Vũ Văn Mân im lặng cả buổi, rốt cuộc không nhịn được nói: “Bổn Vương cảm thấy cách xử sự của Vương phi chưa ổn thỏa.”
Lục Hàm Chi bất đắc dĩ: “Ta biết, Vương gia không muốn chọc ghẹo tiểu cô nương, nhưng mà… Ta cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào nữa, nói chung là, ngài làm vậy thì có thể cứu được một mạng người, nên đừng hỏi nguyên nhân được không?”
Nói xong, Lục Hàm Chi cảm thấy mình như thằng khốn vậy. Niềm tin của người ta phải mãnh liệt thế nào mới có thể tin tưởng cậu vô điều kiện vậy chứ? Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, nếu cậu không làm vậy, Chiêu Vân Quận chúa vô tội rất có thể sẽ phải bỏ mạng.
Vũ Văn Mân im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
Lục Hàm Chi hết sức cảm động, như người xưa từng nói: dùng thì không nghi, nghi thì không dùng!
Có điều, tin tưởng mù quáng rất dễ khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm.
Nhưng nếu anh tin tui, tui nhất định sẽ không phụ anh!
Lục Hàm Chi cười với Vũ Văn Mân, nói: “Vương gia, tiểu hoàng thúc… Rất thân thiết với biểu muội của ta đúng không?”
Vũ Văn Mân đột nhiên nhìn Lục Hàm Chi: “Vương phi đã nhìn ra điều gì rồi?”
Lục Hàm Chi nhớ lại các tình tiết trong sách: “Dạo này biểu muội hay phát thuốc miễn phí cho dân nghèo ở khu ổ chuột, vốn là dân nghèo ở đó cũng chỉ dùng mấy loại thuốc trị phong hàn hay kiết lị thôi. Nhưng mà gần đây hình như nàng ta đã lén cha ta tự ý điều động một lượng dược liệu lớn, không biết là đã vận chuyển đi để làm gì.”
Tình tiết này cậu kể theo nguyên tác.
Vì giúp đỡ cho Vũ Văn Minh Cực gom góp dược liệu, Tô Uyển Ngưng nhất thời mềm lòng, lợi dụng lệnh điều động trong tay mà tự ý điều chuyển một lượng dược liệu rất lớn. Chuyện này đã giúp Vũ Văn Minh Cực rất nhiều, gom đủ số quân nhu quân dụng, sau đó gã mới bắt đầu khiêu khích các thế lực khác, từng bước dẫn Đại Chiêu rơi vào thế cục hỗn loạn.
Bởi vì trong hiệp ước với phe thứ ba cấu kết với Vũ Văn Minh Cực có một điều khoản là cần nhiều dược liệu. Hơn nữa lúc hành quân đánh giặc, dược liệu là thứ quan trọng không thể thiếu.
Ở Đại Chiêu, việc kinh doanh dược liệu là độc quyền. Vừa đúng lúc, cái mà Vũ Văn Minh Cực thiếu chính là đường dây buôn dược liệu. Gã cũng có thể từ từ gom góp, nhưng mà gã đã ẩn nhẫn suốt mười mấy năm rồi, vất vả lắm mới chờ được cơ hội khơi mào nội loạn của Đại Chiêu, nếu đã tìm được cơ hội thích hợp, vậy còn chờ chi nữa?
Trong thời khắc mấu chốt, Tô Uyển Ngưng đã đưa dược liệu tới cửa. Đến đúng lúc như vậy, sao Vũ Văn Minh Cực lại không thích cho được?
Vũ Văn Mân nghe xong, lập tức hỏi Lục Hàm Chi: “Ngươi có biết đống dược liệu đó được chở về đâu không?”
Lục Hàm Chi không thể tiết lộ địa chỉ cụ thể cho hắn, đành phải nói vị trí chung chung: “Chắc là phía đông của khu ổ chuột ở vùng ngoại ô phía Bắc kia, nhưng cụ thể… người hầu của ta cũng không dám theo dõi quá gắt, sợ bị nàng ta phát hiện.”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Ngươi vẫn luôn hoài nghi vị biểu muội kia à.”
