Lúc nha hoàn trở về, thì thầm bên tai Hoàng Hậu gì đó.
Hoàng hậu nhíu mày, nói nhỏ: “Tiếp tục tìm! Nay là ngày đại hôn, hoàng nhi không thể nào chạy đi chỗ khác, chắc chắn vẫn ở trong phủ.”
Sắc mặt Trưởng công chúa không tốt, rốt cuộc bà không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tới hỏi Hoàng hậu: “Hoàng tẩu, chuyện này là thế nào? Thái Tử đâu?”
Bà cũng đã chứng kiến sự kiện vừa rồi, Thái Tử biết rõ Hoàng đế ghét nhất là cổ thuật của Tây vực, vì sao vẫn cho nhảy vũ điệu cầu phúc này?
Hoàng Hậu cũng rất hoang mang, bà ta nghĩ một lát rồi nói: “Nhất định là có hiểu lầm ở đây, trước tiên phải tìm được Thái Tử đã.”
Hoàng đế nổi giận đùng đùng, chỉ tay về phía Hoàng Hậu: “Thái Tử đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, nó bị mù hay điếc? Chẳng lẽ nó không muốn giải thích gì với trẫm sao?”
Hoàng Hậu biết giờ có muốn kéo dài thời gian cũng kéo không nổi nữa.
Bà ta nghe An vương Vũ Văn Mân nói: “Hồi nãy con thấy Thái Tử đi về hậu viện, chắc là đi động phòng?”
Tiểu nha hoàn bên cạnh Hoàng Hậu lắc đầu, ý là đã kiểm tra phòng tân hôn.
Lúc này Lục Hàm Chi đã được đưa vào một gian phòng để Thái y chẩn bệnh, nghe giọng tức giận của Hoàng đế bên ngoài: “Lục soát ngay cho trẫm! Trẫm không tin! Trong ngày đại hôn, nó có thể trốn ở cái lỗ chó nào?”
Vì thế sau một trận binh hoang mã loạn, cuối cùng cũng có một gã sai vặt tới báo đã tìm được Thái Tử. Nhưng biểu cảm trên mặt gã vô cùng khó tả.
Hoàng đế đích thân mang theo nhóm người đá văng cửa nội viện, trong căn phòng hỗn độn đến mức khó coi. Hoàng đế nhìn cảnh xốn mắt này, nổi giận suýt chút nữa đã rút kiếm. Cũng may lúc ấy trong tay lão không có kiếm, nếu không sẽ mắc tội giết con thật.
Nhóm người đi theo cũng lộ vẻ mặt cực kỳ phức tạp, đặc biệt là Trưởng công chúa, bà lập tức bùng nổ ngay tại chỗ.
Bà tức giận đến run người, chỉ vào cô gái nằm trong lồng ngực Thái Tử, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi… Các ngươi! Uổng công ta coi ngươi như chị em tốt của Vân nhi, đúng là một tiện tỳ! Ở trong ngày đại hôn của Quận chúa mà lại dám gian dâm với phu quân mới gả của nó!”
Rồi bà quay về phía Hoàng Hậu, chỉ mặt bà ta mắng: “Xem hoàng tẩu dạy ra đứa con tốt gì kìa!”
Dứt lời bà giận dữ phất tay áo bỏ đi, không muốn ở lại phủ Thái Tử thêm giây nào nữa. Nhưng bà lại không thể mặc kệ Chiêu Vân, càng không thể mang nàng ấy về lại phủ mình, chuyện này làm Trưởng công chúa không có chỗ xả giận, chỉ đành cố nuốt cục tức này vào trong.
Tên Thái Tử này bị ngu à?
Trong ngày đại hỷ, Hoàng đế cũng cho hắn ta đủ mặt mũi, chất bài đẹp thế rồi mà vẫn bị hắn ta đánh cho thua tan nát!
Lúc Hoàng đế ra khỏi cửa đã tức đến gần như muốn lật nóc. Nhưng cũng không quên hỏi thăm Lục Hàm Chi đang ngất xỉu: “Đứa trẻ kia thế nào rồi? Sao tự nhiên lại ngất xỉu?”
Thái y đều bó tay hết cách, đồng loạt lắc đầu.
Hoàng đế cau mày, hỏi: “Vậy là sao? Các ngươi đều không nhìn ra nó bị gì à?”
