Sính Kiêu

Chương 160





Cái chết của Thuyền vương bắt nguồn từ một cuộc tranh cãi giữa ông và con trai cả Phó Kiện Sinh, sau đó ông đột ngột ngất xỉu.
Tô Tuyết Chí còn nhớ rất rõ, buổi tối năm ngoái kia, lẽ ra cô hẹn với Phó Minh Thành tiến hành cuộc giải phẫu thi thể của La Kim Hổ lần thứ hai, về sau anh bỏ lỡ cuộc hẹn không đến cũng là vì việc này.
Không khó để suy đoán, Thuyền vương là bởi vì trong lúc tranh cãi với con trai cảm xúc quá kích động dẫn đến vỡ mạch máu não, tiếp theo dẫn đến chảy máu não, cũng chính là đột quỵ.
Đột quỵ chia làm hai trường hợp, nhồi máu não do huyết khối và xuất huyết não do huyết khối, thuyền vương thuộc trường hợp sau.

Việc giải phẫu di thể sau khi ông chết cũng đã chứng minh điểm này.
Sau khi ông bị cú đột quỵ đầu tiên của mình, trải qua điều trị và chăm sóc cẩn thận bệnh tình đã dần cải thiện, về sau thì lại chuyển biến xấu, cuối cùng không chữa khỏi được mà qua đời trong tiếc nuối.
Toàn bộ quá trình này thoạt nhìn không có bất cứ vấn đề gì.

Đừng nói điều kiện chữa bệnh của thời đại này, dù là thời đại ban đầu của Tô Tuyết Chí cũng không đảm bảo rằng bệnh nhân bị đột quỵ sẽ được điều trị với kết quả mỹ mãn.
Lại một lần nữa sắp xếp tổ chức lại quá trình này, liên quan đến thời điểm Thuyền Vương bị đột quỵ lần đầu tiên, Tô Tuyết Chí cảm thấy có thể loại trừ điểm đáng ngờ.

Khả năng cao đây chính là sự việc xảy ra đột ngột mang tính ngẫu nhiên.

Mà giả định suy đoán của mình thành lập, hẳn là Kimura chờ đợi nhiều năm đã túm lấy cơ hội, lợi dụng thân phận bác sĩ của ông ta trong quá trình điều trị đã động tay động chân, thành công rồi, ông ta lại sai khiến y tá Giang giết Phó Kiện Sinh, thuận lợi đưa Phó Minh Thành lên vị trí tân Thuyền vương, vụ án được thực hiện rất hoàn mỹ.
Cho nên, muốn kiểm chứng rốt cuộc có phải Kimura đã thúc đẩy đằng sau cái chết của Thuyền vương hay không, phải rồi, chỉ có thể bắt đầu từ việc điều trị sau khi vua Thuyền vương đột quỵ thôi, Kimura đã điều trị cho ông ấy thế nào, trong quá trình điều trị đã dùng những loại thuốc gì.
Tô Tuyết Chí lại nghĩ tới phòng kỷ niệm thuyền Vương mà trường y đã xây dựng vào năm ngoái, nơi đó có lưu giữ hồ sơ chữa bệnh của Thuyền vương và các hồ sơ bệnh án có liên quan.

Tô Tuyết Chí cũng đã từng đọc những hồ sơ đó rồi.

Nhưng bây giờ đã có nghi vấn, dĩ nhiên cần phải đọc lại lần nữa.

Dù sao thì đọc kỹ có chủ đích và xem hời hợt có khác nhau rất nhiều, có lẽ sẽ có phát hiện mới mà trước đó không chú ý đến.
Để tránh gây sự chú ý cho Kimura, hồ sơ không thể mang tới mà chỉ tự đến đó để xem, tốt nhất là phải có lý do chính đáng quay về Thiên Thành.

Vừa hay qua mấy ngày nữa, trường y học sẽ khai giảng năm học này, Tô Tuyết Chí cũng đã nhận được lời mời của Hiệu trưởng Hòa, hỏi cô có thời gian trở về trường không, dùng thân phận tốt nghiệp xuất sắc để tham dự lễ khai giảng của trường.

