Chính vài phần mờ mịt kia đã giúp Chung Nghiêu xác nhận.
Hắn kéo tay Ẩn Nhất, giọng run run hỏi: “Đại… Đại sư huynh?”
Mộc Thanh Đồng cũng đi tới khiến Ẩn Nhất cảm thấy mình như một con chó đang bị vây xem.
Hắn cau mày nhìn hai người kia, hỏi: “Hai vị nhận lầm người rồi à?”
Lục Hàm Chi lại hăng hái, cảm thấy miệng mình như đã được khai quang.
Vừa nói với Chung Nghiêu là con trai hắn đã được tìm về, chồng chắc cũng không còn xa nữa, lúc này đã gặp được ông chồng nghi án kia, chẳng lẽ lại trùng hợp?
Lục Hàm Chi không tin sự trùng hợp mà luôn tin tất cả đều là vận mệnh.
Chỉ thấy Mộc Thanh Đồng nhìn thoáng qua mặt Ẩn Nhất, nhưng hắn quanh năm đều mặc áo đen, đeo mặt nạ đen, nếu không cũng sẽ chẳng có biệt danh “sứ giả Tử Thần” này.
Vũ Văn Mân là Thập Điện Diêm La, máy gặt mạng người, Ẩn Nhất bên cạnh hắn thường bị gọi đùa là Hắc Vô Thường, cũng có người gọi hắn là Phạm Vô Cữu hoặc là Âm Soái.
Bốn Ám vệ doanh bên cạnh Vũ Văn Mân đều nghe hắn điều khiển, trong đó bao gồm Ẩn vệ, Ám vệ, Ế vệ, Âm vệ doanh.
Ẩn vệ doanh là hộ vệ bên người của Vũ Văn Mân, Ám vệ doanh phụ trách các trạm gác ngầm, Ế vệ doanh phụ trách thu thập tình báo các nơi, Âm vệ doanh là Hình Lao doanh – ngục cá nhân của Vũ Văn Mân.
Cơ hội Lục Hàm Chi tiếp xúc với tứ đại ám vệ không nhiều lắm, tất cả đều do Ẩn Nhất quản lý.
Hắn không có tên, Lục Hàm Chi gọi hắn là Ẩn Nhất hoặc là Tiểu Nhất.
Ánh mắt Ẩn Nhất lúc này lộ ra sự kinh ngạc khó có, hắn hết nhìn Mộc Thanh Đồng lại nhìn Chung Nghiêu, không hiểu ra sao. Lục Hàm Chi cảm thấy hơi buồn cười, Ẩn Nhất chỉ ngồi trong nhà mà cũng bị đổ vỏ.
Tự dưng có một chàng vợ từ trên trời rơi xuống, còn tặng kèm đứa con 7 tuổi. Cha vợ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hình như muốn trốn cũng không thoát.
Mộc Thanh Đồng nhìn ánh mắt Ẩn Nhất cũng nói: “A Hằng, tháo mặt nạ xuống.”
Ẩn Nhất lui về phía sau một bước: “Không thể.”
Lục Hàm Chi: “…”
À… Thảo nào ngươi và Vũ Văn Mân lại hợp nhau đến vậy, đều là zai thẳng sắt thép.
Vũ Văn Mân đi tới giải thích với Lục Hàm Chi: “Ẩn Nhất có rất nhiều kẻ thù trong giang hồ, năm xưa những kẻ kia phát động một cuộc tàn sát để vây công hắn. Hiện giờ vẫn còn rất nhiều tổ chức đang lùng hắn, cho nên hắn vẫn luôn đeo mặt nạ đen trước mặt mọi người.”
Lục Hàm Chi từng nhìn thấy nửa gương mặt không bị che của hắn, đúng thật là một chàng trai tuấn tú. Nhưng cụ thể thế nào thì cậu cũng không nói rõ được, tóm lại là đẹp.