Lâm viện phán của Thái Y Viện tiến lên một bước, nói: “Khí huyết của Lục tam công tử hỗn loạn, có dấu hiệu của động thai khí… Nhưng mà, Tam công tử không mang thai. Chuyện này… Thần, thực sự nhìn không ra ngài ấy bị gì.”
Hoàng đế vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận nói: “Bị động thai khí? Nghĩa là sao?”
Thái y Lâm viện nói: “Nếu người bệnh đang mang thai, nhẹ thì sảy thai vô sinh, nặng thì một xác hai mạng. Còn nếu như sắp lâm bồn, chắc chắn sẽ khó sinh.”
Hoàng đế cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, vô thức lùi về sau một bước, được Hoàng Hậu vội vàng đỡ lấy.
Nhưng lão lại gạt tay bà ta ra, Hoàng đế dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù cũ nhiều năm nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, năm đó đến tột cùng ngươi đã làm gì?”
Hoàng Hậu “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, Thái tử vội vã mặc quần áo đàng hoàng nhưng trông vẫn rất nhếch nhác, cũng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh bà ta.
Hắn ta dập đầu xuống đất, nói: “Phụ hoàng, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của nhi thần, ngàn vạn lần đừng trách tội mẫu hậu!”
Hoàng đế nhìn hắn ta, cười lạnh: “Lỗi của ngươi? À, ngươi có bản lĩnh thông thiên, còn chưa sinh ra đã hại chết cậu ruột của mình?”
Thái Tử ngẩn người, có vẻ không hiểu Hoàng đế đang nói gì.
Chỉ nghe lão nói: “Hoàng Hậu phẩm chất không đoan trang, đức hạnh không xứng với vị trí, từ hôm nay thu hồi phượng ấn, tạm thời giao cho Nhung quý phi bảo quản. Thái Tử con hư tại mẹ, hành vi trái luân thường, lập tức bị cấm túc trong phủ Thái Tử, không có lệnh thì không được thả ra!”
Nói xong, Hoàng đế vội vàng đi khỏi phủ Thái Tử.
Chúng đại thần cũng vội giải tán như chim thú, chỉ còn vài ba người vừa đi vừa bàn luận.
“Chậc chậc, mới chớp mắt đã lật thuyền, hồi nãy vẫn còn là phủ Thái Tử tiền đồ vô lượng, sao giờ lại thay đổi rồi?”
“Hay nói cách khác, yêu thích hay thù ghét đều chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc. Hoàng thượng muốn cho ngươi ân sủng, ngươi sẽ có vô hạn ân sủng. Hoàng thượng muốn thu hồi là lập tức thu hồi.”
“Thái Tử đã làm sai điều gì vậy? Tự nhiên chọc Hoàng thượng nổi trận lôi đình?”
“Nghe nói Trưởng công chúa cũng bỏ đi, chắc không phải chuyện nhỏ.”
“Với cục diện trên triều như hiện nay, dù Thái Tử có phạm sai lầm, Hoàng Thượng cùng lắm chỉ răn dạy vài câu. Nhưng nhìn tình hình này, sợ rằng ngài ấy đã đụng phải vảy ngược của bệ hạ rồi.”
“Tính tình Hoàng Thượng khá hoà ái, có vảy ngược gì được chứ?”
“Tề đại nhân đã quên… Sự kiện cấm kỵ kia rồi sao?”
Tề đại nhân bừng tỉnh, thật lâu mới gật gù: “Xem ra… Manh mối chuyện của Bình công tử sắp hé lộ rồi.”
Tiễn Hoàng đế đi xong, Vũ Văn Mân gật đầu với Lâm viện phán, Lâm viện phán cũng gật đáp lại.
Vũ Văn Mân mỉm cười, nói với hắn: “Lâm thần y, nếu có thời gian thì mời ngài đến phủ ta một chuyến.”
Lâm Viện phán gật đầu: “Chuyện nhỏ, ngày mai ta sẽ tới!”
