Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 27



Lục Húc Chi lại cảm thấy trạng thái của hắn ta không đúng lắm, hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi… sao vậy? Ngươi uống loại thuốc kia? Không phải ta đã nói không cho ngươi uống sao? Ngươi đã trưởng thành, thuốc kia uống vào chỉ tổ hại thân! Sao ngươi không chịu nghe?”

Vũ Văn Giác cảm thấy cơ thể nóng đến mức khó nhịn, lắc đầu đáp: “Nếu lòng ta đã hướng về huynh thì sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Đàn ông trưởng thành uống thuốc tiên cũng đâu phải là không có tiền lệ, hoàng thất cũng thế. Nếu ta không ăn, huynh sẽ bị người đời lên án. Không được, ta không thể để huynh bị ngàn người chỉ trỏ vì ta.”

Lục Húc Chi ôm chặt lấy hắn ta: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý những điều đó ư? Ta chỉ yêu con người của ngươi, đâu để ý chuyện ngươi có là tiểu lang quân hay không? Ngươi làm như vậy quá nguy hiểm, không được uống nữa! Nhỡ gặp chuyện gì không may, ta có chết cũng không thể tha thứ cho mình. Ngươi có biết những tháng ngày ngươi bị giam vào trong ngục, ta đã phải sống thế nào không? Nếu cuối cùng ta vẫn không thể cứu được ngươi ra, đời này ta sẽ sống như cái xác không hồn, linh hồn sẽ đi theo ngươi, chỉ còn sót lại một cái xác không, coi như trả ơn dưỡng dục của cha mẹ.”

Hai hàng nước mắt trượt xuống theo gương mặt của Vũ Văn Giác, hắn ta ôm chặt lấy Lục Húc Chi: “Ta cũng không muốn vậy, nếu ta chết thì huynh phải làm sao đây? Nhưng huynh không thể như vậy! Hôm nay chúng ta phải nói rõ, vì chuyện của hoàng thất thay đổi thất thường. Nếu ta chết, huynh cứ tái hôn! Cái gì mà đi theo ta, ta không muốn huynh làm như vậy, huynh trăm triệu lần không được làm thế!”

Lục Húc Chi cũng thở dài: “Từ lúc bảy tuổi ta đã vào cung làm thư đồng của ngươi, ngươi nên hiểu lòng ta mới đúng. Tuy là nói như vậy, nhưng đời này trừ ngươi ta, ta không còn cầu mong gì khác. Ta luyện một thân văn võ, chẳng qua là muốn xứng đôi với Sở Vương điện hạ của ta mà thôi.”

Hai người tâm sự triền miên, Lục Húc Chi hôn nước mắt trên gương mặt Vũ Văn Giác, sau đó cùng cởi đồ, cộng nhập vu sơn(*).

(*)Abcxyz :)))

Lục Hàm Chi hơi khó ngủ, cậu nằm trên giường, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Ông bố thất bại Lục Tư Nguy này từ lúc biết đứa bé cậu sinh là của Vũ Văn Mân thì thái độ đối với cậu có thể nói là chuyển biến 180 độ. Chẳng những dặn cậu phải về thôn trang trước khi trời tối hẳn, còn phái người tặng cho cậu cả một giường toàn chăn bằng gấm đến.

Hơn nữa còn tặng một cái giường cho trẻ con nho nhỏ, có vẻ là mới, chắc là ông ta lâm thời phái người đi mua.

Ông bố giả tạo này, quả nhiên có thể làm bất cứ thứ gì vì vinh quang của gia tộc.

Lúc trước ông ta phát hiện thể chất của Lục Hàm Chi thích hợp làm tiểu lang quân thì đã có ý định liên hôn với hoàng gia, củng cố vinh quang của nhà họ Lục.

Dù sao Lục Tư Nguy quá mức tầm thường, mấy đứa con thì còn nhỏ. Kể cả có Lục Húc Chi văn võ toàn tài, nhưng lúc ấy hắn chưa đầy mười tuổi, ai biết được tương lai hắn có thành Trạng Nguyên được không?

Mà dù cho Lục Húc Chi có thành Trạng Nguyên thì cũng còn lâu mới bằng việc gia đình có được một quý nhân trong đại nội.

