Tóm lại thì vẫn phải giữ phong phạm cao quý, Nhung Táp vẫn đứng đó, không nói thêm gì.
Nhĩ Nhã tiến lên nói: “Tông Nguyên to gan, hoàng quý phi nương nương đang ở đây, sao dám xấc xược như thế?”
Tông Nguyên nhàn nhã đá vũng nước dưới chân, trên gương mặt hoàn mỹ lộ vẻ khinh thường: “Hoàng quý phi? Hoàng quý phi thì to tát lắm à? Hoàng thượng nói muốn phong ta làm hoàng quý quân, có thể bằng vai phải vế với hoàng quý phi. Nếu đã không hơn không kém nhau, vậy sao ta phải hành lễ với bà?”
Nhung Táp vẫn tốt tính không lên tiếng, nhưng Lưu cô cô đã sợ đến mức run lẩy bẩy, bà tận tâm khuyên nhủ: “Tiểu chủ tử, người chưa làm lễ sắc phong thì vẫn phải hành lễ với hoàng quý phi chứ.”
Tông Nguyên đáp: “Ồ, vậy thì phải đi hỏi Hoàng thượng chứ! Hoàng thượng bảo ta hành lễ thì ta sẽ làm, còn không thì thôi. Ta nghe Hoàng thượng hết!”
Người trong cung đều biết hiện tại Hoàng thượng cực kỳ sủng ái Tông Nguyên.
Các Tài nhân, Đáp ứng mới nhập cung hâm mộ vô cùng, không chỉ vì Tông Nguyên đẹp mà còn vì hắn có nghịch ngợm cũng không bị Hoàng thượng phạt. Nghe nói Tông Nguyên còn không cần hành lễ trước mặt Hoàng thượng, huống chi là hoàng quý phi?
Chẳng qua là Nhung quý phi quá tốt tính, nếu là người khác thì đã nổi giận rồi. Mọi người đều nghĩ rằng Nhung quý phi sẽ tiếp tục nhịn, dù sao trước kia bà luôn là người rất đỗi hiền hòa.
Không ngờ Nhung quý phi lại chậm rãi tiến lên nói: “Ồ? Vậy hoàng quý quân có biết rằng bổn cung 16 tuổi đã gả vào phủ Thái tử, bước từ vị trí trắc phi đến vị trí hoàng quý phi như hiện tại không. Nếu xét về tư lịch, dù hoàng quý quân đã làm lễ sắc phong đi chăng nữa thì cũng phải quỳ xuống hành lễ với ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ?”
So sánh tư lịch thì Tông Nguyên thua chắc rồi. Xét cho cùng, trong cung chẳng ai có tư lịch cao hơn hoàng quý phi. Nếu là người khác ắt hẳn đã chịu thua. Nhưng đối phương lại là Tông Nguyên, vị chủ tử này không chấp nhận được điều đó.
Hắn đứng dậy, đạp đôi chân trần lên tảng đá đọng đầy nước, đáp: “Tỷ tỷ? Ha ha, nực cười thật đấy!”
Hắn đi quanh Nhung quý phi một vòng, nói tiếp: “Nếu ta nhớ không nhầm, con trai của Nhung quý phi năm nay 25 tuổi rồi? Lớn hơn ta gần 10 tuổi lận! Bà còn mặt mũi để ta gọi là tỷ tỷ à? Ta thấy gọi bà là bà nội cũng còn được. Hoàng thượng phong độ ngời ngời, sao lại nhìn trúng một mụ già như bà chứ?”
Nhung quý phi đã tức đến đỏ tía tai, vuốt ngực thở hổn hển.
Bà nâng tay lên, run rẩy chỉ vào hắn nói: “Ngươi… là cái thứ man di tới từ Đông Doanh, hay cho tên vô học này!”
Xung quanh vang lên từng tiếng hít khí lạnh, ai cũng biết người Đông Doanh ghét nhất người khác mắng bọn họ là man di.
Người man di tự cho mình xuất thân cao quý nên trong mắt họ, từ “man di” chính là thứ khó nghe nhất.
