Cả buổi nay không thấy Quý Dĩ Hân ở công ty, Lưu Đình Quân cũng chút lo lắng cho cô bạn gái này của mình liền hỏi Tiền Chiều.
"Cô ấy nói đến bệnh viện thăm ba của một người bạn, lát nữa sẽ về".
Lưu Đình Quân cũng không hỏi gì nhiều, gật đầu một cái khi nghe lý do. Dấu sao đó cũng là lẽ hiển nhiên cũng không có gì đáng trách nên anh cũng không nghi ngờ gì.
"Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài làm việc đi".
Tại bệnh viện mà hẳn thường đưa cô tới thăm ba mình, Quý Dĩ Hân đã có mặt ở đó. Y tá nghe thông tin mà cô ta cũng chẳng mảy may nghi ngờ liền đưa ả đến phòng ba của Lâm Tiều Thanh.
Lúc đến của phòng, ba Lâm Tiểu Thanh ngồi trên giường bên của sổ đăm chiêu buồn bã nhìn ra ngoài. Thấy có người đến, một đứa con gái xa lạ, đứa con gái từ trên xuống dưới đều dát hàng hiệu trên người. Ba Lâm Tiểu Thanh ngẩn ra chưa hiểu chuyện gì. Tuy ông lúc nhớ lúc quên nhưng không đến nỗi lẫn được đứa con gái rượu của mình là ai.
Ông cất tiếng hỏi: "Cô là ai ?".
Quý Dĩ Hân nở nụ cười ẩn ý đầy giảo hoạt, mưu mô. Ả tự giới thiệu danh tính bản thân mình cho ba cô nghe rồi biến mình thành nạn nhân trước mặt ông. Giồng như cô đã cướp lấy mà người ả yêu bấy lâu nay.
Ả biến mình bộ dạng đáng thương, chanh chua: "Bác tưởng cô ta làm ăn xa sao ? Cô ta lừa bác đấy. Thật ra cô ấy bây giờ đang làm con dâu nhà hào môn - Long gia. Con gái bác đã cướp mất vị trí của cháu, cướp đi người cháu yêu rồi, ông nói xem tôi phải làm sao ?".
Từng câu từng chữ rõ ràng mồn một đi vào tâm trí người ba già. Người ta nói con gái ông như thể nói con gái ông là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác. Làm cha mẹ sao không đau đớn cho được. Ba Lâm Tiểu Thanh nhòe lệ ngậm ngùi cay đắng hay tin con gái từ một kẻ trơ tráo đều giả như Quý Dĩ Hân.
Được đà, ả "thừa nước đục thả câu" thêm vài lời nữa: "Lâm Tiểu Thanh thường tới thăm bác nhưng không dám gặp chỉ đứng bên ngoài nhìn bác. Bác hỏi xem bụng đã lớn, cũng sắp lâm bồn tới nơi đâu dám gặp ? Đều muốn giấu bác để không làm mất mặt mà thôi".
Ba Lâm Tiểu Thanh nước mắt lăn dài trên gương chai sạm đồi mồi của ba, bi thống ai nhìn cũng đau lòng nhưng đối với Quý Dĩ Hân như vừa đạt được mong muốn mà đang mừng thầm trong lòng, chà đạp lên vết thương lòng của ba cô.
Ả cũng diễn cảnh một người đáng thương đồng cảm rớm nước mắt nhoèn bờ mi. Ả đưa tay gạt đi giọt nước mắt đọng bên khóe mi, "vừa đấm vừa xoa" chuyển giọng trong phút chốc: "Cháu hiểu cảm giác của bác lúc này.
Nhưng mà cháu đã ấm ức rất nhiều, tủi thân cũng rất nhiều. Cháu nghĩ bác cũng cần phải biết. Cháu xin phép đi trước"
À lễ phép cúi chào ba cô rồi bước ra ngoài, lau đi nước mắt nở nụ cười xảo quyệt đắc ý. Còn ba Lâm Tiểu Thanh, ông ấy đau lòng vì đứa con gái khóc mãi không thôi. Tự đấm vào ngực mình mà dắn vặt tự trách.
Đứa con gái rượu mà ông ngày đêm mong nhớ thì ra đã là dâu nhà người theo cách "không quang minh chính đại" như ả ta nói ban nãy khiến ông như muốn ngã khuyu, quăn thắt.
Trong căn phòng chỉ còn người cha già lằng lẳng khóc một mình, gặm nhấm nhớ nhung dặn vặt tự trách.
Bên phía Long Mặc...
"Ồng chủ, có nhà đầu tư muốn mua lại S - mall của chúng ta".
Á Viêm mới nói tới đây Long Mặc liền biết đó là ai. Mộc Duy đẩy thắng cửa đi vào, đương nhiên đây là tâm huyết của Mộc Duy anh ta sẽ không để người ngoài được toại nguyện lấy đi S - mall.
Mộc Duy kịch liệt phản đối: "Tuyệt đối không được. Cậu biết S - mall đối với tôi là như thế nào. Tôi cấm cậu trao nó cho kẻ khác. Chưa kể công sức phu nhân của cậu bỏ ra không phải ít đâu".
Long Mặc vấn bình thản như không, qua bên sofa rót rượu ra ly nhấp môi, cao ngạo nói: " Tôi biết mình phải làm gì. Không cần cậu phải dạy. Dù công sức tâm huyết bỏ ra bây giờ giống như mớ bòng bong vậy. Sắp tới có dự án này hay ho đây".
Mộc Duy căng như dây đàn nói: "Còn tiền sao? Vụ này còn chưa giải quyết xong lấy đâu ra lắm tiền để đắp vào cái dự án đó ?".
Long Mặc như có tính toán trong đầu, không thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì. Mọi chuyện hắn tính kế đều rất điên rồ, nhìn thoáng qua nụ cười vài phần đắc ý kia cũng đã biết hắn vô cùng tự tin nắm chắc phần thắng về mình. Hắn nói: "Không cần nóng vội. Rồi sẽ có người giúp chúng ta".