Sau khi giấc mộng tan biến, ông ta lập tức lạnh lùng với đứa con trai từ nhỏ đã được cưng chiều này.

Không ngờ thời thế đổi thay, Lục Hạo Chi được gả vào phủ Thái Tử lại là bùn loãng không thể trát tường, Lục Hàm Chi lại lặng lẽ sinh được hoàng trưởng tôn.

Đêm nay không chỉ Lục Hàm Chi mà ngay cả Lục Tư Nguy cũng không ngủ được. Ông ta vui quá nên mất ngủ, đêm đó bèn tới chỗ cụ bà Lục.

Cụ bà Lục hai ngày nay đã khỏe lên một chút, cứ liên tục khen lá bùa của cháu gái Tô Uyển Ngưng xin ở chùa Hàn Thọ có tác dụng tốt.

Bà cụ đã nghe được chuyện ban sáng, ngược lại cũng không tỏ vẻ gì.

Bà cụ là người thông minh, nhưng hai năm nay lại càng ngày càng yếu, cố lắm mới nói được vài câu với Lục Tư Nguy: “Xem như có hai là bùa bảo mệnh, nhưng mà bên Đỗ di nương kia, con phải quản kỹ vào. Tuy Tề thị mạnh mẽ, nhưng ít nhất dạy dỗ con cái tốt. Mẹ thấy lão tứ gần đây rất lạ, không được để mẹ của nó xúi dại.”

Lục Tư Nguy cung kính nói: “Mẹ không cần nhọc lòng, con đã răn dạy nàng ta rồi.”

Cụ bà Lục lười nói thêm điều gì, bà cụ đã nhắc nhở về chuyện hậu viện của thằng con nhà mình biết bao lần, nhưng vẫn chẳng nên trò trống gì.

Cuối cùng bà cụ vẫn dặn thêm mấy câu: “Đại hoàng tử không có ý định với ngai vàng, ngược lại là Tứ hoàng tử gần đây càng ngày càng nổi trội. Hiện giờ ngài ấy được phong làm thân vương, lại có nhà họ Nhung giúp đỡ, tương lai xán lạn. Tuy nhà mẹ đẻ của Thái Tử cũng có tiếng nói, nhưng toàn là quan văn, tình thế trước mắt cũng là phe yếu nhất. Hoàng Thượng lập Nhị hoàng tử làm Thái Tử cũng là có cân nhắc. Nếu lập Đại hoàng tử thì sẽ bị vướng chân vướng tay, còn bị nhà họ Nhung kìm kẹp, đó là kết quả mà một hoàng đế còn đang tuổi tráng niên ghét nhất. Lập Nhị hoàng tử cũng là một cách kéo dài thời gian. Bệ hạ đa nghi, thế cục vẫn còn khó bề phân rõ lắm! Dù thế nào, con cũng phải dặn dò hai đứa Hàm Chi và Hạo Chi chú ý nhiều vào.”

Lục Tư Nguy vâng dạ, sau đó lui ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, ông ta đụng mặt Tô Uyển Ngưng đang bưng canh an thần tới cho cụ bà Lục. Tô Uyển Ngưng ngoan ngoãn hành lễ với Lục Tư Nguy, nhiệt tình chào hỏi: “Trùng hợp quá, Uyển nhi nấu nhiều canh an thần, hay là cậu cũng uống một ít?”

Hôm nay tâm trạng của Lục Tư Nguy tốt, buổi tối cũng định tới chỗ Lục phu nhân trò chuyện. Dù sao đứa con cưng của bà biết phấn đấu như thế, cũng là lúc nên tăng tiến chút tình cảm vợ chồng.

Từ sau khi Lục Hàm Chi gặp chuyện không may, dường như ông ta và Lục phu nhân đã lạnh nhạt hẳn, ba tháng nay không cùng phòng lấy một lần. Hai vợ chồng đã từng có khoảng thời gian ngọt ngào, nhưng tình cảm đã càng ngày càng xa cách kể từ khi ông ta nạp từng thị thiếp một.

Ông ta khoát tay áo với Tô Uyển Ngưng, ngẩng đầu đối mắt với nàng ta, không hiểu sao lại đổi lời: “Ừ… nên uống một bát canh, ngủ cho yên giấc.”

