Dịch Duy nghe thấy Cố Nhạc Sán từ bên ngoài chạy qua, sốt ruột muốn mở cửa, nhưng Ngô Hạo lại lần nữa ngăn cản cậu, và nói: "Đừng sốt ruột, lại có người qua rồi, đợi sau khi anh ta đi qua lại mở. Em yên tâm, đợi họ đi rồi anh mang em ra ngoài, em nếu có khó khăn gì, có thể nói, anh có thể giúp được nhất định giúp em."
2
Dịch Duy cạn lời nhìn người này, muốn nói người này thật sự là biết tưởng tượng.
Cậu lại không ra ngoài, vệ sĩ của cậu liền phải xông vào, thế nên cậu đi qua kéo tay Ngô Hạo dùng sức quật một cái. Nếu không phải cậu mang thai, cậu theo phản ứng bản năng bảo vệ bụng, đối phó loại người tự cho là đúng này, thực ra bước chân không ổn định lại không có sức lực, quả thực dễ như trở bàn tay, cũng sẽ không liên tục bị hắn ngăn cản hai lần.
Ngô Hạo bị Dịch Duy quăng cho ngơ ngác, nằm ở trên đất rất lâu cũng không cách nào phản ứng lại, mà Dịch Duy đã mở cửa đi ra.
Ngô Hạo ngồi dậy, nghĩ thầm phụ nữ bây giờ đều mạnh mẽ như vậy sao? Vừa bò lên vừa đuổi theo Dịch Duy, hắn vẫn là muốn giúp đỡ cậu.
Dịch Duy vốn là muốn kéo Cố Nhạc Sán ra ngoài, cố ý chạy cho anh đuổi theo, nhưng vừa rồi bị người kia kéo dài lâu như vậy, biến thành cậu đuổi theo Cố Nhạc Sán, quả thực...
Cố Nhạc Sán đuổi rồi đuổi, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nhanh chóng quay lại. Anh vừa rồi rõ ràng nhìn thấy bóng lưng Dịch Duy, Dịch Duy mang thai đứa nhỏ, không thể nào sẽ toàn sức chạy trốn, hơn nữa anh cũng đoán được Dịch Duy là cố ý muốn kéo anh ra ngoài, mà không phải thật sự chạy trốn.
Cố Nhạc Sán lấy điện thoại gọi điện thoại cho Dịch Duy, phát hiện điện thoại Dịch Duy tắt máy, lại gọi điện thoại cho đội trưởng vệ sĩ, đội trưởng vệ sĩ nói cho anh biết anh chạy qua rồi, Dịch Duy đang ở phía sau đuổi theo anh, Cố Nhạc Sán lại tăng nhanh bước chân đuổi trở về, những người đi theo anh hoàn toàn mơ hồ, nghĩ Cố Nhạc Sán đây là đang mang họ vận động?
Dịch Duy ngừng bước chân, nghĩ chỗ này lớn như vậy, bản thân có thể là đi sai chỗ rồi, không muốn tiếp tục đi loạn nữa, lấy ra điện thoại mở máy chuẩn bị gọi cho Cố Nhạc Sán.
Ngô Hạo nhìn thấy Dịch Duy, nhanh chóng đi về phía cậu.
Mà lúc này, Cố Nhạc Sán cũng đã trở lại cũng nhìn thấy Dịch Duy.
Ngô Hạo chạy đến bên cạnh Dịch Duy, thấy thật sự là trốn không được nữa, liền chắn ở trước người Dịch Duy.
Cố Nhạc Sán đến gần, nhìn Ngô Hạo hỏi: "Cậu làm gì?"
"Cố đổng, người bạn này của tôi nếu có chỗ nào đắc tội anh, tôi thay cô ấy xin lỗi với anh." Ngô Hạo nói.
"Cậu thay em ấy xin lỗi tôi? Bạn của cậu?" Cố Nhạc Sán cau mày, ánh mắt dần dần lạnh băng, nếu như Dịch Duy mặc đồ nam, hắn nói lời này trái lại không có gì, nhưng Dịch Duy bây giờ mặc là đồ nữ.
"Cố đổng, xảy ra chuyện gì?" Ngũ Thanh thở hổn hển chạy đến bên cạnh Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy vốn là muốn xua tay với Cố Nhạc Sán, tỏ ý cậu cũng không quen người này, nhưng sau khi nhìn thấy Ngũ Thanh đứng ở bên cạnh Cố Nhạc Sán, trong lòng cậu bốc lên vị chua, trực tiếp trốn tránh ánh mắt của Cố Nhạc Sán, xoay đầu không nhìn anh nữa.
