Đại Chiêu lấy Hữu làm chính, Tả làm phụ. Nhưng Tả tướng cũng là quan lớn nhất phẩm trong triều. Con dâu của quan lớn nhất phẩm xảy ra án mạng, điều này đúng là đáng để gõ trống kêu oan.
Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến trắc phi Tô Uyển Ngưng của Thái Tử.
Thái Tử vừa nghe, còn chưa kịp nói gì thì Lâm tướng đã cả kinh nói: “Sao có thể? Trước khi ta ra khỏi cửa, con dâu còn dâng trà cơ mà! Sắc mặt rất tốt, sao có thể đột tử.”
Cục diện trong triều nhất thời gượng gạo, sắc mặt của người nghe thái giám truyền lời đều trở nên khó tả.
Uyển Ký Hương phường xảy ra chuyện thì nghĩa là hàng hóa của Uyển trắc phi có vấn đề. Lúc này không riêng gì Thái Tử mà các đại thần vừa rồi còn khen ngợi hắn ta cũng bị vả mặt.
Lục Tư Nguy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hí hửng xem trò vui. Nhưng ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, sao đột nhiên lại xảy ra án mạng?
Trên triều, Lâm phu nhân được mời vào.
Vừa lên triều, Lâm phu nhân đã khóc ngất đi vì con dâu mệnh khổ của bà và đứa cháu trai chưa kịp ra đời.
Thì ra Uyển Ký cũng học Hàm Ký tặng phấn cho các quan quyến trong kinh thành, tuyên bố phụ nữ có thai cũng có thể dùng. Kết quả sau khi con dâu Lâm tướng dùng thì mất mạng.
Nghe nói tử trạng đáng sợ, da mặt còn bong ra không ít.
Mà giờ phút này ở Hàm Ký Hương phường, Lục Hàm Chi cũng bị dọa sợ.
Mục đích ban đầu của cậu chỉ là để cho bộ mặt thật của Tô Uyển Ngưng bại lộ trước người đời chứ chưa từng nghĩ tới việc xảy ra án mạng.
Lại nói tiếp, cậu còn quen biết cô nương đó, là con dâu của Lâm tướng gia mà cậu từng có duyên gặp mặt một lần. Lục Hàm Chi từng nói chuyện với nàng ấy trong tiệc mừng thọ của Lục phu nhân, là một cô nương vô cùng dịu dàng và dễ gần.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, chỉ là tội không đáng chết.
Lục Hàm Chi vô cùng áy náy, cảm thấy mình đã hại chết nàng ấy.
Hơn nữa trong bụng nàng ấy đã mang thai tám tháng. Lúc này quan tài đặt ở trước cửa Uyển Ký, Lâm công tử cực kỳ bi thương, tình cảm của hai vợ chồng vốn vô cùng tốt.
Từ đầu tới cuối Tô Uyển Ngưng đều không lộ mặt, một là bởi vì Hoàng Thượng còn cấm túc nàng ta, hai là bởi vì nàng ta cũng không dám lộ diện. Dưới tình huống như vậy, nếu lộ mặt thì chẳng phải là sẽ bị những cô nương ngoài cửa xé nát mặt sao?
Lục Hàm Chi gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng: “Có thứ gì có thể cứu cô nương này không? Nàng ấy thực sự cứ chết như vậy sao?”
Ngay lúc Lục Hàm Chi đưa ra vấn đề, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lập tức nhảy ra: [Chúc mừng ký chủ phát động nhiệm vụ chi nhánh: Phẫu thuật tạm thời.]
Lục Hàm Chi kinh ngạc, hỏi: “Cái… Cái gì?”
Hệ thống không trả lời câu hỏi của Lục Hàm Chi, vẫn nhắc nhở: [Bao công cụ đã lưu vào trong không gian hệ thống, mong ký chủ kịp thời nhận, cứu chữa tính mạng phụ nữ có thai và thai nhi.]