Nói xong, ông ta bưng lên bát canh, uống một hơi cạn sạch, sau đó về viện của mình đi ngủ luôn.

Lục Hàm Chi không ngủ được cũng không để yên cho Thiền béo được ngủ, cứ một chốc là cậu lại chọc gương mặt mũm mĩm của bé, một lát lại chọc vào cái bụng béo mầm kia. Sau đó không biết xấu hổ mà sờ sờ chú họa mi tí hon của bé.

Cuối cùng A Thiền bị chọc cho phát phiền, bé xoay người ngọ nguậy cái mông nhỏ định trốn.

Đáng tiếc Thiền béo cứ như một tảng đá đặc ruột, nhích thế nào cũng không nhích nổi cái mông lên.

Lục Hàm Chi bên cạnh cười ngả nghiêng: “Con ơi là con! Con nghĩ gì thế hả? Con mới ba tháng, đã đi được đâu mà?”

A Thiền nhụt chí, vẫn cố gắng nhích lên, tức giận nhìn cha ruột của mình, trong ánh mắt tràn đầy trách móc: Cha còn cười nữa, con không cần thể diện à!

Lục Hàm Chi bị vẻ mặt của bé chọc cho buồn cười, cậu tiến lên ôm bé vào trong ngực hôn một cái, nói: “Ôi, con nói coi có phải con ăn sự đáng yêu mà lớn lên không vậy? Còn là ăn tính bằng cân! A Thiền nhà chúng ta ăn nhiều, một ngày ăn được mười cân hay tám cân cũng thường thôi!”

A Thiền: Giận rồi! Không thèm quan tâm cha nữa! Hừ!!!

Không hiểu sao mà Lục Hàm Chi cảm giác A Thiền có thể nghe hiểu cậu nói gì.

Cậu sờ sờ cái yếm thêu hình chữ Phúc của bé, đặt bé nằm ngửa trên giường, lấy một cái khố nhỏ trong không gian ra: “Cha không đùa con nữa, mặc cái bỉm này vào, chúng ta đi ngủ nha!”

A Thiền: Oe oe oe a a a…

Lục Hàm Chi – cấp 6 môn tiếng trẻ sơ sinh: “À à, muốn uống xong sữa mới ngủ được hả? Được được được, cha sẽ pha sữa ngay cho con.”

A Thiền: I i a a….

Lục Hàm Chi – cấp 6 môn tiếng trẻ sơ sinh: “Ừ, hôm nay muốn uống hai bình hả… Không được, hôm nay con uống sáu bình rồi, buổi tối có muốn ăn khuya cũng chỉ được uống thêm một bình.”

A Thiền: Oe oe a a hu hu hu…

Lục Hàm Chi – cấp 6 môn tiếng trẻ sơ sinh: “Kháng nghị cũng vô dụng thôi, con nhìn xem con béo như quả bóng ấy! Suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn ăn ăn!”

A Thiền: Huhu…

Vừa khóc một cái là hết đường vãn hồi, A Thiền vừa khóc vừa lắc cái mông nhỏ, còn vung vẩy cái chân béo mũm, không ngừng nhét cái tay nhỏ vào trong miệng, không chịu ngậm núm vú cao su nữa.

Lục Hàm Chi: “…”

Ôi, phải làm sao bây giờ?

Cậu lập tức ôm A Thiền, bắt đầu dỗ dành: “Được được được, ăn thì ăn, A Thiền nhà chúng ta rất gầy! Ăn là được chứ gì? Ôi chao! Đại ca ơi, đại gia, tổ tông ơi, đừng khóc nữa có được không, ngoan nào!”

A Thiền nhận được câu trả lời vừa lòng đã ngừng khóc, lại bắt đầu bú núm vú cao su.

Nhưng Lục Hàm Chi vẫn quyết định bằng mặt không bằng lòng, bình sữa thứ hai bị giảm đi mất nửa, đã thế còn giảm hẳn nửa muỗng bột sữa.

Để bồi thường tổn thất của A Thiền, Lục Hàm Chi lại đổi một gói bánh sữa viên trong khu mua sắm, hòa chung với sữa để đút cho bé ăn.