Sắc mặt Lục Hàm Chi có vẻ nghiêm trọng: “Nếu là ngài, sinh ra trong nhà giàu, suốt mười mấy năm được anh trai, bà nội, cha mẹ cưng như cục vàng. Rồi bỗng nhiên một ngày, có người ngoài đến ở nhờ nhà ngài, cướp hết tất cả yêu thương, còn muốn cướp luôn nhân duyên của ngài, vậy ngài có nghi ngờ không?”
Ánh mắt Vũ Văn Mân nhìn Lục Hàm Chi có thêm mấy phần trìu mến, hắn vỗ vai cậu, lát sau mới mở miệng nói: “Ngủ chút đi! Có ai tới ta sẽ gọi ngươi.”
Lục Hàm Chi không từ chối, cậu đã bắt đầu ngáp liên tục rồi.
Lục phu nhân suy nghĩ chu đáo, còn chuẩn bị cả thảm và chăn mỏng cho cậu nữa. Lục Hàm Chi trải thảm ra, đắp chăn, chốc lát đã ngủ khò.
Cậu là loại người nằm đâu cũng ngủ được, tỉnh lại thì tinh thần sảng khoái. Lúc có tiếng động vang lên ngoài cửa, cậu mở mắt ra thì Vũ Văn Mân đã đi rồi.
Lục Hàm Chi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn quỳ gối trên bồ đoàn.
Lục Tư Nguy và cụ bà Lục bước vào, giờ nhìn cụ bà có lẽ không còn quá tức giận nữa, nhìn cậu nói: “May mà có biểu muội của ngươi cầu tình cho, Uyển nhi là đứa bé ngoan, ngươi làm ca ca phải nhường nhịn nó nhiều hơn mới đúng.”
Lục Hàm Chi cung kính nhận sai, vừa dập đầu vừa nói: “Dạ, bà nội, cháu nhất định sẽ nghe lời dạy bảo của người.”
Cụ bà ngáp một cái, nói: “Ta già rồi, tinh thần không tốt lắm, trở về đi!”
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn về phía cụ bà Lục, cảm thấy hình như cơ thể bà ngày càng còng xuống.
Cậu không biết phải làm sao để bà có thể thoát khỏi công kích tinh thần của Tô Uyển Ngưng. Đồ mình tặng, rất có thể sẽ bị bà tiện tay ném qua một bên, hoặc cũng có thể là bị Tô Uyển Ngưng trực tiếp quăng bỏ?
Nhưng khi Lục Hàm Chi ngẩng đầu lên, lại thấy được quải trượng đầu rồng của cụ bà.
Cái quải trượng đầu rồng này là do hoàng gia ban cho, chỉ ban cho người có quân công, hoặc là đại thần đã có những cống hiến xuất sắc cho quốc gia, ý nghĩa là “Trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần”.
Ban quải trượng đầu rồng này cho cụ bà Lục là bởi vì nhà họ Lục đã nắm mạch máu kinh tế của Đại Chiêu, đã cống hiến cho Đại Chiêu rất nhiều thành tựu về mặt kinh tế mà người khác khó theo được. Tuy rằng cây gậy này của cụ bà Lục cũng không hề có thực quyền gì, chỉ là vật trang trí mà thôi. Nhưng dù sao cũng là đồ ngự ban, nhất định cụ bà không muốn rời nửa bước.
Trong đầu Lục Hàm Chi lập tức nảy ra sáng kiến, nếu bùa phòng ngự đã có thể bám lên bất kỳ loại đồ vật nào, vậy tại sao không thể là gậy của cụ bà chứ?
Nếu nói có đồ vật nào luôn không rời xa lão cáo mệnh này, vậy chắc chắn phải là quải trượng được ngự ban ấy. Đây là cơ hội hiếm có mà cụ bà có thể ra ngoài được, vì ngày thường bà sẽ bị Tô Uyển Ngưng trông chừng rất chặt.
Lục Hàm Chi không chút do dự dùng phiếu mua hàng giảm 50% để đổi lấy bùa phòng ngự, rồi sau đó lặng lẽ đi tới cạnh cụ bà, giả bộ bị ngã từ bậc thang xuống, chộp lấy quải trượng của cụ bà.
