Nung gốm sứ cũng phải mất mấy ngày, sau khi Lục Hàm Chi tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên của giai đoạn 3 thì không đến thôn trang nữa, toàn tâm toàn ý bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Lục Hàm Chi lặng lẽ vào phủ An Vương mấy ngày trước hôn lễ rồi lại mang theo A Thiền lặng lẽ trở về nhà mẹ đẻ, mặc dù cậu không để ý ánh mắt thế tục để “sống thử trước hôn nhân” nhưng vẫn phải giữ mặt mũi cho cha mẹ.
Tuy lúc này mặt mũi của cha mẹ cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù sao Lục Hàm Chi đã sớm sinh con cho An thân vương rồi, nào còn để ý thế tục nói gì?
Có thể thấy được thứ gọi là “thế tục” này còn phải xem hôn phu của bạn là ai, dù sao không phải ai cũng dám giễu cợt chính phi của An thân vương điện hạ.
Mắt thấy đống đồ được mang vào Lục phủ, Lục Tư Nguy và Lục phu nhân đều cười tít cả mắt.
Hôm nay Lục Hàm Chi cùng An thân vương thành hôn, đồng thời cũng là đại hôn của Sở thân vương cùng Lục Húc Chi.
Nửa tháng này, thỉnh thoảng Lục Hàm Chi cũng gặp mặt Sở Vương, trơ mắt nhìn hắn ta ngày càng gầy đi.
Nhị ca nhà mình cũng đau lòng muốn chết, nhưng hết cách, Sở Vương nôn nghén ngày càng dữ dội, chỉ nuốt trôi mỗi món kho của Hàm Ký nhưng cũng không ăn được bao nhiêu.
Mấy ngày nay ngoại trừ lúc lên Hàn Lâm Viện điểm danh, Lục Húc Chi đều ở bên Sở Vương.
Vũ Văn Giác cảm thấy Lục Húc Chi cứ làm quá lên, chính hắn ta nôn tới nôn lui cũng đã quen.
Mỗi lần hắn ta nôn, Lục Húc Chi đều rất lo lắng, ai không biết còn tưởng Sở Vương không phải đang mang thai mà là trúng kịch độc.
Lục Hàm Chi ngồi yên để bọn nha hoàn hầu hạ mặc áo cưới, nhìn nhị ca đang lo âu: “Huynh chỉ rời đi có một lát thôi, nhị tẩu không sao đâu, bình thường huynh cũng sốt ruột như vậy à?”
Lục Húc Chi nói: “Không, nhưng sáng sớm nhị tẩu của đệ bị chảy ít máu, Lâm thần y khám qua thì nói không có việc gì, do A Giác lớn tuổi rồi mới uống thuốc tiên nên mới vậy, nhưng ta vẫn không yên tâm, đi đường xóc nảy, không biết hắn chịu nổi không.”
Lục Hàm Chi cũng lo lắng: “Vậy làm sao đây? Lâm thần y nói thế nào?”
Lục Húc Chi nói: “Lâm thần y cho hắn uống thuốc rồi, chỉ cần không vận động quá mạnh là được.”
Lục Hàm Chi gật đầu, thoáng yên tâm.
Lễ phục của cổ đại quá phiền toái, không giống như thời đại kia của cậu, người trẻ tuổi không muốn làm hôn lễ thì trực tiếp mua vé máy bay đi du lịch.
Phủ Sở Vương bên kia cũng nhộn nhịp nhốn nháo, dù sao hôm nay hai thân vương đồng thời cưới, một là gả vào nhà họ Lục, một là cưới vào phủ An thân vương.
Hoàng đế cố ý cho Nhung quý phi một ân điển, để bà ra ngoài tự tiễn gả con trai.
Bởi vì Hoàng Đế cũng sẽ tới, để thuận tiện cho việc tổ chức tiệc cưới, nhà họ Lục bèn mở tiệc ở phủ An thân vương. Cũng may phủ của nhà họ Lục và hai Vương gia đều ở phố Tây nên rất tiện.
Nhung quý phi bận bịu lo liệu, vào ra liên tục.
Sở Vương tiến lên giữ chặt tay Nhung quý phi: “Mẫu phi, người nghỉ ngơi một lát đi, hết thảy có hỉ nương chuẩn bị, người nhìn con trai kết hôn là được.”
Nhung quý phi cũng biết bản thân đang mua việc vào người. truyện ngôn tình
Cuối cùng bà kéo Sở Vương ngồi xuống, nhìn cái bụng đã phồng lên của hắn ta, hỏi: “Sắp ba tháng rồi phải không?”
Sở Vương thẹn thùng, cúi đầu nói với Nhung quý phi: “Xin lỗi mẫu phi, con không thể tận hiếu với người.”
Nhung quý phi phất khăn tay: “Nói gì đó, cho dù con vẫn là đàn ông bình thường thì có thể tận hiếu với mẫu phi hay sao? Hoàng cung sâu thẳm, chỉ cần các con ở bên ngoài sống tốt, mẫu phi đã cảm thấy mỹ mãn.”
