Có thể thấy trước khi hắc hóa, Vũ Văn Mân là một người khá đáng yêu, hơn nữa còn chẳng biết mắng chửi người khác.
Bỗng nhiên Lục Hàm Chi thấy hơi tội lỗi, có phải mình đang dạy hư bé đáng yêu này không? Nhưng cậu không nhịn được, xe ngựa vừa dừng thì cậu đã chạy như bay vào phòng mình, nằm sấp trên giường ôm bụng cười như điên.
Vũ Văn Mân à, sao anh đáng yêu thế? Tự mắng mình cũng được luôn?
A Thiền vừa mới tỉnh ngủ cũng đang nằm trên giường, tò mò nhìn Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi nhích lên hôn cái “chụt” vào cái miệng nhỏ của bé, nói: “Lục Linh Hi, có phải cha ruột của con bị ngốc không?”
Lục Linh Hi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, mở to mắt, cười nắc nẻ.
Lục Hàm Chi: “…”
Thằng nhóc này, con còn chưa đầy 3 tháng tuổi, bắt chước cha làm gì?
Lục Hàm Chi bế A Thiền, vỗ mông bé hai cái.
A Thiền ngây thơ nhét tay vào miệng mút.
Lục Hàm Chi: “…”
Đúng lúc này, trong không gian tinh thần của cậu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, nhận được 5 điểm giao dịch, một cái rương báu sơ cấp, +1 điểm trung thành với quân vương. Còn lại một nhiệm vụ trong giai đoạn này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận thêm 5 điểm giao dịch, +5 điểm trung thành với quân vương, có thể mở tuyến nhiệm vụ phụ của quân vương.”
Wow, không tệ nha, có thể mua núm vú cao su cho A Thiền.
Cứ mút tay cả ngày như vậy, rất mất vệ sinh.
Hơn nữa Lục Hàm Chi cũng phát hiện ra một quy luật, hình như mỗi lần mở rộng một mảnh đất thì có thể nhận 3 nhiệm vụ, làm xong 3 nhiệm vụ này sẽ kích hoạt tuyến phụ của nhiệm vụ quân vương.
Còn nhiệm vụ phụ khác hay không thì còn phải dựa vào vận may.
Vừa lúc cậu đang rảnh rỗi, trong tay có sẵn 5 điểm giao dịch, tạm thời cũng không muốn đổi thêm bùa phòng ngự nên cậu bắt đầu đi vào siêu thị trong không gian tinh thần để đi dạo.
Lục Hàm Chi vốn là một người hướng nội, còn là nô lệ của tư bản nên cậu rất hay theo dõi hoạt động khuyến mãi ở siêu thị.
Đáng tiếc siêu thị trong không gian không bao giờ tự có khuyến mãi, chỉ khi nhận được voucher trong rương báu mới được giảm giá.
Cậu đi dạo trong khu đồ dùng của trẻ sơ sinh hồi lâu, đổi 2 điểm giao dịch lấy 2 cái núm vú cao su nhỏ, 1 bịch bỉm cỡ nhỏ.
Dạo này đồ ăn của bé con còn rất nhiều, lúc trước có đổi mấy hộp sữa, bây giờ vẫn còn để trong không gian lưu trữ.
Qua 2 tháng nữa, A Thiền sẽ tập ăn dặm. Cậu cân nhắc rồi dùng thêm 1 điểm giao dịch đổi lấy cháo hạt.
Lục Hàm Chi đi dạo trong khu quần áo một lát, quần áo của trẻ sơ sinh đúng là đắt, với tài chính hạn hẹp hiện tại đúng là không mua nổi. Nhưng kiểu dáng của mấy thứ quần áo cổ trang nhỏ kia đúng là đáng yêu muốn xỉu, hơn nữa quần áo đó còn có thêm năng lực phòng ngự.
Cậu xem sách hướng dẫn thật cẩn thận, một bộ quần áo nhỏ có thể phòng ngự ba lần tấn công vật lý, sau ba lần thì quần áo nhỏ này sẽ hỏng nhưng chủ nhân thì không bị thương.
Lục Hàm Chi động lòng nhưng giá một bộ quần áo nhỏ này mất đến 30 điểm giao dịch, giờ cậu chỉ có 3 điểm thôi.