Ban đầu Tô Tuyết Chí còn đang lưỡng lự, hiện tại đúng lúc là một cơ hội.
Vài ngày sau, Tô Tuyết Chí ngồi xe lửa một mình trở về Thiên thành, cùng ngày sau khi tham dự lễ khai giảng xong, nhân cơ hội cùng các sinh viên mới đi tham quan tại phòng triển lãm Thuyền vương, cô tìm một chỗ trống, đến phòng hồ sơ mượn tài liệu bắt đầu cẩn thận xem lại từ đầu.

Vẫn không có chút manh mối có giá trị nào cả.

Từ lúc Thuyền vương phát bệnh cho đến khi qua đời, thời gian mấy tháng, hồ sơ bệnh án ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình điều trị, bao gồm dùng cả những thuốc gì đều không tìm được một chút vấn đề.
Thất vọng là điều khó tránh khỏi.

Tuy nhiên bản thân Tô Tuyết Chí cũng không quá đặt hy vọng vào hồ sơ bệnh án này.


Dù sao nếu cái chết của Thuyền vương đúng như cô đã nghĩ là có liên quan đến Kimura, ông ta không thể nào ghi chép trung thực chi tiết hồ sơ bệnh án được.

Đừng nói bản thân Phó Minh Thành cũng là bác sĩ, cho dù là những người bình thường không có kiến ​​thức về y học mà có dụng ý khác, làm sao có thể để lại dấu vết trong bệnh án được.
Buổi tối, cô cùng anh họ nhận lời mời đến nhà hiệu trưởng ăn cơm, sau đó đi một chuyến đến Chu gia trang thăm Chu Tiểu Ngọc.

Sau khi quay trở về, anh họ thì đi làm, Tô Tuyết Chí trở lại chỗ ở.
Người kéo xe là thủ hạ của Đinh Xuân Sơn sắp xếp bảo vệ cô.

Hạ Hán Chử đã đợi cô trong phòng của cô, đóng kín hết cửa sổ lại, cô nói kết quả cho anh biết.
– Anh không hiểu mấy về y học cho nên không thể đưa ra ý kiến gì cho em được.

Lẽ ra em có thể tiếp xúc với Phó Minh Thành may chăng sẽ có phát hiện mới.

Nhưng mà chắc chắn Kimura đang theo dõi giám sát anh ta rất chặt, thêm vào đó, cá nhân Phó Minh Thành nghĩ gì thì không ai biết…
Tô Tuyết Chí nhìn anh:
– Hình như anh có thành kiến với thầy ấy?
Hạ Hán Chử phủ nhận ngay:
– Nào có đâu, em hiểu lầm rồi.

Anh chỉ nói theo việc thôi.
Nói thì nói vậy nhưng thực ra trong lòng anh lại đang đầy dấm chua đây.
Phòng thuê cô đang ở tại Thiên Thành này chính là do Phó Minh Thành sắp xếp cho cô, Hạ Hán Chử đã biết điều này từ lâu.

Khi đó anh vì thói quen đề phòng, sau khi biết cô thuê chỗ ở, anh liền yêu cầu Đinh Xuân Sơn kiểm tra lý lịch của chủ nhà.

Đinh Xuân Sơn đi tìm môi giới, người ta ban đầu nhất quyết không nói, đến khi Đinh Xuân Sơn lộ ra thân phận, nói là Bộ tư lệnh cảnh vệ muốn điều tra vụ án thì bị dọa sợ ngay tại chỗ.

Trong mắt dân chúng thấp cổ bé họng như họ, những người như Đinh Xuân Sơn không khác gì lang sói, nào dám chống lại, ngay lập tức giao ra tài liệu hồ sơ của chủ nhà.
Chỉ là Hạ Hán Chử không nói cho cô biết mà thôi.

Về sau mỗi khi nghĩ tới chuyện này anh đều ủ rũ ảo não.

Khoảng thời gian đó là anh đang “khảo nghiệm” cô, ép cô phải vào phòng ký túc tập thể ở.