Lục Hàm Chi hóng hớt nhìn ba người giằng co trước mặt, chỉ có Chung Nghiêu hơi không khống chế được cảm xúc, hắn kéo tay Ẩn Nhất, vừa nhìn đã suýt rơi nước mắt.
Cuối cùng Ẩn Nhất nhìn không nổi nữa. Nghẹn nửa ngày, hắn lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Chung Nghiêu: “Nếu không… ngươi nín khóc trước đi đã?”
Chung Nghiêu không nhận khăn tay, vừa khóc vừa cười: “Cái đồ đầu gỗ nhà huynh! Trước kia cũng là những lời này, hôm nay vẫn là những lời này.”
Mộc Thanh Đồng đội mũ mạng hỏi: “A Hằng, con làm sao vậy? Không nhớ bọn ta nữa?”
Hỏi xong, Mộc Thanh Đồng mới cảm thấy mình hỏi thừa, nếu nhớ thì hắn đã sớm trở về thôn Nhạn Nam báo bình an, cần gì phải biệt tích mấy năm nay.
Bọn họ tìm hắn nhiều năm như vậy mà vẫn không có tin tức gì.
Nghĩ cũng đúng. Hắn mặc thế này, lại ở bên cạnh An thân vương, tất nhiên không dễ gì tìm được.
Vũ Văn Mân lại giải thích với Lục Hàm Chi: “Ta vớt hắn ở ngoài sông về, lúc vớt về cả người đầy vết thương. Lúc đầu cho rằng sống không được, ta gọi Lâm thần y tới mới chăm cho được. Đầu hắn bị thương nặng, mất trí nhớ.”
Sau khi tỉnh lại cũng không có chỗ để đi, thân phận cũng nhạy cảm nên đi theo Vũ Văn Mân, làm ẩn vệ của hắn.
Sau khi hắn trở thành ẩn vệ, Vũ Văn Mân mới phát hiện võ công của hắn rất cao, đến mức khi tuyển thống lĩnh ẩn vệ, hắn đã đánh bại tất cả ẩn vệ của Vũ Văn Mân và đoạt hạng nhất.
Giá trị vũ lực cao nên hắn thành công trở thành Ẩn Nhất.
Ẩn vệ không thể có tên, nếu không sẽ là vô trách nhiệm với gia đình và bản thân. Bọn họ chỉ có một số hiệu, sau khi nghỉ việc là có thể nhận một bao bạc và một tờ khế ước.
Lục Hàm Chi thở dài: “Như vậy cũng không ổn. Đến đây đi, chúng ta tới phòng khách rồi ngồi xuống trò chuyện, có được không?”
Mọi người nhanh chóng tới phòng khách nhỏ của Lục Hàm Chi.
Ẩn Nhất vẫn bị mọi người vây quanh, điều này khiến một người không thích giao tiếp với người khác như hắn hơi mất tự nhiên.
Hắn lại lui về phía sau, Lục Hàm Chi bị động tác ấy chọc cười.
Ẩn Nhất đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không ngại trong cốt truyện gốc giờ lại không ngừng lùi bước khi đối diện với hai tiểu lang quân.
Hắn đau đầu ấn huyệt thái dương, nói: “Hai vị công tử, nếu Ẩn Nhất đã làm chuyện gì sai, mong hai vị hãy nói rõ cho.”
Bởi vì vào phòng khách nên Mộc Thanh Đồng đã tháo mũ xuống. Khuôn mặt khuynh quốc gần trong gang tấc khiến Ẩn Nhất hơi đau đầu.
Vị đại thúc này có thể tự trọng hay không?
Mộc Thanh Đồng chỉ muốn xuyên thấu qua mặt nạ để thấy rõ mặt Ẩn Nhất, đáng tiếc phí công, đành phải quay đầu hỏi Vũ Văn Mân: “Vương gia, có thể để cho ẩn vệ của ngài cởi mặt nạ không?”
Vũ Văn Mân lực bất tòng tâm, tuy Ẩn Nhất là hộ vệ của hắn, nhưng Ẩn Nhất là tự nguyện làm hộ vệ.