"Em ấy là người của tôi, không đến lượt cậu nói những lời này với tôi, tránh ra!" Cố Nhạc Sán thấy Dịch Duy núp phía sau Ngô Hạo không nhìn anh, trong lòng cũng tức giận rồi.
"Người...của anh?" Ngô Hạo sững sờ, quay đầu nhìn Dịch Duy, thấy Dịch Duy nhìn bên cạnh, bộ dáng không quen Cố Nhạc Sán, liền cho rằng Cố Nhạc Sán muốn ép mua ép bán, vì thế khuyên: "Cố đổng, ngài có thân phận và tài lực như vậy, muốn người thế nào không có chứ? Cần thiết gì phải làm khó một cô gái đáng thương như vậy? Cho dù cô ấy là người của câu lạc bộ này, cũng phải xem bản thân cô ấy bằng lòng hay không chứ?"
Tôn Kỳ trốn ở một bên góc tường nhìn trộm, nhưng cậu ta cảm thấy có chút xem không hiểu, thầm nghĩ Dịch Duy đây là lúc nào, lại là từ chỗ nào tìm ra diễn viên nam lâm thời? Diễn còn khá dốc sức, xem ra Cố đổng thật sự tức giận.
Cố Nhạc Sán vừa nghe Ngô Hạo nói Dịch Duy là người của câu lạc bộ này, trong lòng xác thực càng thêm tức giận, anh dùng ánh mắt cực kì hung ác nhìn Ngô Hạo.
Ngô Hạo nhìn ánh mắt Cố Nhạc Sán, trong lòng vẫn là rất sợ hãi, thực ra hắn cũng không muốn đắc tội Cố Nhạc Sán, nhưng người cần hắn giúp đỡ ở phía sau hắn, đã quyết định phải giúp, vậy thì nên giúp đến cùng, lúc này nếu là chùn chân, khẳng định sẽ khiến người chế nhạo.
Về phần chuyện đắc tội Cố Nhạc Sán, chỉ có thể để cho cha hắn ra mặt giải thích, cha hắn và Cố Nhạc Sán còn có chút giao tình, không đến mức làm gì hắn, cho nên mặc kệ ánh mắt Cố Nhạc Sán có bao nhiêu đáng sợ, hắn chỉ có thể kiên trì thì được rồi, chỉ sợ là chân đều run rẩy cũng phải kiên trì.
Dịch Duy nhìn Ngô Hạo, thầm nghĩ người này còn rất có cảm giác chính nghĩ, ở trước mặt Cố Nhạc Sán vậy mà không chùn chân, ngoại trừ có chút thích tưởng tượng quá mức và nhìn không hiểu tình hình ra, cũng chính là không có năng lực quan sát, cũng coi như là người tốt.
Ngũ Thanh thò đầu nhìn rõ tướng mạo của Dịch Duy, nhìn Dịch Duy dung mạo xinh đẹp sững sờ hồi lâu mới nói: "Cô ta không phải người của cậu lạc bộ chúng tôi."
Cố Nhạc Sán không muốn lại để ý Ngô Hạo, ánh mắt xuyên qua hắn nhìn Dịch Duy nói: "Qua đây."
Dịch Duy không vui mếu máo, nhưng vẫn là đi về phía Cố Nhạc Sán.
Ngô Hạo lập tức duỗi tay ngăn cậu nói: "Đừng qua, tôi từng nói nhất định sẽ bảo vệ em."
Dịch Duy đẩy tay hắn ra, đi về phía Cố Nhạc Sán bổ nhào vào trong lòng anh.
Cố Nhạc Sán ôm chặt Dịch Duy, cảm nhận Dịch Duy ở trong lòng anh, tức giận trong lòng anh mới dần dần hạ xuống, vừa rồi nhân cách khác thiếu chút nữa chạy ra rồi.
Cố Nhạc Sán một tay ôm Dịch Duy, một tay nâng mặt cậu nhìn mặt cậu, Dịch Duy đối diện với anh, trong mắt mang theo chút tủi thân, Cố Nhạc Sán lập tức liền mềm lòng, tức giận cái gì đều không có nữa.
Người bên cạnh vây xem anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thầm nghĩ Cố Nhạc Sán đây là từ chỗ nào kiếm ra được một thiên tiên như vậy, hai người này đến cùng lại là chỗ nào ra?
Ngụy Nam Phong sờ cằm mình, cau mày suy tư.
Cố Nhạc Sán sốt ruột hỏi Dịch Duy đến cùng tại sao mặc thế này chạy ra ngoài, ôm cậu dẫn cậu đi đến trong căn phòng gần nhất, để lại người khác đều sững sờ ở chỗ cũ.
Ngũ Thanh cắn răng, trong lòng không thể không thừa nhận, nếu so dung mạo, hắn ta thua rồi.
