Long Bắc Yến ngồi bên Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh không còn chút sức lực, tuy đã bớt sốt nhưng cơ thể cô hiện giờ hoàn toàn vô lực chỉ chìm lịm trong giấc ngủ thôi.
Khuôn mặt xanh xao mi tâm lộ rõ sự mệt mỏi. Long Bắc Yến nắm lấy tay cô thương xót biết bao, cơ thể đã nặng nề còn phải chịu áp lực công việc, rồi áp lực gia đình chồng con chẳng đến một người thai phụ như vậy quá đỗi cực nhọc.
Sống ở tầng lớp này quả thật không dễ dàng.
Cô chưa có ngày nào được vui vẻ, thư giãn. Chỉ chăm chăm nơm nớp lo sợ đủ đường, sợ hắn trách móc, sợ lời ra tiếng vào, phải làm sao để trở thành một người vợ hoàn hảo đảm đương cân bằng gia đình với công việc.
Tuy chỉ là hợp đồng nhưng cô đã cọi trọng những thứ này quá mức, càng quá mức càng mệt mỏi. Từ trước đến giờ, Lâm Tiểu Thanh luôn coi trọng lời hứa. Những điều đã hứa thì cô phải thực hiện thật tốt để sau này không còn ai có thể dị nghị phàn nàn.
Hi sinh biết bao nhiêu chỉ đổi lấy sự lạnh nhạt của hắn, đáng không?
Long Bắc Yến than thở: “Cô ngốc thật. Vì anh ta nhiều như vậy đổi lại chỉ có lạnh nhạt hững hờ, có đáng không?”.
Lúc này Long Mặc từ phòng viện trưởng trở về nhìn thấy Long Bắc Yến nắm lấy tay cô sinh lòng ghen tức.
“Để cô ấy nghỉ ngơi. Về đi”.
“Anh làm gì có tư cách để đuổi tôi? Tư cách của một người chồng anh còn không thực hiện được cơ mà”.
Hắn lạnh giọng: “Biến”.
Long Mặc trừng nhìn Long Bắc Yến. Long Bắc Yến chỉ cười khẩy một tiếng, nói: “Hung dữ với tôi làm gì?”.
Long Bắc Yến đặt tay cô lên bụng đứng dậy rời ghế nhìn hắn, mỉa mai: “Kẻ trốn tránh là kẻ hèn nhát. Anh cũng có ngày hôm nay”.
Long Mặc im lặng không nói.
Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh nói lời an ủi hứa hẹn: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm cô, nghỉ ngơi cho khỏe”.
Để lại những lời đường mật dịu dàng, Long Bắc Yến lướt qua Long Mặc rời đi.
Long Mặc nhìn liếc mắt lạnh tanh nhìn bóng dáng Long Bắc Yến rời đi trong sự khó chịu. Hắn đóng cửa nhìn đăm chiêu về phía cô căng thẳng suy nghĩ. Ý thức tản mạn khắp căn phòng, nhìn người nằm trên giường kia mà hắn cảm thấy có chút day dứt.
Hắn thở dài nặng nề, tiến đến bên giường cô, dè dặt chạm tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, nó đã thuyên giảm đi nhiều.Hắn ngồi bên cạnh e dè cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đúng là rất gầy, rất nhỏ, có dấu vết chai sạn ở bàn tay, có lẽ đã phải nếm mật nằm gai, chịu nhiều gió sương vất vả.
Ngồi trên cao hắn không thể nào hiểu được nỗi khổ của những người thấp cổ bé họng, sống mạt kiếp như cô. Long Mặc cảm nhận bàn tay ấm nóng ấy khẽ động, hắn bất giác nín thở lặng lẽ nhìn cô, rèm mi của người kia vẫn không động khiến hắn buông lỏng lồng ngực mình.
Hắn lặng thinh nhìn nàng định nói gì đấy nhưng miệng lại không nói ra được. Long Mặc rủ hàng mi dài ủ rũ ưu tư trong lòng. Trong đầu hắn hiện giờ rối loạn, căng như đàn. Hắn xoa xoa bàn tay nhỏ của Lâm Tiểu Thanh, tay cô bé đến mức nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
“Cô…”.
Hắn định nói nhưng lại thôi, thở dài một hơi nặng nề. Ấp ủ điều gì, muốn ngỏ lời điều gì nhưng sao lại khó đến vậy?
Sáng hôm sau, hắn trở về dinh thự, Vương Hằng Thước đăm đăm khó chịu. Mẫu hậu đại nhân không thể kìm chế được cơn giận dữ, nổi trận lôi đình: “Về đây làm gì?”.
“Con đi làm”.
“Vợ thì ốm như vậy vẫn còn tâm trí đi làm”.
“Con sẽ bảo vú lên chăm cô ấy”.
“Phận làm chồng không ra dáng làm chồng, còn có lương tâm không? Một người vợ luôn muốn sự quan tâm của chồng, đạo lí căn bản cũng không làm được. Vậy công việc không cần phải làm nữa”.
Bên ngoài cửa văng vẳng giọng nói quen thuộc nhưng nó lại rất mỏng manh yếu ớt: “Mẹ à, cứ để anh ấy đi làm đi, con không sao. Đỡ hơn nhiều rồi”.
Vương Hằng Thước sốt sắng chạy đến đỡ lấy Lâm Tiểu Thanh: “Sắc mặt nhợt nhạt thế này sao đã xuất viện?”.
“Nằm viện ngột ngạt với lại không quen nên con muốn về”.
“Vậy để ta mời bác sĩ tư tới khám cho con”.
Cô mỉm cười trìu mến gật đầu.
Vương Hằng Thước quay sang nói với quản gia: “Bảo nhà bếp nấu một chút cháo mang lên phòng cho phu nhân”.
“Vâng lão phu nhân”.
Lâm Tiểu Thanh lên trên lầu, cơ thể nặng nề yếu ớt lê từng bước. Long Mặc nhìn cô cuối cùng cũng không đành lòng đi đến bế cô lên phòng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Hắn đặt cô ngồi xuống giường. Hắn mong chờ điều gì đó từ cô nhưng Lâm Tiểu Thanh đáp lại hắn khiến hắn có chút thất vọng: “Tập đoàn nhiều việc, đến đó đi. Tôi không sao”.
“Cô có vẻ cảm thấy tôi chướng mắt muốn đuổi tôi đi phải không?”.
“Tôi rất mệt, không có sức lực đôi co với anh đâu ông chủ”.
Hắn cau mày nhìn cô, vừa thất vọng vừa tức nhưng nhìn bộ dạng cô hiện giờ hắn lại không thể hắn cũng không muốn đôi bên phải căng thẳng.
Hắn hạ thấp giọng thăm dò: “Thấy trong người sao rồi?”.
Câu hỏi trở thành lạ lẫm đối với cô. Chẳng cần nói cô cũng biết hắn lo gì cho cô đâu, mối lo sợ của hắn chính là đứa bé này. Cho dù cô có mệnh hệ gì thì cũng không quan trọng đối với hắn.
Lâm Tiểu Thanh cười ảm đạm: “Không vấn đề. Tôi biết cách chăm đứa nhỏ này như thế nào, anh không cần phải lo. Cho dù không có sự quan tâm ông chủ Long thì tôi cũng không để con anh đói đâu”.