Đó là thời điểm quan hệ của hai người tồi tệ nhất.
– Tất nhiên, nếu em tin tưởng anh ta tuyệt đối, cho rằng không có vấn đề gì thì cứ nói với anh, anh sẽ sắp xếp để em đi gặp anh ta.

Về chuyện này anh hoàn toàn nghe theo em hết.
Anh lập tức chuyển chủ đề, nhìn cô ngồi cùng bàn rồi nghiêm nghị nói.
Tô Tuyết Chí cúi đầu suy nghĩ rất lâu, bỗng nhiên sực nghĩ đến một người, ngẩng vội lên nhìn anh.
– Phó phu nhân hiện đang ở đâu anh có biết không?
Nếu bạn muốn hiểu cuộc sống hàng ngày của nhà họ Phó trong thời gian đó, ngoài Phó Minh Thành ra thì Phó phu nhân cũng là một cách.

Bà ta luôn háo hức tranh giành quyền thừa kế cho con trai, cho nên nhất định sẽ luôn lưu ý đối với tình hình điều trị của Thuyền vương.
Nếu Kimura thật sự có vấn đề thì sẽ luôn đề phòng nghiêm ngặt đối với Phó Minh Thành, không để lộ ra bất cứ sơ hở gì ở trước mặt anh.

Bắt tay vào từ chỗ Phó phu nhân, biết không chừng sẽ có phát hiện có giá trị.
– Năm ngoái sau tang lễ của Thuyền vương không lâu, Phó Minh Thành đã đưa em gái ra nước ngoài, về phần Phó phu nhân thì sau đó sức khỏe kém, nghe nói đã được đưa về quê để tĩnh dưỡng rồi.
– Anh sắp xếp giúp em với, em muốn gặp bà ấy.
Tô Tuyết Chí nói.
Một tuần sau, Tô Tuyết Chí cùng đi với Hạ Hán Chử, hai người ăn mặc trang phục bình thường, dưới sự bao phủ của màn đêm, bí mật đến nơi bà Phó hiện đang sống.
Đây là một nông thôn hết sức hoang vu, bà Trương hầu hạ Phó phu nhân nói với Tô Tuyết Chí:
– Phu nhân giờ ốm yếu lắm, đêm ngủ không yên lúc thì khóc khi thì cười, lúc thì hoảng loạn nói là có ma, không cho phép tôi đi đâu cả, nói là ma sẽ tới gặp mình, lúc thì lại nguyền rủa…
Bà ấy cứ lảm nhảm mãi, nói đến chỗ này thì sợ sệt nhìn Tô Tuyết Chí, ngừng lại, cuối cùng dẫn cô vào một viện nhỏ, chỉ vào cánh cửa có ánh nến leo lắt:
– Phu nhân ở trong kia ạ.
Tô Tuyết Chí nhận ấm trà quả nhiên từ bà Trương, lúc bước đến đó, có lẽ là tiếng bước chân làm kinh động đến người bên trong, bên trong đó có tiếng quát vọng ra:
– Bà Trương, bảo bà đưa trà mà lề mà lề mề! Bà cũng không có lương tâm đám người kia, có phải thấy tôi con trai thì chết, lại bị giam ở đây, cả đời này không thể ngẩng mặt lên có đúng không? Bà cứ chống mắt xem đi, thằng con hoang Phó Minh Thành kia nó hại chết con tôi, nó sẽ không được chết tử tế đâu.

Đợi nó chết rồi, người nhà mẹ tôi sẽ đón tôi về…
Tô Tuyết Chí đẩy cửa ra.
Phó phu nhân ngồi ở trên giường, tóc tai bù xù, đang quay mặt ra cửa mà mắng chửi, bỗng trông thấy Tô Tuyết Chí đứng ngay cửa thì dừng lại, biểu cảm kinh ngạc.
– Là cậu
Bà ta nhanh chóng nhận ra, tay bám lấy mép giường nửa người ló ra.
– Cậu tới đây làm gì? Cậu là yêu tinh hại người!
Bà Phó mặt trợn trừng trừng, tức giận đập tay vào mép giường, phát ra thanh âm bộp bộp.
Chưa đầy một năm, dáng vẻ của Phó phu nhân trước mặt so với ấn tượng trong đầu Tô Tuyết Chí thì trở nên khắc khổ hơn.