Lục Hàm Chi vừa nghe, không nói hai lời tiếp nhận nhiệm vụ, chạy nhanh xuống lầu, tách đám người ra hô: “Ta là đại phu, mau để ta xem người chết còn cứu được hay không!” Cứu người hơn cứu hỏa, không thể chậm trễ.
Lâm công tử vừa nghe, tuy rằng vừa rồi đã thăm dò thấy vợ không còn hơi thở nhưng hắn cũng đã hết cách, chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa!
Mọi người giúp đỡ bật nắp quan tài lên, Lâm công tử còn đi xác nhận, nói: “Tiện nội thật sự đã tắt thở.”
Lục Hàm Chi tiến lên bắt mạch của Lâm phu nhân, cau mày nói: “Còn có mạch đập rất yếu, Lâm công tử cho ta thử một lần được không?”
Lâm công tử cũng giống Lục Húc Chi, đều là Thám Hoa tân khoa năm nay. Hắn và phu nhân yêu nhau thật lòng. Phu nhân xuất thân không cao, chỉ là đích nữ của một nhà quan nho nhỏ. Mặc dù cũng làm quan ở kinh thành, nhưng so với con em danh giá nhà Lâm tướng phủ thì không thể so sánh.
May thay Tả tướng Lâm đại nhân không phải người chỉ biết nhìn vào xuất thân, tiếng thơm về phẩm chất của Tiểu Lâm phu nhân ở trong kinh cũng lan xa, vợ chồng bọn họ cũng mừng khi se được mối duyên lành. Kết quả hôm nay xảy ra chuyện như vậy, một xác hai mạng, hai ông bà già làm sao chịu được?
Nhìn đôi mắt Lâm công tử khóc sưng như quả đào, Lục Hàm Chi thực sự nhìn không nổi. Trên đời này đau đớn nhất chính là tử biệt, mà tử biệt đau nhất lại là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lâm công tử vừa nghe Lục Hàm Chi nói vậy thì vội vàng đáp: “Hàm Chi huynh đệ thật sự có cách? Nội tử chết thật sự quá lạ, nếu Hàm Chi huynh đệ có thể cứu sống nàng, cái gì ta cũng có thể đồng ý với huynh!”
Lục Hàm Chi nói: “Việc này không nên chậm trễ, Lâm công tử, phiền huynh ôm tẩu tử đến sương phòng ở lầu trên Hàm Ký đi!”
Lâm công tử ôm phu nhân vào sương phòng theo lời Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi rửa tay, dặn dò: “Phiền Lâm công tử ở bên ngoài chờ một chút, không được quấy rầy, nếu không tính mạng phu nhân rất đáng lo.”
Lâm công tử đương nhiên là nhất nhất nghe theo Lục Hàm Chi, hắn nhìn phu nhân đang hấp hối một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.
Thấy Lâm công tử rời khỏi phòng, Lục Hàm Chi lập tức tiến vào không gian tinh thần, lấy ra đạo cụ đầu tiên mà hệ thống cho cậu để làm nhiệm vụ, đúng là một cái hòm phẫu thuật cực lớn.
Lục Hàm Chi nhìn hộp phẫu thuật, khóe miệng co quắp.
Cậu cảm thấy hệ thống đang lừa mình.
Lục Hàm Chi nhìn dụng cụ trong hòm phẫu thuật, nói: “Thân ái, mày đừng nói là để cho tao… mổ bụng vị tỷ tỷ này chứ?”
Hệ thống trả lời: [Đường sinh mệnh của bệnh nhân vốn sẽ kết thúc sau một tháng nữa, là do khó sinh mà chết. Nhưng hai đứa con còn sống, là một cặp song sinh. Dùng tro bùa kia và còn bị bùa gia tốc chiếu nên mới chết sớm một tháng, cũng chưa kịp sinh ra hai đứa con.]
Lục Hàm Chi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hệ thống đáp: [Nếu cậu giúp nàng ấy mổ bụng để cứu cặp song sinh, nàng ấy cũng sẽ không bị khó sinh, cứu ba mạng thì có thể được 1500 điểm giao dịch.]
