Cô…Lâm Tiểu Thanh cười khẩy khinh miệt rồi đẩy Quý Dĩ Hân ra mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài. Quý Dĩ Hân tức tối muốn chạy theo xé xác cô ra thành trăm mảnh. Khách khứa bên ngoài đông như vậy thì sao dám ra tay?
Quý Dĩ Hân nhìn mình trong gương kính, nhìn khuôn mặt xô mày cáu giận của mình, thật khó coi. Hình tượng đoan trang thục nữ trước kia thay thế bằng sự mất kiểm soát của phẫn uất, giận dữ.
Quý Dĩ Hân nhịn cục tức này xuống. Lấy chiếc gương trang điểm trong túi mình điểm trang lại những chỗ thiếu son, nhòe phấn rồi quay trở lại bữa tiệc. Thấy Lâm Tiểu Thanh đang đứng cười nói vui vẻ cùng đám phu nhân các hào môn khác, Quý Dĩ Hân lấy lại nụ cười, dáng vẻ thục nữ, diễn vai một thiếu nữ đoan trang bước đến bên chỗ họ.
Lâm Tiểu Thanh cũng chẳng buồn ngó một cái, im lặng chờ đợi đối phương sẽ ra chiêu gì.
Tay nâng ly rượu đứng bên cạnh Tống Cửu, chậc, mùi nước hoa ảm mùi trơ trẽn của ả ta thật phát ngột ngạt. Tống Cửu tỏ ý không ưng cố né ra một chút đứng sát bên Lâm Tiểu Thanh. Quý Dĩ Hân giấu đi biểu cảm mặt nặng mày nhẹ tức giận trong lòng, nở nụ cười che đi phẫn nộ bản thân.
Tống Cửu xoa chiếc bụng tròn của Lâm Tiểu Thanh nói: “Chắc sắp đến thời gian lâm bồn rồi. Hôm nào tôi sẽ chỉ cô vài bài tập trước khi sinh, như thế sẽ sinh dễ hơn”.
Một vị tiểu thư khác đáp: “Tôi nghe mẹ tôi nói phụ nữ khi sinh sẽ phải trải qua sinh tử như chết đi sống lại vậy, hẳn là rất đau đớn”.
Tống Cửu vỗ tay cô chấn an: “Đừng lo, nếu cô nghĩ không đau thì sẽ không đau. Huống hồ Long tổng quan tâm cho cô như vậy sẽ chăm sóc cô chu đáo”.
Lúc này Quý Dĩ Hân chen ngang: “Phải đấy. Anh Long Mặc là người ngoài lạnh trong ấm, tất nhiên chu đáo. Chỉ là do tự bản thân Long phu nhân đừng làm việc gì có lỗi thôi. Anh ấy không thích người giả dối, có lỗi thì hãy xin lỗi anh ấy đàng hoàng”.
Ả đưa ly rượu lên nhấp môi lộ ý cười châm biếm. Những ngưới đứng ở đây đều nghĩ đến chuyện Quý Dĩ Hân nói là chuyện gì. Kẻ thì bàn tán, người thì xì xầm sau lưng nhưng chẳng đủ để làm Lâm Tiểu Thanh lung lay. Ắt hẳn những người có mặt ở đây sẽ tung ra những suy nghĩ cô không đứng đắn, hoặc có thể nghĩ là quan hệ bạn bè giúp nhau bình thường, hoặc là nghĩ Quý Dĩ Hân này nói chuyện trên trời dưới biển.