Vũ Văn Mân đồng ý, nhìn Lâm Viện phán rời đi. Lục Hàm Chi nằm ở trong sương phòng gõ ván giường, thầm nghĩ tui khổ quá mà! Chưa hiểu mô tê gì đã bị đưa đi làm đạo cụ, còn làm một cách thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đã có chuyện gì xảy ra khi cậu ngất đi vậy? Lúc này cậu chẳng cảm thấy gì cả, giống như cảm giác choáng váng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Lục Hàm Chi lập tức giả vờ ngủ, bên tai vang lên âm thanh trầm thấp: “Đừng diễn nữa.”
Lục Hàm Chi mở mắt, tự nhiên nhăn mày ôm bụng nói: “A… Ta đau quá… hồi nãy ngài cho ta ăn cái gì thế? Chẳng lẽ ngài… muốn mưu hại con của chúng ta ư?”
Vũ Văn Mân cạn lời: “Chỉ hơi hoa mắt khiến ngươi tạm thời ngất đi thôi, nghỉ ngơi chút là hết.”
Lục Hàm Chi từ từ ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, lười nhác hỏi: “Nghiệp lớn của An Vương điện hạ đã thành công chưa?”
Vũ Văn Mân nói: “Vẫn chưa nhằm nhò gì, phải từ từ mưu tính.”
Lục Hàm Chi không diễn nữa, bước xuống giường nói: “Không phải chứ? Thế là mất công diễn à?”
Vũ Văn Mân nhìn cậu: “Cũng không hẳn, Hoàng Hậu bị thu hồi phượng ấn, Thái Tử bị cấm túc.”
Vũ Văn Mân nói: “Không tính là phế nhưng nếu Hoàng Thượng đã sinh nghi, chắc chắn sẽ tra rõ. Cái chết của Bình công tử đã xảy ra quá lâu rồi, chúng ta lợi dụng điều đó tiến tới bước này coi như đã tận lực.”
Lục Hàm Chi yếu ớt dựa đầu lên vai hắn: “Vậy làm phiền An Vương điện hạ bế ta về đi! Dù sao An Vương phi suy yếu như giờ là do vừa mới bị vu thuật tổn thương đó!”
Hắn biết ngay mà, cái tên Vương phi tùy hứng này lúc nào cũng phải trêu chọc hắn một phen. Chẳng biết cậu thấy chuyện này thú vị chỗ nào, chẳng những không biết tém lại mà ngược lại còn làm không biết mệt. Cho nên da mặt Vũ Văn Mân cũng dần dần dày lên, hắn không nói hai lời ôm ngang người lên.
Nhìn sự hoang mang kinh sợ trong mắt Lục Hàm Chi, hắn hài lòng cười: “Bổn vương sao có thể để Vương phi chịu khổ được?”
Lục Hàm Chi:???!!
Cmn có phải ngài muốn đánh nhau hông?
Từ chỗ lồng ngực vang lên tiếng thình thịch, trên đầu là tiếng cười lớn trầm thấp của vị bạo quân tương lai.
Lục Hàm Chi cứ như vậy ở trước mắt bao người – bị Vũ Văn Mân bế lên xe.
Chết ở chỗ là cậu không thể giãy dụa, hiện giờ cậu là người bị thương bởi vu thuật, sao có thể nhảy xuống đi bộ được? Chỉ có thể mặc hắn ôm mình, nghe những tiếng tán thưởng vang lên bên cạnh.
“Không ngờ An Vương điện hạ bình thường trông lạnh lùng xa cách, hoá ra lại là người cuồng vợ.”
“An Vương điện hạ tự mình bế Vương phi, có thể thấy tình cảm của bọn họ rất tốt!”
“Chuyện này thực sự khiến người khác phải kinh ngạc, không ngờ An Vương điện hạ lại là vị hôn phu săn sóc như vậy.”
…
Vị hôn phu săn sóc nào đó sau khi đưa Lục Hàm Chi vào xe ngựa đã nói: “Nếu lần sau Vương phi có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với vi phu, vi phu sẽ cố gắng thoả mãn.”
Lục Hàm Chi: … Thỏa mãn cái beep ấy.
Tên Vũ Văn Mân này, không ngờ cũng học hư rồi.
Cậu nhìn đối phương bằng vẻ mặt u oán, nói: “Ngài thay đổi rồi, trước đây ngài không giống như này.”
Vũ Văn Mân nhếch miệng cười: “Chắc là do đi theo Vương phi lưu manh lâu rồi nên nhân cách cũng vặn vẹo theo.”