A Thiền vừa được ăn, đôi mắt đã mở to, bling bling phát sáng.

Bé nằm tựa vào gối nhỏ, tay chân bắt đầu vung vẩy vui sướng.

Lục Hàm Chi thấy bé vui, bản thân cậu cũng vui lây, còn hỏi: “Ăn ngon không? Nhưng bây giờ con còn nhỏ, không được ăn nhiều, một đêm chỉ có thể ăn ba viên, nhớ chưa nào?”

A Thiền: “Ưm oa!”

Lục Hàm Chi nhéo nhéo gương mặt nhỏ béo tròn của bé: “Lúc này mới ngoan nè! Thưởng cho con một cái moah moah!”

A Thiền: ┌(. Д. )┐

Lục Hàm Chi đang định hun A Thiền thấy vậy bèn dừng động tác, nhíu mày nói: “Vẻ mặt này của con là sao đấy? Ghét bỏ cha của con thế cơ à? Cha nói nè A Thiền, con đừng có mà kiêu ngạo! Cẩn thận cha cắt cơm của con đó!”

A Thiền: Lấy lòng.JPG

Lục Hàm Chi nghẹn cười hết nấc, nhóc con này đúng là đáng yêu ngoài ý muốn.

Trước đó Lục Hàm Chi là người theo chủ nghĩa không hôn hít gì, hơn nữa còn cực kỳ ghét mấy đứa nít quỷ, hiện giờ lại bị A Thiền hoàn toàn chinh phục.

Cậu của ngày xưa đã từng nghĩ– Cho dù có bầu bạn hay kết hôn với một người nam nào đó thì cậu cũng sẽ không chấp nhận việc mang thai hộ, cùng lắm thì nuôi một con thú cưng.

Hiện giờ đã có trải nghiệm thực tế, nuôi thú cưng nào có thú vị bằng nuôi con nít chứ?

Nuôi trẻ con là kiểu càng nuôi sẽ càng có nhiều trải nghiệm mới, càng tiếp xúc sẽ càng thấy có nhiều chiều sâu.

Cậu có thể tưởng tượng ra A Thiền lúc tám tháng mười tháng là sẽ mọc răng rồi bắt đầu bi bô nói. Những biện pháp răn dạy bọn nít ranh trước đây của cậu cũng không còn có thể lấy ra sử dụng được nữa.

Tuy lần xuyên sách này đã khiến cậu bị trói với một cái hệ thống “rách nát”, nhưng điều khiến cậu vui nhất chính là đứa bé mà lúc đầu còn bị cậu ghét bỏ này.

A Thiền ăn xong bánh sữa viên thì bắt đầu ngáp, đôi mắt to đã mông lung hơi nước, mí mắt càng ngày càng sụp xuống. Em bé ngáp ngủ cũng là một động tác đáng yêu, A Thiền nằm tựa vào gối mềm, vừa gà gật một cái là nằm nhoài ra.

Lục Hàm Chi cũng không bế bé lên, từ nhỏ A Thiền đã giỏi ngủ, là một phiên bản Thiền béo ăn được ngủ được. Mắt thấy A Thiền sắp tự ru mình ngủ luôn. Lục Hàm Chi nhìn bé nửa ngày, mãi mà không thấy chán.

Cậu cảm thấy khi nhìn A Thiền, bản thân sẽ sinh ra ảo giác như mình tạm thời quên vụ đang rơi vào bàn tay tàn ác của bạo quân tương lai.

Lúc mơ mơ màng màng, Lục Hàm Chi chờ A Thiền đã ngủ say, bản thân cũng chuẩn bị ngủ luôn. Hôm nay là một ngày nhiều áp lực, biến cố chồng chất, nếu không phải tinh thần đang trong trạng thái căng thẳng, cậu đã sớm mệt lả.

Lúc tinh thần và ý thức sắp rơi vào mộng đẹp, bên tai lại vang lên tiếng hệ thống thông báo: [Cảnh cáo nguy hiểm bậc một, nơi này không nên ở lâu.]

[Cảnh cáo nguy hiểm bậc một, nơi này không nên ở lâu.]

[Cảnh cáo nguy hiểm bậc một, nơi này không nên ở lâu.]