Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 89



Trước khi tiến vào dốc Hạnh Lâm, Vũ Văn Mân đã sai người chuẩn bị trước một căn biệt viện.

Ban đầu hắn chỉ định thuê nhưng trên đường đi, hắn phát hiện phong cảnh quận Đông Sơn rất đẹp. Mặc dù ở phía Bắc nhưng phong cảnh xanh biếc dạt dào, ấm áp hơn hẳn những nơi khác, hắn quyết định sai người mua một căn biệt viện để ngày sau thỉnh thoảng tới đây ở vài bữa.

Mọi người bận rộn thu dọn, Lục Hàm Chi cùng Vũ Văn Mân đi ra cửa.

Lục Hàm Chi cởi áo choàng, ngạc nhiên nói: “Nơi này thật ấm áp! Còn chưa tới phía nam mà nhỉ?”

Vũ Văn Mân lắc đầu: “Còn xa, mới đi được bao lâu đâu.”

Lục Hàm Chi gật đầu: “Chắc có liên quan đến vị trí địa lý, nơi có độ cao so với mực nước biển thấp thì sẽ ấm hơn.”

Vũ Văn Mân khó hiểu: “Độ cao so với mực nước biển?”

Lục Hàm Chi giải thích: “Chính là… khoảng cách thẳng đứng từ mực nước biển đến mặt đất.”

Vũ Văn Mân nói: “Thẳng đứng?”

Lục Hàm Chi tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ một đường thẳng trên mặt đất, lại vẽ một đường trên góc vuông đó.

Sau khi vẽ xong thì giới thiệu: “Thẳng góc, là khoảng cách thẳng ngang và thẳng đứng như thế này, mặt đất sẽ vuông góc, ke thẳng với mực nước biển.”

Vũ Văn Mân sinh hứng thú. Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới lý luận này, vì thế ra hiệu cho cậu tiếp tục.

Lục Hàm Chi nói tiếp: “Vương gia, ngài xem chỗ đó.” Nói xong bèn chỉ vào ngọn núi cách đó không xa.

Vũ Văn Mân nhìn qua, chỉ thấy dưới chân núi một mảnh xanh um, đỉnh núi lại đầy tuyết đọng.

Lục Hàm Chi nói: “Nơi này ấm áp như mùa xuân, chỉ có nơi đó có tuyết đọng. Vì sao? Bởi vì địa nhiệt ấm áp, độ cao so với mực nước biển càng thấp, chịu ảnh hưởng của địa nhiệt nên càng ấm áp. Đỉnh núi cách khu vực địa nhiệt càng xa, nhiệt độ càng thấp nên lại càng lạnh.”

Nghe Lục Hàm Chi giải thích như vậy, Vũ Văn Mân đã hiểu.

Hắn chậm rãi gật đầu, hỏi: “Vương phi biết nhiều thế?”

Lục Hàm Chi thầm nghĩ tôi từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục bắt buộc, thi đậu trung học phổ thông, lại thi đậu một trường đại học chính quy 985 bằng thực lực của chính mình đó.

Tri thức cổ đại vẫn có hạn, học vấn uyên bác đến mấy thì lượng tri thức khoa học có được có khi còn không bằng một học sinh trung học bình thường. Đương nhiên việc này không thể so sánh được, dù sao thời đại của cậu cũng là thời đứng trên vai người khổng lồ nhìn thế giới.

Lục Hàm Chi cười nói: “Đọc nhiều sách thì cái gì cũng học được.”

Vũ Văn Mân thầm nghĩ ta tin ngươi mới lạ, Vương phi là đồ xấu xa!

Đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi có rất nhiều bí mật. Một tiểu lang quân cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước mà chẳng những y thuật cao minh, biết được cách chống đỡ thuật vu cổ mà còn biết cả những tri thức mà bản vương chưa nghe hay thấy bao giờ.

Ngươi không nói, bản vương cũng sẽ không ép ngươi. Như việc ngươi không chịu nói vì sao không gả vào phủ Thái Tử, bản vương cũng chỉ có thể đợi đến khi ngươi sẵn lòng.

Đời này, bản vương không còn cầu mong gì nữa. Mất mà có lại được đã là xa xỉ, không dám vọng tưởng tới cái khác.

Trên đường đi, hai người hàn huyên rất nhiều chuyện, đa số là Lục Hàm Chi nói, Vũ Văn Mân nghe.

Nội tâm Lục Hàm Chi lại sụp đổ, vì sao cuộc “trao đổi sâu sắc” này đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn thành? Lục Hàm Chi rất đau đầu, đừng ép cậu thật sự dâng hiến vì nhiệm vụ chứ.



Hai người nhanh chóng tới dốc Hạnh Lâm. Từ xa nhìn lại, dốc Hạnh Lâm dường như thấp thoáng trong một mảnh mai đỏ. Nơi này đẹp như tiên cảnh, khó trách người cô kia của Lục Hàm Chi vứt bỏ gia tài bạc triệu để gả đến nơi này.