Ha, thứ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi.
Sau trận này, chắc chắn Thái Tử sẽ im ắng một thời gian.
Tô Uyển Ngưng tính cả trăm phương ngàn kế, có nằm mơ cũng không ngờ Thái Tử vậy mà sẽ rớt đài vào lúc nàng ta hiến thân. Tô Uyển Ngưng bị liên lụy mất hết cả mặt mũi, không dám ngẩng đầu ở phủ Thái Tử.
Thử hỏi có người đàn bà nào không thấy nhục nhã khi bị Hoàng đế dẫn theo một đám người nhìn từ đầu tới chân chứ?
Nàng ta bây giờ sắp nôn nóng chết rồi, nhưng lại không có chỗ nào phát tiết.
Thái Tử rớt đài, một mình buồn bã ngồi trong thư phòng ở tiền viện uống rượu.
Quận chúa mới gả tới, tất nhiên không rảnh quan tâm nàng ta. Hơn nữa nàng ấy đã nghe kể về chuyện xảy ra sáng nay, càng thất vọng về Tô Uyển Ngưng hơn.
Kể từ lần nàng ta đến phủ Công chúa xúi giục mình đào hôn, cho tới hiện tại làm loại chuyện đó trong ngày đại hôn của mình, Chiêu Vân coi như cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Uyển Ngưng. Nàng ta luôn miệng nói mình như em gái ruột của Chiêu Vân, thử hỏi trong ngày vui của chị mình, có đứa em gái nào sẽ làm ra chuyện đó với anh rể không?
Kể cả các ngươi đã sớm vừa ý nhau, không thể nhịn được nữa, kể cả là ngày hôm sau sẽ lặng lẽ trốn đâu đó vụng trộm thì cũng sẽ chẳng có ai nói gì. Dám làm chuyện ghê tởm ngay trước mặt ta, vậy thì đừng trách ta đẩy sự ghê tởm ấy trả lại ngươi.
Quận chúa Chiêu Vân nói với ma ma bên cạnh: “Nếu Tô Uyển Ngưng tới tìm ta, bảo nàng ta cút đi, đừng làm ta chướng mắt.”
Ma ma nhận lệnh đi đóng cửa, quay lại hỏi: “Hôm nay là ngày động phòng, Quận chúa có muốn mời Thái Tử tới không ạ?”
Quận chúa nghĩ một lát, nói: “Trong lòng hắn ta đang không vui, làm gì có tâm trạng động phòng? Mặc kệ hắn ta!”
Mà Tô Uyển Ngưng toàn thân xanh tím không thể ung dung nhàn nhã giống như Quận chúa, nàng ta đã đặt cược toàn bộ lợi thế của mình lên người Thái Tử, không thể không tiếp tục công lược hắn ta.
Cũng chỉ là đi sai một nước, chưa đến mức thua cả ván cờ!
Thái Tử mây mưa với nàng ta ở trong tiểu viện này, quẳng tân hôn của Quận chúa ra sau đầu rồi bị nhiều người nhìn thấy như vậy, tất nhiên trong lòng không vượt qua nổi, sẽ nảy sinh ác cảm với nàng ta.
Nghĩ tới đây, Tô Uyển Ngưng dùng sức đẩy vỡ bộ chén trà, cầm mảnh sứ lên.
Muốn thành công, sao có thể không có hy sinh?
Thế nên giây tiếp theo, nàng ta cố gắng cứa mảnh sứ lên tay mình, máu tươi tuôn ra từ cánh tay.
Buổi tối Lục Hàm Chi được An Vương điện hạ hộ tống về nhà họ Lục, Lục phu nhân và Lục Tư Nguy đều đổ mồ hôi lạnh vì sự cố sáng nay.
Thật ra bọn họ lo rằng Hoàng đế trong cơn giận dữ sẽ phế truất Thái Tử, dù sao chuyện trên triều sẽ bị rút dây động rừng, nếu không nắm chắc mười phần, nước cờ này sẽ vô cùng rủi ro.
Lục Hàm Chi bận rộn cả ngày, lúc về nhà mới nhớ ra: “Đúng rồi mẹ, A Thiền đâu? Con nhớ nó chết mất.”
Lục phu nhân hoang mang: “A Thiền? Nó về rồi à? Ta đâu có thấy nó!”