Trong nháy mắt khi tấm bùa được giấu trong tay áo tiếp xúc được với quải trượng, nó lập tức tan vào trong.
Lục Tư Nguy hết sức không vừa lòng, ông ta nhíu mày nhưng vẫn tiến lên đỡ cậu: “Đứa nhỏ này làm sao vậy? Sao lại ngã?”
Cụ bà Lục cũng nhìn cậu, hơi lo lắng nói: “Đâu phải con nít nữa, sao đi đứng không cẩn thận vậy chứ.”
Lục Hàm Chi ngượng ngùng cười cười: “Dạ… Quỳ suốt cả đêm nên chân bị tê. Đã khiến bà nội hoảng sợ rồi, bà nội đi thong thả.”
Có vẻ như tiểu xảo vừa rồi của cậu không bị ai phát hiện cả, hy vọng bùa phòng ngự của cậu có thể có tác dụng với bà cụ. Nhưng trời không chiều lòng người, có lẽ là do cậu đã dùng bùa nhiều lần, lần nào cũng rất thành công nên cậu đã quên mất một sự thật.
Lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên mới khiến cho cậu nhận thức rõ sự thật này: “Sử dụng bùa thất bại, bùa đã bị hư hại. Xin hãy đổi thành bùa cao cấp, nếu không thì không thể tiếp cận đối tượng.”
Lục Hàm Chi:???
À đúng rồi! Cậu đã dùng loại bùa cấp thấp.
Nhưng mà với người đã bị Tô Uyển Ngưng tấn công tinh thần trong thời gian dài mà nói, hẳn là loại bùa cấp thấp thế này không có hiệu quả rồi. Mà theo cậu suy đoán, chắc hẳn Tô Uyển Ngưng đã làm gì đó trên người cụ bà, nếu không sao bùa cậu dán lên lại bị hư chứ?
Xem ra, con đường giải cứu cụ bà vừa xa vừa khó!
Thật tiếc cho cái phiếu mua hàng của cậu, và cả 10 điểm giao dịch nữa.
Lục Hàm Chi dòm thanh điểm giao dịch lại trở về số 0 mà nhức nhức cái đầu, nếu biết sớm thì cậu đã không xúc động như vậy. Nhưng hết cách rồi, ai cũng có lúc đóng “học phí” mà.
Lục phu nhân lại sai người đưa cho cậu ít đồ ăn, còn cho người phục vụ cậu rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, sau đó Lục Hàm Chi lại đánh thêm một giấc.
Lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, bà vú A Mãn bế A Thiền đi vào.
A Mãn bất đắc dĩ nói: “Tiểu thiếu gia cứ quậy mãi, chắc là do nhớ cha đó.”
Lục Hàm Chi nhận lấy A Thiền, sức nặng trên tay nói cho cậu biết rằng Thiền béo lại mập lên rồi! Từ ngày tên nhóc béo này chào đời đã định sẵn sẽ được nuôi cho béo tốt, chẳng khác với mấy bé heo trong chuồng kia.
Nhưng A Thiền đã một ngày một đêm không được gặp Lục Hàm Chi rất bám người, bé quấn chặt Lục Hàm Chi, có kéo thế nào cũng không chịu xuống.
Lục Hàm Chi cũng rất nhớ bé, cậu vốn định vào khu mua sắm đổi lấy ít đồ ăn dặm cho trẻ nhỏ, nhưng đáng tiếc, cậu đã dùng hết điểm giao dịch.
Cậu đã xem giá của pháp khí cao cấp, cần từ 100 điểm giao dịch trở lên, chẳng biết phải để dành đến năm nào tháng nào nữa.
Haizzzz, không hổ là vai chính của nguyên tác, đúng là trâu bò mà.
Lục Hàm Chi thả A Thiền lên giường, muốn lục lọi xem trong kho nhỏ của mình có còn tí quà vặt nào hay không. Cuối cùng, cậu lục được một bịch bánh bích quy, mở ra lấy một cái đưa cho A Thiền, ai ngờ A Thiền vẫn ngoan ngoãn ngồi đó.