Lục Hàm Chi đứng lên giống như bay: “Đến đi đến đi, mau tới nói cho tao biết, tao phải làm thế nào!”
Thiên hạ bao la, điểm giao dịch lớn nhất.
Vì thế dưới sự chỉ đạo của hệ thống, Lục Hàm Chi từng bước khử trùng bàn, trải vải vô trùng, khử trùng dao phẫu thuật, cởi bỏ quần áo của thai phụ dưới sự hướng dẫn của hệ thống, xuống dao mổ ở vị trí thích hợp.
Cả quá trình vừa căng thẳng vừa kích thích, nhưng khi nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa bé thứ nhất, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cảm thấy dưới sự dạy dỗ của hệ thống, mình cứ như siêu nhân, nếu không thì tại sao những chuyện trước đây chưa bao giờ làm, bây giờ cậu đều có thể làm được?
Lúc này cậu đã thả lỏng hơn không ít, cũng bắt đầu nói chuyện phiếm với hệ thống: “Aizz, mày nói xem, tao cứu ba cái mạng đã có 1500 điểm giao dịch. Trước đây tao cứu nhiều người như vậy, sao lại không có nhiều điểm giao dịch thế nhỉ?”
Hệ thống đáp: [Những người đó vốn chưa tới số chết, mà ba người này đáng lý phải chết rồi.]
Lục Hàm Chi hiểu rõ, chỉ có người thật sự chết đi được mình cứu sống mới được tính.
Cậu cẩn thận cắt cuống rốn của đứa bé đầu tiên, bọc bé lại bằng áo bào của mình, ôm đứa bé ra ngoài cho Lâm công tử. Lúc Lâm công tử nhìn thấy đứa bé thì vô cùng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lục Hàm Chi thật sự có thể cứu sống mẹ con bọn họ.
Sau khi đưa đứa bé cho Lâm công tử, Lục Hàm Chi lại quay về, nói: “Trong bụng phu nhân nhà huynh còn một đứa, phiền công tử đưa áo khoác của huynh cho ta dùng một chút.”
Lâm công tử lập tức cởi áo ngoài của mình đưa cho Lục Hàm Chi, cậu nhận áo ngoài, tiếp tục trở về làm phẫu thuật.
Không lâu sau, tiếng khóc nỉ non của đứa bé thứ hai lại truyền ra.
Lục Hàm Chi ôm bé thứ hai ra ngoài cho cha bé, bắt đầu khâu bụng lại cho Tiểu Lâm phu nhân.
Hệ thống rất chi là có lòng, chỉ dùng để khâu bụng là chỉ ruột dê có thể tự tiêu, không cần cắt chỉ. Đợi đến khi Lục Hàm Chi khâu xong một mũi cuối cùng thì cũng sắp mệt ngã ra đất rồi.
Cậu bắt đầu bội phục những y bác sĩ làm liền tù tì bốn năm ca phẫu thuật, cậu chỉ làm có một ca này mà đã cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Bởi vì khi làm phẫu thuật phải tập trung tinh thần cao độ, là một chuyện vô cùng hao tổn tinh thần.
Hệ thống nhắc nhở: [Hãy nhớ đưa thuốc kháng sinh để tránh vết thương bị viêm nhiễm. Cố gắng giữ nàng ấy không ra khỏi phòng trong ba ngày, không để người lạ đi vào.]
Lục Hàm Chi hiểu được, cổ đại không có thiết bị khử trùng chuyên nghiệp, gian phòng phẫu thuật này là hoàn cảnh vô khuẩn hệ thống tạo nên.
Ở chỗ này đủ ba ngày cũng là thời gian có thể xuống giường sau phẫu thuật.
Lục Hàm Chi đứng dậy truyền nước biển cho Tiểu Lâm phu nhân, đối với một người từng tiêm vào mông người khác được thì cắm ống tiêm vào ven sẽ không thành vấn đề.
Cũng may ven của Tiểu Lâm phu nhân rất dễ tìm, Lục Hàm Chi lập tức đâm ống truyền vào.