Bà ta bây giờ không còn dáng vẻ quý phu nhân như trước.
Tô Tuyết Chí nhớ trước kia bà ta là một người mập mạp giàu sang đầy đủ, bây giờ lại giống như một cái vỏ bị rút hết nước, chẳng những gầy gò, tiều tụy, da dẻ cũng nhăn nheo, đôi mắt đỏ ngầu, bắn ra ánh sáng hung tợn.

Bà ta nhìn cô chằm chằm, răng nghiến kèn kẹt, như muốn cắn người khác.
Cô đi vào, đặt bình trà xuống, nhìn Phó phu nhân, không nói chuyện ngay lập tức.
Phó phu nhân cùng cô giằng co một lúc, đột nhiên, sắc mặt biến đổi lớn.
– Là Phó Minh Thành bảo mày tới giết tao phải không? Nó không cho tao sống đúng không?
Trong mắt bà ta lộ vẻ sợ hãi, bỗng vén chăn lên nháo nhào xuống giường, giày cũng không đi, cứ như gặp ma lảo đảo chạy ra ngoài, khàn giọng hô to:

– Bà Trương! Bà Trương! Cứu tôi! Họ muốn giết tôi….
– Cháu tới là muốn giúp bác.
Tô Tuyết Chí nói.
– Cháu tới là giúp bác điều tra hung thủ thật sự đã giết con trai bác.
Phó phu nhân dừng lại, quay đầu trợn mắt với Tô Tuyết Chí.
– Phó phu nhân, cháu đang điều tra lại nguyên nhân cái chết của con trai bác, cháu tìm bác là muốn tìm hiểu tình hình từ chỗ bác.
Phó phu nhân ngây người ra, ngay sau đó xông đến gần Tô Tuyết Chí, túm chặt lấy cánh tay cô.

Bà ta nắm rất chặt, đến mức Tô Tuyết Chí còn thấy đau.
– Thật sao? Cậu nói là thật chứ? Là Phó Minh Thành bây giờ xui xẻo, các người muốn điều tra lại vụ án nó giết con trai tôi phải không?
Bà ta hỏi dồn, giọng sắc nhọn.
Hạ Hán Chử đứng bên ngoài trông thấy mày nhíu lại, định đi vào.
Tô Tuyết Chí nhìn về phía anh lắc đầu, ra hiệu anh đừng quấy rầy, cô nén đau đứng yên để mặc bà ta túm chặt tay mình, trấn an:
– Phải ạ.

Anh ta đắc tội với nhân vật lớn, cho nên cháu cần sự phối hợp của bác.

Bác cần phải nói hết những gì bác biết cho cháu.
Phó phu nhân kích động toàn thân run rẩy, miệng lẩm bẩm một câu “Hiển linh hiển linh”, sau đó hất Tô Tuyết Chí ra hai tay bưng kín mặt.

Một lát sau, bà ta thở phì phò, chân không đi đi lại lại trong phòng, đi mấy vòng thì chợt dừng lại, nhìn sang Tô Tuyết Chí, dùng giọng điệu lấy lòng:
– Tô tiên sinh, bác biết cháu là người tốt, là người công bằng nhất.

Cháu muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi.
Tô Tuyết Chí đỡ bà ta ngồi xuống, rót chén nước cho bà ta, hỏi bà ta về những chuyện thường ngày ở nhà họ Phó.
Con trai chết, bản thân lại bị đưa đến nơi xa xôi này chẳng khác gì chờ chết, Phó phu nhân đã không còn tâm khí như trước mà biến thành một người ngày ngày sống trong sợ hãi và phẫn uất.

Bây giờ nghe Tô Tuyết Chí nói như vậy như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, cô hỏi cái gì bà ta đáp nấy.