Lục Hàm Chi kinh ngạc, vui mừng “úi” một tiếng, khiến cho A Thiền của chúng ta sợ hết hồn.
A Thiền ngơ ngác nhìn người cha ngốc nghếch của bé, chỉ thấy đối phương đang nhảy dựng lên tại chỗ, còn xoay một vòng, vui vẻ la lên: “A Thiền của ta biết ngồi rồi! Oaaaaaa con thật là giỏi! Mới 5 tháng đã biết ngồi rồi?”
A Thiền:… Mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng chỉ cần cười thôi là được.
Vì vậy, trong phòng tràn ngập tiếng cười nắc nẻ của A Thiền và tiếng cười vô tri của Lục Hàm Chi.
Những người đi ngang qua phòng cậu cũng không nhịn được mà phải ngó vào xem, cảm thấy từ khi Tam thiếu gia có tiểu thiếu gia thì vui tươi hơn không ít.
Bà vú A Mãn và mấy nha hoàn cũng vui lây, dù sao từ khi theo Tam thiếu gia ra khỏi phủ, tiền lương tháng của mọi người đều được tăng lên gấp ba. Tiêu chuẩn ăn mặc bây giờ cũng tốt hơn so với các nha hoàn khác trong phủ không ít.
Hơn nữa, kem dưỡng da mà Loan Phượng và Cầm Sắt dùng đều là loại thượng hạng đắt tiền do Tam thiếu gia tự tay điều chế, dù có là đại nha hoàn trong phủ tiêu hết một tháng tiền lương cũng không mua được đâu. Cho nên lần này trở về, có không ít người đều ngưỡng mộ các nàng, thậm chí có người còn lén đến hỏi Cầm Sắt xem Tam thiếu gia có còn cần người làm nữa không.
Người làm bên chỗ Lục Hàm Chi đều là người trung thành, đương nhiên sẽ không tùy tiện mà tuyển thêm. Vì vậy, mọi người cũng chỉ có thể hâm mộ nhìn họ thôi.
Tối nay, Lục Hàm Chi ở lại nhà họ Lục một đêm. Chạng vạng, An Vương truyền tin cho cậu nói là đã đưa chiếc khăn tay tới bên Chiêu Vân Quận chúa rồi.
Lục Hàm Chi thưởng cho người đưa tin, cảm thấy vơi đi chút ít cảm giác tội lỗi trong lòng. Chiêu Vân Quận chúa vẫn còn đang trong độ tuổi ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại bị liên lụy vì cuộc chiến tranh giành ngôi vị. Tuy nói “không có bông tuyết nào là trong sạch”, nhưng Lục Hàm Chi vẫn tận lực giảm tổn thương xuống mức tối thiểu.
Cùng lúc này ở phủ Sở Vương, Lục Húc Chi đang chăm sóc cho Sở Vương.
Mấy ngày nay, triệu chứng thai nghén của Sở Vương đã bắt đầu lộ rõ, có lẽ là do có thai nên cũng cảm thấy lười biếng hơn, ngoại trừ việc chơi cờ, đọc sách, đến hậu hoa viên cho cá ăn, Sở Vương chẳng muốn làm gì cả. Nhưng Lục Húc Chi lại nhớ kỹ lời dặn của Lâm thần y, nhất định phải cho Sở Vương vận động đầy đủ.
Sở Vương vẫn lo lắng, nói: “A Mân nói là mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn thật sao?”
Lục Húc Chi vỗ vỗ mu bàn tay hắn ta, nói: “Yên tâm đi, Giám chính của Khâm Thiên Giám là bạn thân của ta, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.”
Hôm sau, giờ lâm triều.
Cung nữ Nhĩ Nhã vội vã chạy về Thần Hi Các, hốt hoảng vọt nhanh vào trong cung, quỳ xuống bên chân Nhung quý phi, lo lắng nói: “Nương nương… Chuyện lớn không xong rồi, Giám chính của Khâm Thiên Giám đang xem thiên tượng! Nói là mạng của Đại hoàng tử dương khí đại thịnh, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia!”