Nhìn chất lỏng chậm rãi nhỏ vào mạch máu của Tiểu Lâm phu nhân, hô hấp của nàng ấy cũng dần dần khôi phục, cuối cùng Lục Hàm Chi cũng yên tâm.
Lúc này, tiếng nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ trong hệ thống truyền tới.
Đây là nhiệm vụ Lục Hàm Chi hoàn thành nhanh nhất.
Nhưng cậu cũng không kịp đi kiểm tra phần thưởng của mình. Đến khi hoàn thành truyền cho Tiểu Lâm phu nhân, Lục Hàm Chi sờ cái trán ấm áp của nàng ấy một lần nữa mới hoàn toàn yên tâm.
Ngoài cửa có chút ồn ào, người nhà Lâm tướng gia đều tới. Lục Hàm Chi ra cửa nhìn thoáng qua, Lâm tướng gia mời hai bà vú tới, đang xoay người cho hai đứa bé bú sữa.
Lâm lão phu nhân trong vòng một ngày mà tóc bạc hơn phân nửa, vừa thấy Lục Hàm Chi đi ra thì lập tức tiến lên ôm cậu khóc.
Lục Hàm Chi vỗ vỗ vị lão phu nhân này. Bà và Lục phu nhân khá thân thiết, Lục Hàm Chi cũng rất thích vị trưởng bối này.
Cậu kiên nhẫn dỗ dành Lâm lão phu nhân: “Lão phu nhân đừng buồn nữa, ngài có được hai cháu trai mập mạp, không phải nên vui mừng sao? Tẩu tẩu đã khỏe hơn, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Có điều người ngoài không thể vào, chỉ có thể để Lâm ca ca vào thăm nhưng không thể ở lâu, chỉ tầm nửa nén nhang thôi.”
Lâm công tử nghe xong thì bái tạ Lục Hàm Chi, xoay người đi vào trong phòng.
Nhìn phu nhân hô hấp đều đều, mặt mày đã hồng hào hơn, nước mắt của hắn chảy ra.
Lâm tướng gia đứng một bên liên tục khen Lục Hàm Chi: “Con trai ngoan của nhà họ Lục, ai cũng có năng lực! Ta không hề biết y thuật của Hàm Chi tinh diệu đến mức này.”
Lục Hàm Chi bị ông khen mà ngượng. Đây đều là công lao của hệ thống, cậu thật sự không dám kể công. Nhưng có thể cứu được ba mạng người cũng là một chuyện tốt.
Nhìn đứa trẻ hồng hào kia, lòng Lục Hàm Chi rất vui sướng.
Vũ Văn Mân đánh trận ở biên cương phía Tây cũng vui vẻ. Hắn vừa cắm cờ nhỏ trên sa bàn vừa thưởng thức giang sơn mình đánh hạ.
Đầu mũi truyền đến mùi thơm, hắn không nhịn được hít hít mũi.
Không lâu sau, nhóm binh lính bưng lên cho hắn một mâm đậu tương hầm móng heo lớn.
Chỉ cần nhìn phần nước cốt là biết chắc món này hầm rất ngon.
Vũ Văn Mân nhìn món móng heo hầm đậu tương kia như có điều suy nghĩ. Dù sao từ khi Lục Hàm Chi nhắc tới móng heo lớn, Vũ Văn Mân cứ nghe thấy móng heo là lại nghĩ tới “người cũ” của cậu.
Từ khi hắn biết A Thiền là con ruột của mình, trong lòng hắn, hình ảnh móng heo lớn thoắt cái tự động thay thế thành bản thân.
Giờ phút này trong mắt hắn, mâm đậu tương hầm móng heo không phải đậu tương hầm móng heo, mà là đậu tương hầm bản thân.
Hắn gắp một cái móng heo nhưng không ăn, như có điều suy nghĩ rồi dặn thân vệ: “Người đâu, giữ lạnh cho món móng heo này, phi ngựa nhanh đưa về cho An Vương phi.”
Thân vệ: “…”
Tui cũng không biết tại sao, nhưng tui không dám hỏi.