Lục Hàm Chi hỏi Vũ Văn Mân: “Nơi này có giống thế ngoại đào nguyên không?”

Vũ Văn Mân nói: “Vì sao là đào nguyên, không phải mai nguyên?” Dù sao xa xa một mảnh đều là hoa mai.

Lục Hàm Chi không biết nên giải thích như thế nào.

Có điều xem ra Vũ Văn Mân cũng chẳng có mấy hứng thú đối với đào nguyên mà cậu nói, bởi vì bọn họ gặp một người lên núi hái thuốc, hắn lập tức đi tới hỏi đường.

Lục Hàm Chi đợi một lát, Vũ Văn Mân trở về bèn kéo tay cậu đi về phía sườn núi cách đó không xa. Nhà họ Tô ở dốc Hạnh Lâm xem như một hộ lớn, chuyện năm đó có không ít người còn nhớ rõ.

Một trận hỏa hoạn lớn nháy mắt nổi lên, hơn nữa còn ngay trong đêm. Nhà họ Tô ở biệt viện giữa sườn núi nên không ai kịp thời phát hiện. Ngày hôm sau, khi có người phát hiện thì cả tòa biệt viện đã cháy thành tro. Nghe nói lúc ấy vô cùng bi thảm, nhưng lúc dọn dẹp thi thể thì phát hiện Uyển nhi không ở trong đó.

Ngày hôm sau Tô Uyển Ngưng từ trên núi chạy xuống, lúc đó mới biết được là nàng ta hái thuốc ở trên núi, lúc trở về thì cả nhà đã gặp nạn.

Vũ Văn Mân kể cho Lục Hàm Chi chuyện nghe được từ người hái thuốc, dẫn cậu đi dọc theo sườn núi.

Đoạn đường này có phong cảnh mê người, tiên khí lượn lờ vô cùng mỹ lệ. Chỉ tiếc sau khi nhà họ Tô xảy ra chuyện, rất ít người đi tới nơi này, nói là có ma quỷ.

Lục Hàm Chi suy ngẫm về chuyện vừa rồi Vũ Văn Mân nghe ngóng được. Không lâu sau, hai người đi tới chỗ phế tích kia.

Từ diện tích phế tích, có thể thấy nhà họ Tô rất lớn. Sở dĩ có thể cháy sạch như vậy là bởi phần lớn nhà ở dốc Hạnh Lâm này dùng gỗ để xây. Gia chủ nhà họ Tô, Tô Tứ Âm, lại là một người phong nhã, xây vài tòa nhà bằng gỗ. Thế này mà cháy thì tất nhiên là sẽ cháy sạch.

Lục Hàm Chi nhìn phế tích thê lương hình thành đối lập rõ ràng cùng hoa mai đỏ tươi đẹp xung quanh, trông càng thêm thê thảm. Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu lại cảm nhận được khí lạnh.

Cậu không nhịn được run rẩy định quấn chặt áo choàng, lại nhớ ra vừa rồi mình cảm thấy nóng, để áo choàng trong nhà trọ.

Vũ Văn Mân cởi áo choàng trên người mình khoác lên người cậu.

Lục Hàm Chi hơi bất ngờ, cười với hắn: “Cảm ơn.”

Vũ Văn Mân không nói gì, một mình tiến lên kiểm tra phế tích khô cằn kia.

Lục Hàm Chi cũng đi nhanh hai bước theo sau, nói: “Thời gian trôi qua lâu như vậy, phỏng chừng hiện trường đã sớm bị phá hoại gần hết. Năm đó sự cố này cũng bị nhận định là “ngoài ý muốn”, ở huyện nha hẳn là có ghi chép.”

Có điều nếu Tô Uyển Ngưng đã có thể dọn sạch kho thuốc của nhà họ Lục mà không để lại dấu vết nào, chắc chắn cũng có thể lặng lẽ khiến Huyện lệnh kết luận láo chuyện năm đó.

Vũ Văn Mân ngẩng đầu nhìn mảnh đất hoang phế: “Đúng là rất khó kiểm tra thực hư, đây hẳn đã là chuyện hơn 3 năm trước?”

Lục Hàm Chi gật đầu, bất thình lình vấp phải thứ gì đó.

Vũ Văn Mân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, hai người đồng thời nhìn lại dưới chân Lục Hàm Chi.

Đó là hài cốt của một con thú loại nhỏ, chỉ còn lại xương trắng. Lục Hàm Chi nhíu mày, tuy cậu không kiêng kị mấy thứ này nhưng giẫm lên vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hai người tiếp tục đi dọc theo phế tích về phía trước, kết quả chưa đi được mấy bước lại gặp một bộ xương thú.

Không chỉ có những con thú trên mặt đất mà còn có của loài chim.



Lục Hàm Chi cảm thấy quái lạ, nghi ngờ nói: “Sao lại có nhiều xương động vật như vậy?”

Vũ Văn Mân nói: “Nhìn màu sắc thì hẳn không phải bị thiêu chết. Xương có màu trắng, chắc cũng không phải ăn thứ gì có độc.”