Mà Ngô Hạo sững sờ hồi lâu, bản thân lại tưởng tượng Dịch Duy khẳng định là bởi vì nguyên nhân gì đó, mới không thể không theo Cố Nhạc Sán, nhưng thực sự trong lòng cô ấy khẳng định là không tình nguyện, nếu không cũng sẽ không chạy trốn, hắn ở trong lòng thở dài, nghĩ nếu cô không có quyết tâm rời khỏi Cố Nhạc Sán, như thế hắn cũng không thể giúp cô, cũng nhịn không được cảm thấy một trận mất mát.
Đến bên ngoài phòng, đội trưởng vệ sĩ Phùng Khoa mới xuất hiện ở trước mặt Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán nhìn hắn, rồi ôm Dịch Duy đi vào trong phòng.
"Em sao chạy đến chỗ này rồi? Còn mặc thành như vậy." Cố Nhạc Sán cau mày nhìn Dịch Duy nói.
"Em nếu không mặc thành như này ra ngoài, lỡ bị người khác phát hiện em không có ra nước ngoài thì phải làm sao?" Dịch Duy cởi áo khoác, mủ, kính vứt ở trên sofa, rồi ngồi xuống bên trên sofa, tức giận nói: "Anh có thể ở chỗ này ăn chơi đàng đi.ếm, mỹ sắc vây quanh, tiêu dao sung sướng, em không thể đến sao?!"
"Tôi lúc nào ăn chơi đàng điế.m mỹ sắc..." Cố Nhạc Sán bất lực thở dài, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại giải thích với cậu: "Đây là xã giao bình thường, trong một năm, cũng có mấy ngày như vậy không thể từ chối, giao tiếp là không thể thiếu, nếu như lúc thường chẳng có giao lưu nào, chỉ có lúc dùng đến tình nghĩa, mới cùng người khác nói tình nghĩa, vậy người khác sẽ như thế nào nhìn tôi?"
Đạo lý Dịch Duy đều hiểu, nhưng cậu vẫn là không vui nói: "Vậy tại sao nhất định phải ở loại chỗ này giao lưu? Không thể ở chỗ lành mạnh một chút, sạch sẽ một chút à?"
"Chỗ này đã coi như là tương đối lành mạnh sạch sẽ rồi, họ chính là biết tôi không thích những thứ linh tinh, vì để mời được tôi, mới chọn chỗ này."
"Như vậy Ngũ Thanh kia thì sao? Anh tại sao phải để cho anh ta khoác tay anh?" Dịch Duy tiếp tục chất vấn.
"Ngũ Thanh? Cậu ta là nam." Cố Nhạc Sán đã nhìn ra Ngũ Thanh là nam, nhưng người khác hiển nhiên đều vẫn chưa có nhìn ra.
"Em biết anh ta là nam, em nhìn ra được." Dịch Duy nói: "Nhưng nam thì có thể tùy tiện tiếp xúc sao? Em cũng là nam, em còn mang thai con anh. Anh đều nhìn ra anh ta là nam, không thể nào nhìn không ra anh ta có ý với anh, anh tại sao phải để cho anh ta khoác tay anh?"
"Tay bị thương rồi, đặt ở trong túi quần, cậu ta bỗng nhiên đi qua khoác lên tay tôi, tôi không thể nào giống như cô gái nhỏ ném tay cậu ta ra chứ?" Cố Nhạc Sán giơ tay quấn băng gạc lên cho Dịch Duy nhìn.
Dịch Duy sững sờ, lập tức đau lòng, ở trong lòng trách mắng bản thân chỉ biết tức giận, vậy mà không có nhìn thấy tay anh bị thương, cậu cẩn thận ôm tay anh nói: "Sao lại bị thương?"
"Vì để áp chế bản thân không thay đổi thành nhân cách khác, muốn duy trì tỉnh táo, không cẩn thận làm bị thương, không muốn để cho em lo lắng, cho nên chuẩn bị đợi vài ngày nữa vết thương tốt hơn lại đi thăm em." Cố Nhạc Sán dùng một tay khác ôm Dịch Duy vào trong lòng hỏi: "Em sao biết Ngũ Thanh khoác tay tôi?"
"Em ở bên cạnh anh sắp xếp cơ sở ngẩm." Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh cố ý nói.
"Đã là cơ sở ngầm do em sắp xếp, thì nên biết cậu ta khoác tay tôi, không quá mấy giây tôi liền rời đi."
"Vậy tại sao sẽ truyền ra lời đồn anh đang theo đuổi anh ta?"