Trong lòng Sở Vương bồn chồn, bầu không khí trong phòng nhất thời lặng đi.
Nhung quý phi hắng giọng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, về sau con cứ tiến cung thỉnh an mẫu phi như thường. Lần sau đến nhớ dẫn cháu nhỏ đến thăm ta, lâu rồi chưa gặp A Thiền, mẫu phi rất nhớ nó. Nghe bảo lần trước nó gặp thích khách, làm ta sợ toát mồ hôi.”
Sở Vương cũng chau mày: “Ngày đó Húc Chi tìm cả một đêm từ Lục phủ đến thôn trang. Có lẽ là tình cha con gắn kết, Hàm Chi tìm được A Thiền. Đứa nhỏ này số may, ngã từ chỗ cao như vậy mà không bị thương.”
Nhung quý phi nghe vậy bèn nhíu mày lại.
“Cũng may Hoàng Thượng đã phong thằng bé làm quận vương, về sau coi như có người hầu cận, không phải lo về an toàn nữa.”
Nói tới đây, Sở Vương giật mình: “Mẫu phi, con nghe nói… trong cung truyền đến tin Hoàng Thượng muốn lập người làm hậu?”
Nhung quý phi đứng dậy nhìn trái nhìn phải, lập tức xua tay: “Tuyệt đối không được nhắc tới chuyện này, Hoàng Thượng sẽ không phế Hậu. Còn nữa, tin này cũng không truyền ra từ trong cung của Hoàng Thượng, để lan truyền ra cũng không tốt.”
Nhung quý phi quá rõ vì sao Hoàng Đế không sắc phong cho bà.
Sở Vương lại hỏi: “Vậy chuyện của Bình công tử điều tra rõ chưa ạ?”
Nhung quý phi thở dài: “Làm sao mà tra rõ được, sợ là chuyện này không đơn giản như vậy.”
Sở Vương biết không thể nhiều lời với mẫu phi, nói nhiều sợ sẽ động đến gia pháp.
Đại hôn xong, sợ là Tứ đệ sẽ thêm dầu vào lửa, đốt đến phủ Mẫn thân vương.
Ngoài cửa hô một tiếng: “Giờ lành đã đến! Tân lang đón dâu!”
Vũ Văn Mân một thân áo cưới đỏ thẫm đang đứng ở ngoài cửa, thấy Nhung quý phi đi ra, lập tức quỳ xuống hành đại lễ với bà.
Nhung quý phi tiến lên đỡ hắn đứng lên, dặn dò: “Ta đi xem phòng tân hôn của mấy đứa, xem thử đã chuẩn bị thỏa đáng chưa.”
Vũ Văn Mân cười: “Mẫu phi cứ nghỉ ngơi, sẽ có người chuẩn bị mà.”
Nhung quý phi nói: “Tốt xấu gì cũng là ta có con dâu mới, không thể cứ để người khác làm thay. Chờ một chút vậy, đợi tiễn Đại ca con ra cửa, ta lại đến chỗ con.”
Nhung quý phi vừa nói xong, từ xa đã truyền đến chuỗi âm thanh diễn tấu của đội ngũ đón dâu.
Vũ Văn Mân nhìn thoáng qua đội ngũ đón dâu đang đi rất nhanh về phía bọn họ, nói: “Lục nhị ca có vẻ nóng vội, mẫu phi, con đi đây.”
Nhung quý phi nói: “Đi đi! Đừng quên đón A Thiền cùng về.”
Vũ Văn Mân đáp: “Mẫu phi yên tâm.”
Hai đội ngũ đụng mặt, tân lang trên ngựa chắp tay chào đối phương.
Lục Húc Chi vung roi ngựa màu đỏ tía đi tới trước cửa phủ Sở Vương, xuống ngựa dập đầu ba cái mới đứng dậy cất bước đi vào trong phủ.
Sở Vương gả thì gả, quy củ nên làm vẫn phải làm. Nhung quý phi thấy hắn đến cũng tiến lên đón tiếp, Lục Húc Chi lại hành lễ với bà.
Một ngày mà chỉ hành lễ đã phải hành hơn mười cái.
Nhung quý phi nói: “Không cần lễ nghi rườm rà như vậy, mau đón vợ con về đi!”
Lục Húc Chi ngượng ngùng, cúi người nói: “Đa tạ quý phi nương nương.”
Nhung quý phi bật cười: “Nên gọi là gì?”
Lục Húc Chi giật mình, đổi giọng nói: “Đa tạ mẫu phi.”
Nhung quý phi phất tay: “Đi đi!”
Sở Vương mặc áo cưới, nét mặt cũng tươi tắn hơn nhiều.
2 ngày nay hắn ta gầy đi rất nhiều, làm Lục Húc Chi vô cùng đau lòng.
Vậy mà còn không biết bảo vệ sức khỏe, trời lạnh chạy tới biên cương phía Bắc điều tra vụ thảo dược cùng An Vương điện hạ, kết quả trở về liền ói xây xẩm mặt mày.