Vậy cậu còn có thể làm gì đây? Đành phải ngoan ngoãn tích điểm thôi!
Lục Hàm Chi càng đi dạo càng thấy phiền lòng, nghía được nhiều đồ tốt mà không thể mua, cậu đành tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng của giai đoạn này trước.
Về cơ bản, nhiệm vụ lần này giống với hai lần trước, phải làm cho GDP mỗi ngày vượt 100 lượng.
Với cả cậu đã mở rương báu kết toán phần thưởng lần này, phát hiện có một tấm phiếu giao dịch thông dụng. Cái gọi là phiếu giao dịch thông dụng, chính là điểm giao dịch là bao nhiêu cũng đổi được một món đồ bất kỳ tại khu mua sắm.
Lục Hàm Chi phấn khích, nghĩ đến những thứ tốt trong khu mua sắm kia, nếu chỉ dựa vào việc mình từ từ tích điểm thì còn lâu mới được.
Có điều hiện tại cậu không có món đồ nào cần gấp. May mắn phiếu giao dịch này không có thời hạn nên Lục Hàm Chi dự định cất đi trước, đề phòng cho bất cứ trường hợp nào.
Bây giờ cậu chỉ muốn tập trung vào tích điểm giao dịch thôi. Ngoài ra còn phải chú ý đến giá trị hảo cảm của Vũ Văn Mân, không biết sau khi giá trị trung thành đạt đến mức nhất định thì sẽ kích hoạt nhiệm vụ phụ ra sao.
Hệ thống nói rằng điểm giao dịch từ nhiệm vụ phụ của quân vương sẽ nhiều hơn. Đm, động lòng quá, phải làm sao đây?
Nụ cười của Lục Hàm Chi bỗng trở nên biến thái, cậu bế A Thiền đang mặc yếm nhỏ thêu chữ “Phúc” đi đến hậu viện.
Mỗi ngày phải đạt 100 lượng GDP, Lục Hàm Chi bày tỏ, ca này khó ghê!
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì trong vòng nửa tháng, cậu phải kiếm được 1500 lượng. Tính tới tính lui từ khi Hàm Ký Hương Phường khai trương đã kiếm được 800 lượng, đa phần là nhờ sự ủng hộ của các vị phu nhân nhà quan.
Mà bánh xà phòng này chỉ là kinh doanh nhỏ thôi, ăn lời quá nhiều sẽ bị hệ thống cấm vận, không được tính vào GDP.
Nhắc tới những quy định cứng nhắc này, Lục Hàm Chi không nhịn được tức đến đấm ngực dậm chân, sao cùng là hệ thống mà cái hệ thống này của mình lại vô dụng vậy!
Chuyện gì cũng có hai mặt, hệ thống này của cậu vô dụng nhưng chưa bắt cậu mua bán kiểu xã hội đen. Phải biết rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, Tô Uyển Ngưng có thể nhận được nhiều điều tốt như vậy, nhất định cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Cuộc sống mà, vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Có A Thiền là cậu đã có hạnh phúc, còn thứ như dã tâm, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng.
Lúc cậu bế A Thiền đến hậu viện, tên móng heo đang bàn chuyện gì đó với Đại hoàng tử.
Lục Hàm Chi mơ hồ nghe được một câu: Là lúc về kinh.
Cậu đang muốn gõ cửa lại chợt dừng bước, nghe được Vũ Văn Mân nói: “Không ngoài dự đoán, trong vòng ba ngày, phụ hoàng sẽ hủy bỏ lệnh truy nã chúng ta, đến lúc đó, đại ca có thể quang minh chính đại về cung thăm mẫu phi rồi.”
Lúc không bị “châm cứu”, lời nói và cách cư xử của Đại hoàng tử rất đoan chính, là hình mẫu huynh trưởng điển hình.
Đại hoàng tử trầm giọng ừ một tiếng, lại hỏi: “Tuy ta không đồng ý, nhưng đệ đã làm đúng. Không phải là hai huynh đệ ta muốn tranh cướp nhưng với cục diện hiện tại, người là dao thớt còn ta là thịt cá, cũng là bất đắc dĩ thôi. Chẳng qua mọi chuyện đều nên cẩn thận. A Mân, đệ nhất định phải chú ý sự an toàn của bản thân.”