Nếu không, dựa vào bản lĩnh của hắn, sao có thể khuất phục một Vương gia?
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Tiên sinh có thể tự hỏi hắn.”
Mộc Thanh Đồng đành phải nhìn về phía Ẩn Nhất nhưng không nói gì,
Nhìn sang Chung Nghiêu, hắn lại càng nói không nên lời.
Lúc này hắn chỉ còn lại sự kích động, vừa mở miệng đã muốn khóc, cảm xúc không thể khống chế được.
Ẩn Nhất xử lý nhiều vụ án, giết nhiều kẻ ác như vậy, nhưng đối diện với hai tiểu lang quân mềm yếu trước mắt lại không hề có sức chống đỡ.
Hắn giơ tay đầu hàng, cởi đồ đen trên người xuống.
Thời điểm mặt nạ được từ từ tháo xuống, Chung Nghiêu rốt cục không khống chế được mà nhào tới ôm lấy Ẩn Nhất, úp mặt vào ngực hắn nấc nghẹn.
Mộc Thanh Đồng cũng vui, khuôn mặt tuấn tú bướng bỉnh kia không phải là đại đệ tử Doãn Hằng của y hay sao?
Lục Hàm Chi lần đầu nhìn thấy gương mặt thực của Ẩn Nhất, chống cằm nói: “Đúng là hơi giống Tiểu Lục Tử.”
Vũ Văn Mân ừ một tiếng, chẳng qua Ẩn Nhất năm đó bị thương nên có một vết sẹo trên má trái, không những không hề ảnh hưởng đến dung mạo, ngược lại càng khiến khuôn mặt hắn thêm phần lạnh lùng.
Chung Nghiêu khóc không dừng được, Ẩn Nhất cũng giơ cao hai tay, vẻ mặt không biết phải làm sao. Có lẽ chưa bao giờ được ai mềm mại như vậy ôm nên tay hắn không biết nên đặt ở đâu.
Vừa nghĩ đến việc đối phương là một tiểu lang quân, hắn lại càng khó xử.
Lục Hàm Chi nhìn dáng vẻ luống cuống của Ẩn Nhất, nét mặt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Hắn dùng khuỷu tay chọc chọc Vũ Văn Mân, hỏi: “Nè, nếu ngài gặp phải tình huống này, ngài có giống hắn không?”
Vũ Văn Mân hỏi: “À, ý ngươi là biểu cảm của ta khi đột nhiên biết A Thiền là con ruột của mình sao?”
Lục Hàm Chi quê độ, cảm thấy mình đúng là mua việc vào người. Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng, xem kịch quan trọng hơn.
Chung Nghiêu khóc nửa ngày, mắt thấy Ẩn Nhất sắp đứng thành một pho tượng điêu khắc mới đẩy Chung Nghiêu ra, có lẽ là định tách hắn khỏi người mình.
Ẩn Nhất kéo không nổi, mà không dám mạnh tay nên đành phải dùng lý lẽ: “Công tử… Xin tự trọng.”
Lục Hàm Chi: “Há há há…”
Ôi tự trọng cái đầu nhà ngươi ấy, cút cmn tự trọng đi!
Con trai người ta sinh cho ngươi cũng 7 tuổi rồi, ngươi nói “tự trọng” không phải là đang ngứa đòn à?
Cũng may Chung Nghiêu tốt tính nên không đánh người, chỉ hít mũi ngửa đầu hỏi: “Đại sư huynh, huynh… Có phải trọng thương nên mất trí nhớ rồi không?”
Lục Hàm Chi cười nói: “Haizzz, tình tiết thường thấy!”
Tiểu thuyết máu chó nào cũng có “mất trí nhớ”, quyển truyện này cũng không ngoại lệ.
Chung Nghiêu nói: “Không sao, đại sư huynh, chúng ta từ từ nhớ lại, nhất định có thể nhớ ra.”