Nghe Vũ Văn Mân nói mấy câu này, Lục Hàm Chi đột nhiên nhíu mày dừng bước: “Chờ một chút… Ta biết có một loại tình huống sẽ dẫn đến rất nhiều động vật tử vong.”

Vũ Văn Mân nhìn sang, hỏi: “Hả?”

Lục Hàm Chi nói: “Điện hạ có biết khi đốt lưu huỳnh có thể sinh ra khí SO2 nồng độ cao không!”

Vũ Văn Mân: “…”

Lục Hàm Chi nhất thời kích động đã nói luôn cả ký hiệu hóa học. Cậu hắng giọng một cái, cho dù nói là lưu huỳnh đioxit thì chắc Vũ Văn Mân cũng không hiểu.

Vì vậy cậu đổi sang một cách trình bày đơn giản: “Sau khi đốt lưu huỳnh sẽ sinh ra khói độc nồng độ cao, người hoặc động vật nếu hít vào với số lượng lớn, rất có thể sẽ gây ra ngộ độc đường hô hấp. Nếu hít vào nồng độ cực cao, có thể sẽ gây ra co thắt thanh môn theo phản xạ, gây ngạt thở.”

Lục Hàm Chi đá đá trong đống đổ nát, tìm ra một ít mảnh gốm vụn, cùng với thứ như thức ăn sấy khô ở bên trong.

Cậu cầm lấy thứ như củ cải đã sấy khô, nói: “Nếu ta đoán không lầm, phế tích này hẳn là phòng bếp của nhà họ Tô. Một số thứ tuy rằng bị đốt cháy nhưng dã thú cũng không kén ăn. Lúc chúng tới đây kiếm ăn đã hít vào một lượng lớn khói độc, do đó dẫn đến tử vong.”

Mặc dù có một vài từ ngữ Vũ Văn Mân không hiểu lắm, nhưng ý tứ đại khái hắn vẫn hiểu được rõ ràng.

Vũ Văn Mân hỏi: “Ý của ngươi là nơi này bốc cháy là bởi vì có người rải lưu huỳnh?”

Lục Hàm Chi nói: “Rất có khả năng, chứ không thì sao lại cháy sạch như vậy.”

Vũ Văn Mân rất tán thành, nếu vậy thì trận hỏa hoạn này không phải ngoài ý muốn, trăm phần trăm là do con người gây ra.

Ngay khi bọn họ định tiếp tục đi về phía trước thì chỗ sâu trong phế tích lại truyền đến từng tiếng cười khàn khàn điên cuồng. Hai người ngẩng đầu nhìn về hướng đó, chỉ thấy một người điên không biết từ nơi nào chạy tới, đầu bù tóc rối, cả người bẩn thỉu, không biết đang tìm cái gì ở trong phế tích.

Cách đó không xa có người xua đuổi: “Đi nhanh đi! Đi nhanh đi! Mau về nhà đi!”

Lúc này Lục Hàm Chi mới chú ý tới người điên kia là một cô gái. Hơn nửa mặt của nàng ấy không biết là trời sinh hay là có mụn độc gì mà bị nát mất một nửa, khe rãnh ngang dọc, vô cùng dọa người.

Người xua đuổi nàng ấy lấy ra cái bánh bao từ trong ngực, nhét vào trong tay nàng ấy, nói: “Trời sắp tối rồi, nơi này có ma! Mau về nhà đi!”

Lục Hàm Chi tò mò, lớn tiếng hỏi: “Ông ơi, đây là con gái nhà ai?”

Ông lão hái thuốc nhìn sang bên này, thấy Lục Hàm Chi có vẻ hiền lành bèn đáp: “Không biết, năm ngoái chạy tới đây, què chân, mặt và đầu còn bị hủi, điên điên khùng khùng, chỉ biết cười ngây ngô. Bà Tư thấy nàng ấy đáng thương nên nuôi ở trong hậu viện nhà mình. Cô bé điên này rất lạ, không có việc gì cứ chạy đến nơi ma quái này.”

Lục Hàm Chi kề sát vào, cuối cùng nghe rõ nha đầu kia đang đọc cái gì: “Phù thị phóng phục thoạn, toàn chân đạo khí, chấn lê nguyên vu nhân thọ, tế lưu liệt dĩ hoạt an giả…”

Lục Hàm Chi nhíu mày, mấy câu này sao quen tai vậy?

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cô gái kia. Nàng cầm bánh bao, lảo đảo xuống núi.

Lục Hàm Chi lại đột nhiên nhớ tới mấy câu nói kia tại sao lại quen tai, cậu lập tức tiến lên gọi: “Cô nương!”

Vũ Văn Mân không hiểu, giữ chặt Lục Hàm Chi hỏi: “Có vấn đề gì vậy?”

Cậu giải thích: “Ngài có nghe rõ cô nương ngốc kia vừa mới đọc cái gì không? Đó là chương đầu trong “Hoàng Đế Nội Kinh — Tố Vấn”. Một người điên làm sao có thể học thuộc một chữ không sai loại văn chương khó hiểu như vậy?”
— QUẢNG CÁO —