Vũ Văn Mân không trả lời, Lục Hàm Chi biết, hắn là người bẩm sinh đã theo chủ nghĩa mạo hiểm. Hắn đúng là bạo quân nhưng trên chiến trường, hắn cũng là một mãnh tướng hay xung phong đi đầu.
Gọi hắn là đồ tể cũng chẳng uổng, mỗi lần ra chiến trường đều như uống thuốc kích thích vậy. Thanh trọng kiếm Trầm Kha kia của hắn thật sự rất giống lưỡi hái của tử thần. Hắn đoạt lấy mạng của người khác, mà đồng thời, cũng để cả sinh mạng của mình kề bên lưỡi đao.
Cậu không thể đếm hết được Vũ Văn Mân đã bị thương bao nhiêu lần, theo nguyên tác, vết thương do đao thương kiếm kích gây ra giăng khắp nơi trên người hắn, không thể đếm xuể.
Cuối cùng Lục Hàm Chi vẫn không đẩy cánh cửa kia ra mà bế A Thiền về phòng, quyết tâm đổi món đồ phòng ngự cao cấp trị giá 1000 điểm giao dịch kia.
Sau đó, lại tốn khoảng 800 lượng bạc để mua một bộ… đồ trang trí kiếm chất lượng không quá tốt.
Trọng kiếm rất khó phối với kiếm trụy(*), chỉ có thể khảm ngọc nên Lục Hàm Chi dùng tấm bùa kia để yểm vào bộ đồ trang trí kiếm này.
(*)Tua buộc vào chuôi kiếm để trang trí
Cậu giao A Thiền cho A Mãn, đi đến hậu viện nhét cái hộp gấm vào trong ngực Vũ Văn Mân, nhàn nhã nói: “Nè, quà đáp lễ cho ngài đó! Mẹ ta rất thích chiếc vòng tay kia, đồ vật quý giá như vậy, cảm ơn nha.”
Vũ Văn Mân theo bản năng nhận lấy đồ trang trí kiếm mà Lục Hàm Chi đưa, hắn cau mày mở ra xem, lúc định trả về thì phát hiện đối phương đã đi rồi.
Đời này trừ mẫu phi và đại ca, hắn chưa bao giờ nhận được một món quà nào từ bất kỳ ai. Từ góc độ của một hoàng tử, bộ đồ trang trí này vừa tầm thường vừa quê mùa, hơn nữa chất ngọc chỉ là hàng thứ phẩm. Nhưng không biết tại sao hắn lại nhận, dù gì cũng là phần quà đáp lễ đầu tiên hắn nhận được trong đời.
Ngày hôm sau, Lục Hàm Chi thấy Vũ Văn Mân đã khảm ngọc cậu tặng lên thanh trọng kiếm của hắn. Lục Hàm Chi khá hài lòng, ít nhất là tên móng heo này không từ chối ý tốt của cậu.
Đây là đồ phòng ngự đắt tiền nhất trong khu mua sắm rồi đó!
Có thể chống lại được bốn lần trọng thương gây chết người, vô số lần bị thương ngoài da, không dưới trăm lần bị thương cấp độ trung bình.
Lúc cậu thấy món đồ phòng ngự này, cảm thấy nó cứ như được đo ni đóng giày cho Vũ Văn Mân vậy. Làm gì có ai trên đời này, thích đi tìm chết như hắn đâu chứ?
Nhưng có việc xảy ra ngoài dự đoán của Lục Hàm Chi, ba ngày sau, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa có manh mối, nhưng đã có một thái giám tìm tới cửa.
Dựa theo phẩm cấp, hẳn là thái giám bên người Hoàng Đế. Hắn ta quỳ trước cửa trang viên, có hai chiếc xe ngựa theo sau lưng.
Xem quy cách như vậy, hẳn là thuộc cấp bậc thân vương.
Các tá điền và người làm trong thôn trang cũng đứng nhìn từ xa, không dám tụ tập ở phía trước, ngay cả Lục Hàm Chi cũng tránh sau cửa nhìn quanh từ xa.
