Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 18: 18




**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Baba.

”“Ừm~”Đào Tử cưỡi trên vai Hà Tứ Hải, đem cằm đặt trên đầu hắn.

“Con ngày hôm nay rất sung sướng.

” Đào Tử nói.

“Ừm, ba ba cũng rất cao hứng.

” Hà Tứ Hải cười nói.

Hắn nói cũng là lời thật lòng, tuy rằng dẫn theo Đào Tử có không ít phiền phức, nhưng đồng dạng cũng làm cho hắn có thêm nhiều niềm vui.

Đào Tử nghe vậy ôm chặt đầu Hà Tứ Hải.

Mắt dõi theo ánh đèn sặc sỡ phía xa, trong lòng tràn ngập mong ước đối với tương lai.

Hà Tứ Hải cũng nhìn ánh đèn màu sặc sỡ phía xa, trong lòng nghĩ tương lai phải làm sao để -- kiếm tiền.

Tiền không phải vạn năng, thế nhưng sống không thể thiếu tiền.

Bất quá chợ đêm hôm nay cho hắn một ít gợi ý, có nên hay không cân nhắc mở một quầy hàng ở đây?Nên bán gì đây?Hắn nghĩ tới đại thúc thu mua đồng nát lúc trước.

Không, sai rồi, là đại thúc thu mua đồ cũ.

Không phải là phế phẩm, là đồ cũ.

Hoàn toàn có thể mua một ít đến bán.

Chủ yếu nhất chính là thành phẩm thấp.

Mặt khác còn có thể bán một ít khí cầu.

Một cái khinh khí cầu phổ thông giá năm đồng, khí cầu đèn màu giá mười mấy đồng.

Hắn còn xem trên taobao giá tiền của thành phẩm, quả thực là lãi kếch xù.

Ngoài ra còn có một ít món đồ chơi nhỏ đơn giản, trên mạng có rất nhiều và cũng dễ thu mua.

Có thể bán lại sinh lời mấy đồng thậm chí mấy chục đồng.

Dòng suy nghĩ vừa được khai sáng, hắn chợt phát hiện có rất nhiều con đường để kiếm tiền.


Chỉ cần có thể bỏ xuống được mặt mũi.

Còn đối với Hà Tứ Hải mà nói, thứ không đáng tiền nhất chính là mặt mũi.

Quan trọng nhất chính là, làm việc này có thể dẫn theo Đào Tử, không có ảnh hưởng gì.

Trong đầu nghĩ như vậy hắn lập tức bắt đầu lên kế hoạch.

Hà Tứ Hải làm việc quả quyết, không hề do dự, thế nhưng hắn cũng không lỗ mãng, có kế hoạch rõ ràng thì mới thực hiện.

Khi Hà Tứ Hải về đến nhà đã sắp hơn mười giờ.

Đào Tử có chút buồn ngủ.

Ở nông thôn hầu như đều ăn tối sớm, ngủ cũng sớm, bình thường vào thời gian này bé đã tiến vào mộng đẹp rồi.

Hà Tứ Hải giúp bé súc miệng, rồi bế Đào Tử đang mơ mơ màng màng đặt trên giường.

Chiếc quạt cũ kĩ kêu kít kít nghe có chút khó chịu.

Gây ra sự oi bức nóng nực trong cái thời tiết mùa hạ này.

Hà Tứ Hải xịt chút nước hoa lên người Đào Tử.

Nhẹ nhàng lay động chiếc quạt hương bồ, giúp xua đi nóng bức và ruồi muỗi vo ve xung quanh.

Hơi thở Đào Tử dần mềm mại đi vào giấc ngủ say.

Hà Tứ Hải lại không có buồn ngủ lắm, hắn đang đợi bé gái kia.

Nhưng mà chờ mãi cũng không thấy bóng dáng của ai.

Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

Hơi suy nghĩ quyển notebook liền xuất hiện trong tay hắn, trừ bỏ ba phần ghi chép trước thì chưa xuất hiện gì mới.

Đồ chơi này sao có chút vô căn cứ vậy?Cái gì cũng để hắn tự mình tìm tòi.

Chủ yếu nhất chính là với việc kiếm tiền của hắn không hề có chút tác dụng.

Hiện tại hắn chỉ ngóng trông có thể gặp được một con quỷ giàu có, giúp hắn ta hoàn thành tâm nguyện, sau đó kế thừa 1 tỷ tám trăm triệu, biệt thự, du thuyền, xe sang gì đó.

Mà xem chừng hiện giờ hi vọng không lớn.

Cái Hợp Châu này thổ hào quá ít, người sống còn không nhiều huống chi là người chết.

Cho nên! Quỷ có tiền đều ở thành phố lớn.

Hà Tứ Hải bày ra một tư thế ‘giấc ngủ dưỡng sinh’, rất mau tiến vào mộng đẹp.

Cái gọi là ‘giấc ngủ dưỡng sinh’ chính là ba mươi sáu tư thế trên quyển notebook.

Không chỉ ngủ nhanh mà chất lượng giấc ngủ cũng tốt, hơn nữa tinh lực, khí lực bắt đầu tăng cao, một đoạn thời gian này so với trước kia hình như tăng lên gấp đôi.