Lục Hàm Chi nhìn về phía Ẩn Nhất, hắn vẫn giữ tư thế hai tay giơ cao có chút cứng ngắc.
Hắn cử động cổ tay một chút, hỏi: “Ngươi nói… ta là đại sư huynh của ngươi? Có chứng cứ gì không?”
Chung Nghiêu buông Ẩn Nhất ra, hắn nhân cơ hội lùi một bước, lại phát hiện phía sau là bức tường nên không thể lùi được, chỉ đành đứng sát vào tường như một pho tượng điêu khắc.
Chung Nghiêu chỉ chỉ Mộc Thanh Đồng phía sau, nói: “Sư phụ chính là chứng cớ, từ nhỏ y đã nhận nuôi huynh, dạy huynh văn võ. Một thân võ nghệ này của huynh đều là sư phụ dạy cho huynh theo bí tịch sư bá đưa.”
Ẩn Nhất ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh Đồng, y cười với hắn: “Đúng vậy.”
Ẩn Nhất cũng không muốn bị mất trí nhớ, nhưng hắn thật sự không nhớ được gì. Lần trước bị thương nghiêm trọng thế nào, ngoại trừ hắn cũng chỉ có Vũ Văn Mân và Lâm Trùng Vân biết.
Sau khi bình phục, đại não đã trống rỗng. Nhìn chàng trai thanh tú trước mắt, hắn vô cùng gian nan lắc đầu: “Ta thật sự không nhớ ra.”
Ẩn Nhất khá bảo thủ, thực sự không làm được chuyện không có chứng cứ đã nhận thân này. Huống chi hai người trước mắt đều vô cùng xuất sắc, lỡ nhận lầm thì người thân thực sự của người ta sẽ đau khổ biết bao.
Chung Nghiêu và Mộc Thanh Đồng liếc nhau, bọn họ phải đưa ra chứng cứ thế nào đây? Doãn Hằng rời nhà nhiều năm, đồ đạc cũ đều bị chôn trong mộ di vật. Bây giờ muốn tìm lại chứng cứ hắn từng tồn tại rất khó.
Não Lục Hàm Chi lại nhảy số, nói: “Ta có chứng cứ!”
Mọi người nhìn về phía cậu, Lục Hàm Chi vội vàng rời khỏi phòng khách nhỏ.
Không lâu sau, Lục Hàm Chi kéo một bóng dáng nho nhỏ đi vào, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ vừa thấy phòng đầy người đã ngước mặt lên hỏi: “Cha lớn, làm sao vậy?”
Vũ Văn Mân ôm A Thiền lên, nói: “A Thiền ngoan, cha ôm nhé.”
Chuyện này vừa nhìn đã biết không liên quan đến mình, vì thế A Thiền ngoan ngoãn ngồi yên ở trong lòng cha.
Lục Hàm Chi kéo Tiểu Lục Tử về phía trước, nói: “Cho ngươi chứng cứ!”
Ẩn Nhất nhíu mày nhìn Tiểu Lục Tử: “Tiểu Lục Tử?”
Lục Hàm Chi đáp: “Đúng.”
Ẩn Nhất lắc đầu, khóe miệng giật giật: “Vương phi đùa ta à?”
Hắn nhận thân với hai người trước mắt này thì có liên quan gì đến Tiểu Lục Tử?
Chung Nghiêu im lặng, có lẽ là cảm thấy thẹn thùng.
Lục Hàm Chi thấy bọn họ đều không nói lời nào bèn bổ sung: “Ngươi không cảm thấy nó và ngươi khá giống nhau sao?”
Ẩn Nhất nhíu mày, cẩn thận nhìn Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử cũng mê mang, hôm nay làm sao vậy?
Chung Nghiêu vừa định thừa nhận chuyện hoang đường mình từng làm, chỉ nghe Lục Hàm Chi nói: “Ngươi ngốc à? Ngươi là chồng của huynh ấy, đây là con của hai người.”