Từ đó về sau Lục Húc Chi tự tay làm mọi chuyện, không để hắn ta chạy lung tung nữa.
Trong sân tràn ngập lồng đèn và dải lụa đỏ rực, Lục Húc Chi từng bước tiến vào chính đường.
Hắn vừa nhìn thấy Sở Vương mặc áo cưới đỏ rực thì ánh mắt sáng quắc, nhóc biến thái nhà Vũ Văn cuối cùng cũng được hắn cưới về nhà.
Người thân là Hoàng tử còn quyến rũ thư đồng, vì hắn mà uống thuốc tiên, đây là chuyện mà một Hoàng tử có thể làm được sao?
Ta cũng như bị quỷ mê hoặc linh hồn, bị tình cảm sâu nặng của ngươi đả động, từ nay về sau linh hồn theo ngươi, thân thể theo ngươi, dù về nơi cực lạc cũng theo ngươi.
Chỉ vài bước đi mà Lục Húc Chi cảm thấy như đã đi được nửa đời người, hắn tiến lên nắm chặt hai tay Sở Vương, trên mặt tràn đầy ý cười: “Hôm nay ngươi thật đẹp.”
Áo cưới đỏ khiến Sở Vương càng thêm dịu dàng động lòng người.
Sở Vương cũng hơi nhếch môi, nói: “Mẫu phi đang lén nhìn sau lưng chúng ta đấy.”
Lục Húc Chi: “…”
Hắn giấu vẻ mặt thèm nhỏ dãi đi, lui về phía sau một bước, cúi người thật sâu với Vũ Văn Giác: “Phu nhân, vi phu đón phu nhân về nhà.”
Tiểu lang quân xuất giá không cần trùm đầu, nếu kiêng kỵ thì cũng không cần lên kiệu.
Sở Vương không thích ngồi kiệu, hai người bèn ngồi hai con ngựa một đen một trắng đi về phía nhà họ Lục.
Lúc lên ngựa, Lục Húc Chi đích thân đỡ Sở Vương lên, còn thân thiết hỏi: “Sao rồi? Cứ đi chậm thôi, không lại xóc nảy.”
Sở Vương cười nhạo: “Ta đâu có mỏng manh như thế!”
Hỉ quan dắt ngựa tươi cười, theo một trận lễ nhạc vang trời, đội ngũ đón dâu của Lục Húc Chi và Sở Vương chậm rãi đi về phía nhà họ Lục.
Lúc đi mất mười phút, trở về phải mất tầm nửa giờ.
Bên này An thân vương cũng tới nhà họ Lục, hắn cưỡi Bôn Sát vẫn luôn chinh chiến cùng mình nơi sa trường.
Lục Hàm Chi không chỉ một lần châm chọc con ngựa này, bảo nó vừa ngốc vừa đần, cưỡi con ngựa như vậy mà cũng đánh thắng trận được à? Chắc là ngựa ngốc có phúc của ngựa ngốc, mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể đưa Vũ Văn Mân hóa nguy thành an.
Bôn Sát tên là Bôn Sát vì nó chạy cực nhanh, tính tình lại xấu.
Tính cách như sấm rền, lại còn hung hăng.
Lúc này Vũ Văn Mân vừa mới từ trên lưng Bôn Sát xuống, ngay cả Trầm Kha cũng được buộc một dải lụa đỏ, quả nhiên là vật bất ly thân.
An Vương phong độ tuấn tú, lúc hắn bước xuống ngựa, một đám thiếu nữ ở Lục phủ đỏ bừng mặt.
Hắn thấy quả cầu lụa đỏ thẫm trước ngực không quá thoải mái nhưng không gỡ bỏ, chỉ nhíu mày, nhấc chân rảo bước vào cửa nhà họ Lục.
Lục phu nhân đang chờ ở sảnh giữa, bà khóc sướt mướt, dặn dò Lục Hàm Chi: “An thân vương đến rồi, sau khi gả đi nhất định phải giúp chồng dạy con, tuyệt đối không thể làm bậy.”
Lục Hàm Chi uể oải đáp: “Mẹ, con biết rồi, người dặn nhiều quá!”
Lục phu nhân vừa muốn nhéo tai cậu, Vũ Văn Mân đã vào chính đường.
Lục Hàm Chi lập tức đứng dậy, Lục phu nhân cả giận nói: “Hàm nhi! Phải rụt rè!”
Hai người nhìn nhau chằm chằm, đồng thời ngơ ngẩn.
Vũ Văn Mân nhất thời không biết nên hình dung người trước mắt như thế nào, chỉ cảm thấy thiếu niên áo đỏ này có phải là tiên đồng hạ phàm không?
Lục Hàm Chi cũng kinh ngạc, người đàn ông này! Người đàn ông này! Thật là cmn ngon vãi!
Cậu bước lên vài bước, nói với Vũ Văn Mân: “Chắc ngài không phải là nam hồ ly tinh của ngọn núi nào đó chứ? Khai thật đi, ngài đến đây để lấy ta làm áp trại phu nhân à?”