Trước đây hắn một lần có thể chuyển mười khố gạch, hiện giờ một lần có thể chuyển tận hai mươi khối.

Thể chất đột phá.

Nên hiện tại Hà Tứ Hải mỗi tối khi ngủ đều thực hiện ‘giấc ngủ dưỡng sinh’.

Sáng sớm hôm sau Hà Tứ Hải đã ra khỏi giường, mặc quần áo chỉnh tề cho Đào Tử, sau đó liền dắt theo bé cùng ra ngoài làm việc.

“Baba ngày hôm nay phải đi làm, con ở trong lều chờ baba, không thể chạy loạn lung tung, trên công trường rất nguy hiểm.

” Hà Tứ Hải nắm tay Đào Tử căn dặn suốt một đoạn đường.

“Vâng, vâng.

”Đào Tử đang ăn cơm sáng, không kịp trả lời ba ba.

Cơm nắm của bé không chỉ bỏ thêm một cái lạp xưởng mà còn bỏ thêm một cái trứng gà.

Không giống như Hà Tứ Hải, bản thân đều chỉ ăn dưa muối cơm tẻ.

Ngoài ra, Hà Tứ Hải còn mua cho bé một quả trứng gà kho cùng một ly sữa bò.


Bởi vì Hà Tứ Hải cảm thấy Đào Tử trong đám nhóc năm tuổi có hơi thấp.

Hắn nhớ chính mình khi còn bé, vợ chồng Hà Đào mỗi ngày đều cho hắn ăn trứng gà, ăn đến mức hắn muốn ói.

Sau đó đổi sang sữa bò, cho dù điều kiện gia đình không phải rất tốt, nhưng từng thùng sữa bò vẫn được đều đặn mua về.

Hà Tứ Hải hiện nay có thể cao to, khỏe mạnh như vậy một phần cũng nhờ sự nỗ lực nuôi dưỡng của vợ chồng Hà Đào.

“Nếu có ai bắt nạt, con hãy khóc lớn kêu to lên.

”“Vâng.

”“Ở trong lều không nên quấy rầy mọi người làm việc, cũng không cần phải sợ.

”“Vâng.

”“Baba ở bên ngoài lều, nếu con nhớ baba thì có thể đứng trước cửa gọi ta.

”“Vâng.

”“Trời nóng nực, con nhớ kỹ phải uống nhiều nước, nếu uống hết nước trong ấm rồi có thể nhờ các dì trong lều giúp con rót.

”“Vâng.

”! Hà Tứ Hải trăm cái không an lòng, nhưng mà Đào Tử vẫn một dáng vẻ không đáng kể.

Chỉ cần nhìn thấy baba, bé sẽ không sợ.

Bé là một tiểu bảo bảo rất dũng cảm đó, mới không sợ đâu.

“Ai~”Hà Tứ Hải tràn đầy bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của bé!.

“Ăn no chưa?” Hà Tứ Hải đứng ở cửa vào công trường hỏi bé.

“No rồi.

”Đào Tử vui sướng vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.

Hôm nay Đào Tử mặc quần ngắn, áo ngắn tay, đầu đội mũ lưỡi trai, tay cầm một ấm nước nhỏ hình vịt vàng, đáng yêu vô cùng.

“Đào Tử nhà ta bây giờ là thiên chân khả ái đó.

”“Hì hì.

”Đào Tử lộ ra nụ cười đầy ngại ngùng.

“Đi nào, cùng baba đi vào.

” Hà Tứ Hải ôm lấy bé, bước lớn đi vào công trường.

Chờ đi vào công trường, đôi mắt to của Đào Tử liếc ngang liếc dọc khắp nơi.

Đây chính là nơi baba đi làm sao?Cảm giác mọi thứ khá rối loạn.

Nói thực là Đào Tử có hơi thất vọng, không có chút đẹp đẽ nào.


“Tứ Hải, đây là em gái của con à?”Nhìn thấy Hà Tứ Hải đến, Lý Đại Lộ liền chào hỏi từ xa.

“Sư phụ.

” Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi tới.

“Đào Tử, gọi là ông.

” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử trong ngực.

“Chào ông.

” Đào Tử nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Có chút sợ hãi nhìn Lý Đại Lộ, gia gia này đen sì, có vẻ khá dữ, hơi đáng sợ,“Xin chào, cháu là Đào Tử sao? Tên thật dễ nghe, nhìn xem, ông mua cho cháu đồ ăn ngon này.

” Lý Đại Lộ từ bên cạnh lấy ra một bao đồ ăn lớn.

“! ”“Ta cũng không biết mua cái gì nên tùy tiện mua vài món.

” Lý Đại Lộ nói.

“Sư phụ, mua đồ ăn làm gì đâu, lãng phí tiền, có thể trả lại không? Người trả lại lấy tiền về.

” Hà Tứ Hải vội vàng nói.

“Trả cái gì mà trả, đây là mua cho Đào Tử.

” Lý Đại Lộ cứng rắn đem bao đồ ăn đẩy về phía hắn.

Hà Tứ Hải chỉ có thể nhận lấy.

“Đào Tử, cảm ơn ông đi.

”“Cảm ơn ông ạ.

” Đào Tử ngoan ngoãn nói.

Đào Tử cảm thấy người ông này hơi hung dữ nhưng rất tốt bụng.

.