Nghe thấy Nhung quý phi chửi, Tông Nguyên cũng tức lắm, bèn chỉ vào bà: “Bà! Mụ già nhà bà nói gì cơ?”
Lưu cô cô sợ sắp ngất, quỳ xuống ôm chân hắn: “Tiểu chủ, tuyệt đối không được nói như thế!”
Tông Nguyên càng mắng càng hăng: “Đừng ỷ mình có công dưỡng dục hai Hoàng tử mà lên mặt, con thứ mãi mãi là con thứ, chẳng là gì sất! Nếu bà biết thân biết phận thì đừng có cản trở, đỡ khiến ta và Hoàng thượng thấy ngột ngạt!”
Nhĩ Nhã tiến lên trước, nhưng lại bị Tông Nguyên đá cho: “Để ta xem ai dám động vào ông đây!”
Thấy cục diện bây giờ khó mà khống chế được, đám phi tần cuối cùng cũng phản ứng lại, âm thầm sai người đi mời Hoàng đế tới.
Lúc Hoàng đế tới thì thấy Nhung Táp giận đùng đùng tiến lên trước tát Tông Nguyên, lại đá cho hắn bay xuống ao sen.
Lão quát lên: “Nhung Táp! Nàng đang làm cái gì vậy?”
Nhung quý phi lập tức quay sang, quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.
Hoàng đế tức giận nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người đâu! Mau cứu tiểu chủ Tông Nguyên lên!”
Đám người ba chân bốn cẳng vớt Tông Nguyên lên.
Lúc này nội tâm Tông Nguyên đang cảm thấy “tuyệt vời” vô cùng, hắn vừa khâm phục Nhung quý phi diễn hay lại vừa thầm chửi má nó. Lục Hàm Chi, ngươi hại ta thật thảm, ông đây không biết bơi nên phải uống một bụng nước bẩn đây này!
Nhung phi nương nương võ nghệ cao cường mà phải giấu nghề khi sống ở trong thâm cung.
Tông Nguyên vừa được đỡ lên đã ói ra mấy ngụm nước, Nhung phi quỳ trên đất mà tự trách vô cùng, thầm nghĩ không biết đứa bé này có sao không?
Nhìn thân hình mong manh kia, vừa nãy bà còn đá một cái rất mạnh, hy vọng không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Hoàng đế lập tức tiến lên đỡ Tông Nguyên, hắn yếu đuối nhào vào lòng lão rồi òa lên khóc.
Nhung Táp: “…”
Vẫn tràn đầy năng lượng lắm, xem ra còn khỏe chán.
Hoàng đế vội quát lên: “Đám phế vật các ngươi còn ngây người ra đấy làm gì? Còn không mau đi mời Lâm viện phán tới?”
Tiểu thái giám nhanh chóng chạy đi mời Lâm Trùng Vân tới, Hoàng đế tự mình bế Tông Nguyên lên rồi đưa vào tẩm cung của mình.
Trước khi đi, lão còn lạnh lùng nhìn Nhung quý phi, nói: “Nhung quý phi đứng dậy đi! Lát nữa trẫm sẽ tìm nàng nói chuyện.”
Nhung quý phi hành lễ với Hoàng đế, đứng dậy trở về Thần Hi Các.
Vừa về đến Thần Hi Các, Nhung quý phi bèn nói: “Nhĩ Nhã, tìm một người thông minh lanh lợi đi nghe ngóng bên Tiểu Ngọc Cư xem tình hình đứa trẻ kia thế nào rồi.”
Nhĩ Nhã nhận lệnh, tìm một cung nữ lạ mặt rồi điều đi Tiểu Ngọc Cư.
Lưu cô cô ở Tiểu Ngọc Cư vừa hay cũng nhận được tin thái giám trong cung Hoàng thượng tới bẩm báo, nói rằng thân thể Ngọc tiểu chủ không sao hết, chỉ bị sợ hãi một chút thôi.