Tống Cửu thấy ứa gan không chịu được định ra tay, Lâm Tiểu Thanh giữ tay Tống Cửu lại. Lâm Tiểu Thanh vẫn giữ bình tĩnh nhìn Quý Dĩ Hân, miệng cười nhẹ: “Quý tiểu thư quan tâm chồng tôi, biết cả là chồng tôi ghét gì thích gì. Cứ như thể là cái bóng đèn trong phòng riêng hai vợ chồng tôi vậy, gì cũng biết. Núp dưới gầm giường nhà người khác lâu quá nên quên mất mình là ai rồi. Đúng là chồng tôi ghét người giả dối. Tôi hi vọng “thanh mai trúc mã” trong quá khứ của chồng tôi đây sẽ giữ một vị trí nào đó trong lòng anh ấy vẫn xem cô như là em gái thì mong Quý tiểu thư cũng đừng lừa anh ấy”.
Tống Cửu đứng cạnh nhìn Lâm Tiểu Thanh xém nữa thì cười thành tiếng rồi. Miệng lưỡi sắc bén, khí thế bá đạo thế này đúng là trời sinh một cặp xứng đôi, rất xứng với Long Mặc hắn đấy.
Nồi nào úp vung nấy.
“Cô đang nói tôi lừa dối anh ấy sao Long phu nhân?”.
Lâm Tiểu Thanh nghiêng đầu nhìn trực diện Quý Dĩ Hân cất tiếng: “À, đấy là hi vọng cô đừng làm vậy. Cô và tôi đều hiểu tính Long Mặc, lừa dối anh ấy sẽ có kết cục thế nào mà phải không?”.
Quý Dĩ Hân hơi mất kiên định có chút căng thẳng lo ngại mà suy nghĩ. Có phải Long Mặc đã tra cái gì đó rồi phải không? Quá khứ của ả ta là thứ khiến ả ta lo lắng bất chấp tất cả để che đậy. Tốn bao nhiêu công sức mới có thể trở về để tìm lại lối sống hào nhoáng, tìm kiếm lại những thứ đã bỏ lỡ đánh mất. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, không thể để vụt mất được.
“Tôi sẽ không. Ngược lại phu nhân, gần đây nhiều lời đồn về cô hồng hạnh vượt tường, tôi tin phu nhân không phải người như vậy, đừng tin những lời đồn nhảm xung quanh”.
Lâm Tiểu Thanh khẽ nhếch cười: “Cảm ơn tiểu thư đã cất nhắc, tôi đương nhiên sẽ không để ý. Căn bản kẻ tung tin đồn cũng chẳng phải người tử tế, nhỏ nhen, ghen ăn tức ở. Tôi cứ gọi là có tiêu đề để kiếm chút tiền, giống như lên trên mạng câu like câu view vậy thôi. Hậu quả thế nào cũng chưa biết”.
Lâm Tiểu Thanh thuận thế nói tiếp: “Mà hồng hạnh vượt tường cũng có giá cao đấy chứ, đối với một mẹ bầu như tôi còn có người quan tâm. Hơn ai đó đang ganh tị ngày đêm bày mưu tính kế dành giật những thứ đã còn chẳng phải thuộc về mình”.
Quý Dĩ Hân nóng mặt trừng mắt với Lâm Tiểu Thanh nhưng suýt nữa thì quên đang có rất đông người ở đây nhìn hai người họ. Nếu để họ nhìn thấy bộ dạng tức giận của mình há chẳng phải đang thừa nhận ư?
Quý Dĩ Hân gượng cười tiến gần cô, gằn giọng nhỏ: “Đồ của tôi vứt đi cô cũng lấy. Đúng là tiện nhân đê hèn”.
Lâm Tiểu Thanh ý cười mỉa mai: “Ồ, há chẳng phải cô đang tính kế tôi đủ đường để lấy lại món đồ đã vứt đi à? Cô là bò đúng không? Nhả ra rồi còn muốn ăn lại. Cao sang đến đâu cũng phải có lúc làm chuyện thấp hèn đúng không?”.
Quý Dĩ Hân nghẹn họng không nói lên lời định bỏ đi thì thấy bóng dáng ai đó đi qua cửa lớn của Thập thị đi vào tiến đến gần chỗ của Lâm Tiểu Thanh.