"Cậu ta là đóa hoa giao tiếp, xác thực có rất nhiều người đang theo đuổi cậu ta, nam nữ tiếp khách chỗ này đều rất khâm phục cậu ta, có lẽ những ngày này cậu ta luôn sáp đến bên cạnh tôi, mới truyền ra những lời này. Cậu ta là em gái...em trai của bạn tôi, tôi cũng không thể biểu hiện ra phiền chán trong lòng quá rõ ràng, nhưng cũng chẳng phản ứng cậu ta."
Dịch Duy cẩn thận đặt tay anh lên đùi mình, tựa đầu lên bả vai anh nói: "Em cảm thấy, cảm tình của em đối với anh, bắt đầu phát triển theo phương hướng tầm thường rồi."
"Phương hướng tầm thường?"
"Em vốn dĩ, là muốn cùng anh bồi dưỡng ra một loại tình cảm đặc thù một chút, không ghen, không tranh cãi, tin tưởng lẫn nhau, không dám chuyện gì cũng thương lượng, cho dù là anh thích người khác, em cũng có thể bình thản tiếp nhận, vì để sau này li hôn cũng có thể nuôi nấng tốt đứa nhỏ mà làm chuẩn bị." Dịch Duy nhắm mắt nói: "Nhưng em phát hiện, khó quá, em khống chế không được bản thân ghen tuông, khống chế sẽ không tức giận, giận rồi thì muốn cùng anh cãi nhau."
"Tôi không thích tình cảm đặc thù, cũng không muốn cùng em cùng phát triển tình cảm đặc thù, mặc kệ tầm thường không tầm thường, tôi hy vọng em thật sự yêu tôi." Cố Nhạc Sán cúi đầu nhìn cậu nghiêm túc nói.
"Vậy anh yêu em không?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
"Tôi yêu em." Cố Nhạc Sán nhanh chóng mà kiên định trả lời, anh sớm đã nhận rõ nội tâm bản thân, thời gian anh yêu Dịch Duy, có lẽ so với anh nhận ra còn muốn sớm hơn.
"Vậy...em cũng có thể yên tâm yêu anh sao?" Thần sắc trong mắt Dịch Duy mang theo bất an hỏi.
"Đương nhiên có thể, em ghen, có thể tức giận, có thể cùng tôi cãi nhau, nhưng cuối cùng nhất định phải làm hòa với tôi." Cố Nhạc Sán ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cậu nói.
Mắt Dịch Duy ẩm ướt, mũi cũng có chút chua sót, cậu trước đây tuy vẫn luôn muốn cùng Cố Nhạc Sán bồi dưỡng ra một loại tình cảm đặc thù, nhưng cậu càng cùng Cố Nhạc Sán bồi dưỡng tình cảm, thì càng cảm thấy bất an, bởi vì cậu phát hiện cậu không thể nào không chế được phương hướng phát triển tình cảm của mình, vốn muốn bồi dưỡng tình cảm đặc thù, vẫn là phát triển thành tình yêu thế tục, mà tình yêu như vậy, lại khiến cậu cảm thấy rất sợ hãi.
"Em bởi vì biết Ngũ Thanh khoác tay tôi, cho nên mặc thành như thế ra ngoài?" Cố Nhạc Sán hỏi.
"Em mặc như vậy không đẹp sao?" Dịch Duy ngồi thẳng người, chỉnh sửa quần áo mình nói.
Cố Nhạc Sán cúi đầu, sững sờ một lát, cau mày vén váy cậu lên nói: "Em mang tất sợi tơ mỏng như vậy, không lạnh sao?"
"Không cần chững chạc đàng hoàng chơi lưu manh như vậy." Dịch Duy nhanh chóng đè xuống váy của mình nói: "Bên trong tất này có lông tơ, không lạnh."
"Vậy cũng quá mỏng rồi." Cố Nhạc Sán sờ sờ nói: "Thời tiết như vậy, khẳng định vẫn là lạnh."
"Vậy...anh muốn giúp em sưởi ấm không?" Dịch Duy câu cổ Cố Nhạc Sán, cố ý dùng ánh mắt dụ dỗ nhìn anh.
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy, chậm rãi sáp đến muốn hôn cậu, Dịch Duy che miệng anh lại nói: "Sẽ trôi trang điểm, phần trên cổ không thể, phần dưới cổ..." Dịch Duy cố ý ngừng lại, chớp chớp mắt nói: "Cũng không thể, chỉ có thể đợi đứa nhỏ sau này đầy tháng, anh phải nhịn một chút đi Cố đổng."
Cố Nhạc Sán nhìn ra Dịch Duy còn đang ghen và tức giận, cố ý như thế.
Cố Nhạc Sán ở bên tai Dịch Duy nói: "Vậy thì làm chút chuyện khác đi."