Lưu cô cô truyền tin cho Thần Hi Các, ngay sau đó cũng báo tin tới phủ An thân vương.
Lúc nhận được tin, Lục Hàm Chi đang dạy A Thiền chơi cờ năm quân. Con nít mới 1 tuổi rưỡi chưa chơi được, nhưng A Nghiêu lại chơi rất giỏi.
Lục Hàm Chi lại bắt đầu cãi lại Vũ Văn Mân: “Ai nói A Nghiêu của chúng ta chỉ biết đánh nhau thôi? Cậu nhóc chơi cờ rất giỏi là đằng khác, chắc chắn sẽ là một vị tướng văn thao võ lược!”
Cậu bạn nhỏ Hi Nghiêu cúi đầu không nói gì, cậu nhóc thấy dựa vào trí thông minh của mình thì cũng chỉ chơi được cờ năm quân thôi.
Thầy dạy cờ vây dạy cách ăn quân nhiều lần mà cậu nhóc vẫn không hiểu.
Vừa nghe tin, Lục Hàm Chi lập tức thưởng cho người đưa tin rồi kết thúc ván cờ.
Vũ Văn Mân đang ở một bên lau chùi Trầm Kha, quay đầu nhìn Lục Hàm Chi, hỏi: “Ngươi lại đang bày trò gì thế?”
Lục Hàm Chi cười hì hì: “Chỉ là để cho họ diễn một màn kịch cung đấu thôi mà, sẽ không có ai bị phạt đâu, cùng lắm là để Hoàng thượng an ủi vài câu thôi.”
Hoàng đế đang sủng ái Tông Nguyên, mặt khác lão cũng thấy thẹn với Nhung quý phi. Dù có cắn xé nhau thì cũng chẳng có hậu quả gì nghiêm trọng, cho nên Lục Hàm Chi mới để họ diễn một màn kịch như thế.
Mục đích đương nhiên là để trì hoãn việc Tông Nguyên trở thành quý quân. Một khi có danh phận, chuyện này đối với hắn sẽ là một vết nhơ.
Lục Hàm Chi thấy chẳng có vấn đề gì, cậu còn chẳng sợ việc sinh con nữa là gả cho người ta. Nhưng người cổ đại thì khác, đây là chuyện lớn đối với tiểu lang quân, hơn nữa Tông Nguyên còn phải thúc đẩy Hoàng đế thêm quyết tâm phong mình làm Hoàng hậu.
Hiện tại hắn vẫn chưa thành công, phải cố gắng hơn nữa thì kế hoạch sau này của Lục Hàm Chi mới suôn sẻ.
Tẩm điện của Hoàng đế, Tông Nguyên đang ngồi trên giường khóc nức nở.
Hắn hít mũi, nói: “Nhung Phi bắt nạt thần quá đáng, lại còn chửi thần là đồ man di Đông Doanh! Hoàng thượng, người nói xem thần giống man di ở chỗ nào?”
Hoàng đế kiên nhẫn dỗ hắn, đáp: “Không giống đâu, A Nguyên của trẫm làm sao mà giống người man di được chứ? Ngươi là tiên đồng hạ phàm, không cần để ý lời của người ngoài làm gì. Nhung quý phi tức quá đó thôi, ngày thường nàng ấy không phải dạng người không biết lựa lời như vậy.”
Tông Nguyên tức giận lắm, bàn tay nhỏ đấm lên long sàng: “Vậy ý của Hoàng thượng là đều tại Tông Nguyên sai? Rõ ràng là bà ấy…. Ôi… đau chết mất!”
Tông Nguyên che bụng, khuôn mặt nhăn nhó.
Hoàng đế nóng ruột nói: “Đau chỗ nào? Mau cho trẫm xem!”
Tông Nguyên ôm bụng nói: “Hoàng thượng đâu phải thầy thuốc, người xem cũng có tác dụng gì chứ?
Hoàng đế đáp: “Trẫm đau lòng! Chi bằng để trẫm xoa cho A Nguyên?”
