cùng nhau mà cảm giác như một nhà ba người hạnh phúc.
Lâm Tiểu Thanh bận rộn xào nấu trong bếp, gian bếp lửa hồng, tiếng lèo xèo nấu nướng, thơm nức còm Đồ Hạng Vũ giúp cô chạy bàn rồi dọn dẹp. Công việc làm nhiều đã thành quen, Đồ Hạng Vũ không thấy phiền hà mà ngược lại còn cảm thấy rất vui, chỉ là lòng mình muốn như thế.
Những ngày bận rộn đông khách, Đồ Hạng Vũ không bao giờ để cô một mình chạy đôn chạy đáo vất vả, anh luôn xuất hiện lúc cô cần. Sau khi khách về, cô luôn chuẩn bị một suất cơm đặc biệt dành cho Đồ Hạng Vũ. Không có gì báo đáp so với công sức, tấm lòng anh đã bỏ ra, nhiều lúc cô cũng thấy ái ngại.
Sau bận rộn, ba người ngồi ăn cùng nhau, cùng trò chuyện thân thiết gắn bó như một nhà ba người, tình cảm càng thêm thắm thiết.
Cậu thanh niên tràn ngập nhiệt huyết, ngoan ngoãn ấy tươi cười sắp đũa ngay ngắn cho ba cô kính cẩn: "Mời bác dùng bữa".
Ông cười hiền từ: "Hạng Vũ, cảm ơn cháu. Nào chúng ta dùng bữa thôi".
"Hôm nay mệt không ?" - Đồ Hạng Vũ quan tâm cô hỏi.
Cô lắc đầu: "Không mệt. Ngược lại em còn sợ anh mệt nữa".
Đồ Hạng Vũ ấm lòng mà vui mừng nói: "Anh không sao. Không mệt. Hôm nay đông khách bán cũng được nhiều, đồng ra đồng vào cũng tốt mà".
Lão Lâm ngồi bên cạnh mong mỏi khôn nguôi: "Chừng nào hai đứa về chung một nhà đây ?".
Như một lời ngỏ ý, ba Lâm Tiểu Thanh đã chấm Đồ Hạng Vũ rồi, ngày đêm mong mỏi con gái mình có thể suy nghĩ thoáng mà tiến thêm một bước. Nỗi lòng của ông mong cô có thể tìm được một người chồng như ý, sống bình bình an an hạnh phúc, một người thật sự đối xử tốt với cô.
Nhắc đến chuyện này, Đồ Hạng Vũ cũng rất mong mỏi cô có thể mở lòng mà tiếp nhận mình, anh luôn háo hức chờ đợi.
Nhưng không được như mong muốn, Lâm Tiểu Thanh luôn từ chối khéo: "Con chưa nghĩ đến chuyện này, cũng chưa chuẩn bị tâm lý".
Tia hy vọng dần tắt ngúm trong lòng Đồ Hạng Vũ, anh gượng cười: "Bác Lâm, đừng ép Tiểu Thanh. Bây giờ bọn cháu còn trẻ chưa sẵn sàng tâm lý nghĩ đến chuyện này. Để sau thì hơn ạ. Mình nên tôn trọng quyết định của em ấy".
Không khí trở lên trùng xuống, lão Lâm tìm kiếm chuyện khác để bầu không khí không thêm căng thẳng gượng gạo. Ông cũng hiểu con gái mình, trải qua nhưng tháng ngày đó, nỗi đau mất con của cô chưa hề nguôi ngoai. Có lẽ đang lần trốn an tĩnh chưa đủ can đảm để đối mặt.
Long Mặc đi đến gần tiệm của Lâm Tiểu Thanh thấy cô cùng ngồi ăn một người đàn ông khác, lòng sinh đố kị, ghen ghét. Ánh mắt đó, nụ cười đó hắn chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy với hắn bao giờ, đương nhiên hẳn ghen.
Nhìn người đàn ông bên cạnh cô, anh ta cười nói tự nhiên thoải mái với người phụ nữ của mình làm hắn không chịu nối.
Sự điểm đạm bình tĩnh, cao ngạo kia thường ngày của hắn như mất hút, nóng giận căng thẳng sinh lòng ích kỷ muốn tức khắc bóp chết Đồ Hạng Vũ. Hắn siết chặt tay lại thành quyền hóa phẫn nộ không thể tiếp tục để nhãn quang nhìn ba người họ vui vẻ hắn liền trở đi trong cơn tức giận.