Cậu mơ hồ nghe được đại thái giám quỳ xuống nói: “Hai vị Vương gia, các ngài muốn lấy mạng lão nô ư. Khách khanh bên cạnh Tam hoàng tử – Lô Du – đã chính miệng khai là Tam hoàng tử mưu hại Đai hoàng tử và Tứ hoàng tử. Hôm nay Hoàng thượng đã hủy bỏ lệnh truy nã hai vị, cũng đã nhốt Tam hoàng tử vào ngục Đại Chiêu rồi. Hoàng thượng phái nô tài đến đây đón hai vị điện hạ về kinh, nếu hai ngài không trở về, sao lão nô có thể giải thích với hoàng… với Nhung phi nương nương chứ!”
Hắn vừa nhắc tới Nhung phi, Đại hoàng tử lập tức lộ vẻ xúc động.
Lão thái giám vừa thấy Đại hoàng tử đã có chút lung lay, lập tức nhân cơ hội nói: “Mấy ngày nay, Nhung phi cứ lo lắng cho hai vị điện hạ, ăn không ngon ngủ không yên, đã tiều tụy đi không ít. Cho dù điện hạ không nghĩ cho cái mạng hèn của nô tài, nhưng ngài cũng nên nghĩ cho Nhung phi nương nương!”
Đại hoàng tử cụp mắt, nhưng Tứ hoàng tử lại cười lạnh, tiến lên nói: “Mẫu phi bị cấm túc một cách mơ hồ hơn nửa tháng, đâu thể cứ bỏ qua như vậy được.”
Lão thái giám lập tức nói: “Tứ điện hạ, ngài cứ yên tâm đi! Hoàng thượng đã hạ chỉ, tấn phong Nhung phi nương nương thành Nhung quý phi! Thăng Lăng An Vương điện hạ thành An Vương! Hoàng thượng biết hai vị điện hạ đã chịu thiệt thòi, còn sai người ban thưởng không ít vàng bạc châu báu và đồ cổ cho điện hạ và nương nương, đây đều là để an ủi ba vị quý nhân.”
Diễn kịch suốt nửa ngày, cuối cùng Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng mềm lòng, đồng ý về kinh.
Lục Hàm Chi vẫn nấp sau cửa xem toàn bộ quá trình cũng phải bội phục trình độ diễn xuất của hai vị điện hạ này, không phải bọn họ đã sớm có kế hoạch trở về rồi sao? Cái thái độ đã nghiện mà còn ngại này, làm như bị oan ức lắm vậy.
Quả nhiên lịch sử là một vở tuồng, vào lúc mấu chốt, chúng ta phải biết thể hiện kỹ năng diễn xuất.
Hai hoàng tử mượn cớ thu thập hành lý để đi tạm biệt Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi nhìn đồ trang trí trên chuôi kiếm của Vũ Văn Mân, cười khan nói: “Chúc mừng hai vị Vương gia đã được rửa sạch oan khuất, có thể về kinh. Đồ trang trí kiếm này cũng thật phù hợp với khí chất của Vương gia, thật đẹp!”
Vũ Văn Mân ôm trọng kiếm, nói: “Ừ, cảm ơn.”
Lục Hàm Chi cười nói: “Ôi, đừng khách sáo như vậy, ta còn chưa cảm ơn cái vòng ngọc của ngài đâu.”
Đại hoàng tử bên cạnh mờ mịt hỏi: “Hả? Ngọc này là do Hàm Chi tặng sao? A Mân, đệ tặng vòng ngọc cho Hàm Chi lúc nào thế? Ờ… Các đệ… Có phải hai người các đệ… Thích nhau không?”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân mờ mịt nhìn Đại hoàng tử, Đại hoàng tử cười nói: “Ở Đại Chiêu ta, đồ trang sức bằng ngọc là tín vật để bày tỏ tấm lòng, nếu A Mân thật sự thích Hàm Chi thì có thể bẩm báo với phụ hoàng, cưới đệ ấy về phủ An Vương!”
Vũ Văn Mân nhìn Lục Hàm Chi, cậu lại thầm nghĩ đệ đệ của ngươi là một cỗ máy giết người vô cảm, hắn biết cái gì là tình yêu?
Vì vậy, cậu khoát tay nói: “Sở Vương điện hạ đã hiểu lầm rồi, bọn đệ chỉ là…”
Chưa đợi Lục Hàm Chi nói xong, Vũ Văn Mân đã nói ngay: “Đại ca nói đúng, thần đệ đang có ý đó.”