Tông Nguyên vừa khóc vừa lắc đầu, khó chịu kinh khủng: “Hoàng thượng đau lòng A Nguyên chỗ nào? Mặc cho Nhung quý phi ức hiếp thần, A Nguyên không muốn sống nữa! Người còn nói cái gì mà muốn phong thần làm hoàng quý quân! Hứ, thần không cần cái chức đó nữa đâu! Làm hoàng quý quân thì lại ngang hàng với Nhung Táp, bà ấy chỉ toàn lấy tư lịch ra để đè đầu cưỡi cổ thần! Gặp bà ấy còn phải khấu đầu hành lễ, vậy thì chức hoàng quý quân này A Nguyên không nhận cũng được!”
Hoàng đế sắp đau vỡ cả đầu, nhưng cũng thấy mừng thầm.
Tính cách của Tông Nguyên khác hẳn Doãn Bình Ngô nhưng lại mang tới cho lão một sự hấp dẫn khác. Vừa mới mẻ vừa năng động, khiến lão thấy bản thân bỗng trẻ ra và tỏa ra sức sống vô ngần.
Vì vậy, đương nhiên lão sẽ cực kỳ nhẫn nại đối với Tông Nguyên.
Lão thở dài, nói: “Nếu ngươi chưa muốn làm thì chưa phải làm, trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, nhất định sẽ cho ngươi một danh phận tốt.”
Cuối cùng Tông Nguyên cũng nín khóc, hỏi: “Vậy thì có thể khiến Nhung phi phải khấu đầu hành lễ với thần không?”
Hoàng đế ôn tồn dỗ ngọt: “Được chứ, nhất định sẽ được, A Nguyên hài lòng rồi chứ?”
Tông Nguyên nín khóc mỉm cười, không náo loạn nữa: “A Nguyên biết mà, Hoàng thượng thương A Nguyên nhất, Hoàng thượng tốt thật!”
Nói xong những lời này, dạ dày Tông Nguyên như sắp nôn ra đống bánh ngó sen mà hồi trưa mới ăn.
Sau vụ đại náo trong cung này, chắc hắn sẽ diễn vai tiểu Đát Kỷ hại nước hại dân trong truyền thuyết sinh động lắm đây.
Hoàng đế vẫn nói nhỏ nhẹ dỗ Tông Nguyên rất lâu, dỗ đến khi ngủ rồi kéo chăn lên cho hắn, lão mới đứng dậy nói với thái giám tổng quản: “Bãi giá Thần Hi Các.”
Tòng Nhất Các, phủ An thân vương.
Ẩn Nhất tối qua không về vì đi làm nhiệm vụ nay đã về tới nhà. Hắn vừa về phòng đã phát hiện ra đồ đạc bị lấy đi hết.
Bọc hành lý vốn ít ỏi, chỉ có một bộ chăn gối với vài bộ đồ dạ hành. Mà giờ mấy bộ đồ dạ hành lại đang treo trên tủ quần áo trong Tòng Nhất Các.
Còn bộ chăn gối kia lại được trải trên chiếc giường lớn.
Cái tên Tòng Nhất Các là do Lục Hàm Chi đặt, lấy từ hài âm của từ Tông và Nhất trong tên của Doãn Tông và Ẩn Nhất, nghĩa là vợ chồng một lòng chung thủy.
Hắn cầm bội kiếm, mắt nhìn “vợ” của mình trong Tòng Nhất Các, nhất thời không biết nên làm gì.
Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng mới nói với Doãn Tông: “Ta.. ngủ ở phòng khách vậy!”
Doãn Tông kéo hắn lại, nói: “Phu….phu quân, ta và huynh đã thành hôn nhiều năm, sao huynh phải ngủ phòng khách chứ?”
Hắn thấy da mặt mình đã dày hơn, nói ra câu này mà mặt cũng không đỏ.
Ẩn Nhất cực kỳ bối rối, lại nghe Doãn Tông nói: “Ta… sắp tới kỳ rồi, lẽ nào huynh nhẫn tâm nhìn ta bị giày vò vậy sao?”