Lâm Tiểu Thanh ngồi bên sofa đọc tạp chí còn Long Mặc đang bận rộn xử lý công việc còn dang dở trên tập đoàn.
Tiếng gõ cửa bên ngoài với tiếng khàn khàn của một người đàn bà đã chạm tứ tuần. Hẳn là lão quản gia đây mà.
"Mời vào".
Lão quản gia bước vào trên tay là ly sữa ấm pha sẵn: "Phu nhân, tôi mang cho cô ly sữa. Cô mau uống khi còn nóng".
"Cảm ơn quản gia".
Ban nãy cô vào trong bếp cũng nhìn thấy cả rồi, mấy túi lỉnh kỉnh mà Long Mặc mua về trong đó toàn sữa dành cho mẹ bầu. Không hiểu nghe đâu ra mà mua về lắm thế, chẳng biết mua về cho cô uống hay là cả nhà uống nữa.
Lâm Tiểu Thanh chỉ tủm tỉm rồi cầm lấy ly sữa vào phòng. Long Mặc vẫn điểm nhiên ngồi làm việc, Lâm Tiều Thanh trở về vị trí cũ rồi đặt ly sữa nóng lên bàn giở tạp chí đọc tiếp.
Long Mặc thi thoảng đưa mắt nhìn qua chỗ cô, Lâm Tiểu Thanh vừa đọc tạp chí vừa nhâm nhi ly sữa. Long Mặc dừng việc phê duyệt văn kiện, ánh mắt rơi trên gương mặt thuần khiết kia của cô khiến hắn ngây một lúc.
Lâm Tiểu Thanh thưởng thức xong ly sữa nhìn về phía hắn, cũng không biết hắn nhìn mình từ lúc nào.
"Nhìn tôi làm gì ?".
Hắn vẫn điềm tĩnh nhạt lời: "'Chẳng có gì. Cái đó thế nào ?".
Ý hắn là sữa à ?
Lâm Tiểu Thanh thuận miệng: "Ừm, cũng được. Nếu muốn biết vị ra sao anh có thể thử một cốc".
"Không cần, tôi không dùng mấy thứ đấy".
Long Mặc lại trở về công việc phê duyệt văn kiện.
Lâm Tiểu Thanh nhạt ý cười gấp lại quyển tạp chí, mi mắt có vẻ đọng mệt mỏi ngày hôm nay ngả mình xuống sofa thiếp đi.
Lúc hắn xong văn kiện thì nhìn sang cô, thấy cô tựa đầu im ru bên ghế sofa, cô thiếp đi lúc nào hắn chẳng hề hay biết. Long Mặc sắp xếp lại bàn làm việc rồi bước qua bên sofa. Rèm mi cong vút kia yên bình giấc ngủ, từng hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, gương mặt thanh tú sáng ngời trước mắt hắn đã thu hút ánh nhìn của hắn ngay tắc lự.
Cô đã say giấc, cả khối cơ thể lịm đi nghiêng về một phía hắn liền ngồi cạnh đỡ lấy để không để cô đổ gục. Cô tựa trên vai hắn êm ái mà ngủ tiếp.
Cô đã say giấc, cả khối cơ thể lịm đi nghiêng về một phía hắn liền ngồi cạnh đỡ lấy đề không để cô đồ gục. Cô tựa trên vai hắn êm ái mà ngủ tiếp.
Long Mặc thấp mắt nhìn cô rất lâu, rất lâu. Hắn đưa tay lên chạm vào gương mặt yên giấc nồng kia của cô. Cô cảm nhận được bên mặt mình có ai đó đang chạm, rèm mi kia khẽ rung, hắn giật mình thu tay về.
Lâm Tiểu Thanh mở mắt nhìn thì thấy hắn đang ngồi bên cạnh mình, còn mình đang gối đầu lên vai hắn ngủ rất ngon. Cô ngồi dậy ngay ngắn bên cạnh hắn, cất tiếng hỏi: "Phiền anh quá. Tôi ngủ quên mất. Tôi ngủ ở đây là được rồi, anh qua giường trả chỗ cho tôi".
Hắn hừ lạnh một tiếng trêu ngươi: "'Sofa của tôi, phòng của tôi mà cô đang đòi chủ quyền đó à ?".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Vậy tôi qua phòng Long Bắc Yến nằm tạm một hôm. Chắc cô ấy không chê đâu".
Chết tiệt, Lâm Tiểu Thanh à Lâm Tiều Thanh, cô đang trêu tức hắn hay sao?
Cứ mỗi lần nghe cái tên nào đó Mộc Duy hay Long Bắc Yến nhất là Long Bắc Yến đã khiến hắn không thể nhấn nại. Long Mặc giữ lấy vai cô siết chặt, đôi đồng tử đỏ trừng nhìn cô, gẵn từng chữ ra lệnh: "Tôi cấm cô bước sang phòng nó".
Lâm Tiểu Thanh điểm nhiên nói: "Tại sao ? Tôi với cô ấy đều là con gái, có gì mà ngại ?"
Hắn lặp lại vô cùng nghiêm túc: "Không là không".
Lâm Tiểu Thanh càng đắc ý, mỗi lần trêu Long Mặc để Long Mặc lộ dáng vẻ tức giận càng thú vị đối với cô.
Đường đường là cọp là beo nhưng đối với cô là đang chơi đùa trên tính mạng của một trò chơi mạo hiểm. Ai cũng phải khiếp sợ khi nghe tên hắn nhưng đối với cô thì mỗi lúc trêu tức hắn cô lại cảm thấy dễ chịu. Còn hơn để hắn giả vờ làm người chồng tốt càng khiến cô nổi da gà.
"Anh sao phải nghiêm túc thế ? Tức giận vì điều gì ?".
Lâm Tiều Thanh bỡn cợt hắn thật đúng là to gan quá mà.
Long Mặc đè cô xuống sofa, Lâm Tiều Thanh trở thành kẻ bất trị y hệt hắn. Long Mặc gẵn giọng: "Đừng nghĩ mang đứa con của tôi thì tôi không dám làm gì cô, Lâm Tiểu Thanh".
Cô đã quá quen mà thừa hiểu, không lấy ba cô ra dọa thì cưỡng bức cô trừng phạt thế nào đó. Cô nói: "Ổ, anh muốn làm gì nào ? Lôi ba tôi ra dọa tôi, hay là định cưỡng bức tôi nào ?"
Long Mặc nắm lấy cằm cô rồi đột nhiên siết chặt lấy cằm cô một cách mạnh bạo.
"Cô lớn gan quá rồi".
Hắn lướt nhìn thân thể nặng nề, tay hắn bắt đầu vuốt từ trên xuống dưới thân thể cô rồi bật cười quỷ quyệt.
"Cô biết không, tôi còn nhớ cái lúc cô rên la dưới thân tôi lắm đấy. Kích thích vô cùng. Lâu rồi không vận động chắc chỗ đó nó cũng đang khó chịu lắm, hay hôm nay để tôi khai thông thêm lần nữa nhé ?".