– Từ sau khi Thuyền vương phát bệnh, Phó phu nhân vẫn luôn ở bên săn sóc phải không ạ?
Phó phu nhân gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, nói chồng bà không muốn bà ta đến gần mình, luôn đề phòng bà ta, căn bản đều là do vị Giang tiểu thư kia chăm sóc.

Nhắc đến Giang tiểu thư, Phó phu nhân lại nghiến răng nghiến lợi:
– Con đàn bà xấu xa! Con đàn bà xấu đáng giết ngàn đao ném xuống vạc dầu.

Là Phó Minh Thành lợi dụng cô ta khống chế cha nó, lại sai cô ta giết con trai bác.

Phó Minh Thành chính là hung thủ đứng đằng sau, thế mà lại chẳng bị trừng phạt gì.
Tiếp đó bà ta lại nguyền rủa Phó Minh Thành, toàn là những lời ác độc.
Tô Tuyết Chí cắt ngang:
– Phó phu nhân, bác nói Phó Minh Thành lợi dụng Giang tiểu thư khống chế thuyền vương, đây là một mạch suy nghĩ mới.

Vậy thì bác hãy nghĩ lại xem trong khoảng thời gian từ lúc Thuyền vương ngã bệnh cho đến lúc ông ấy tạ thế bác có phát hiện Kimura tiên sinh hoặc là Giang tiểu thư có cái gì khác thường hay không?
Phó phu nhân lộ vẻ vui mừng, ngừng việc nguyền rủa, bắt đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra có điều gì khác thường cả, lại sợ nói như vậy thì Tiểu Tô này sẽ từ bỏ việc nghi ngờ đối với Phó Minh Thành liền bắt đầu nghĩ cách.
– Không được nói dối.

Nếu như bác nói dối ảnh hưởng đến việc điều tra vụ án, ngược lại là đang giúp Phó Minh Thành, chứng minh anh ta vô tội đấy.
Tô Tuyết Chí nghiêm mặt cảnh cáo.
Phó phu nhân vốn đang sứt đầu mẻ trán nghĩ đủ cách để bịa ra vài chuyện, đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Tô Tuyết Chí thì run lên, hoảng hốt nói:
– Được được, bác biết, bác sẽ không…
Tô Tuyết Chí gật đầu, giọng hòa hoãn đi:
– Bác đừng gấp, cứ từ từ.

Nhất là khoảng thời gian mà bệnh tình của Thuyền vương khá lên đó, loại thuốc mà hằng ngày ông ấy uống, những lần gặp mặt với bác sĩ Kimura, bác cẩn thận nghĩ xem có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không.

Phải tỉ mỉ vào, chỉ cần không giống bình thường, mà bác có ấn tượng thì cứ nói cho cháu biết.
Phó phu nhân suy nghĩ nửa ngày, khổ sở đấm vào đầu mình, tuyệt vọng kêu lên:
– Có, nhất định là có, nhưng tôi lại không thể nào nhớ ra được.

Chỉ tại thằng con hoang Phó Minh Thành kia, nó nhốt bác ở đây, làm trí nhớ của bác kém đi.

Nó hận bác, nó chỉ muốn bác chết thôi.

Tiểu Tô cháu khoan hãy đi, cháu chờ bác, cho bác từ từ nghĩ, bác nhất định sẽ nhớ được.
Tô Tuyết Chí cố gắng đè nén cảm giác tuyệt vọng trong lòng xuống, suy nghĩ một chút, đang tính đồng ý với bà ta ở lại một đêm tại nơi này để bà ta từ từ nghĩ, tránh tạo áp lực quá nhiều cho bà ta, bỗng nhiên Phó phu nhân ngẩng đầu:
– Bác nhớ ra một chuyện, cũng không biết có hữu dụng không nữa.
– Bác nói đi.

Chuyện vặt vãnh cũng được hết ạ.
Tô Tuyết Chí cổ vũ.
Phó phu nhân uống một hớp, vừa nghĩ vừa nói:
– Ngày đó bác đi thăm ông ấy, khi bác đi vào phòng, Giang tiểu thư đang cho ông ấy uống thuốc cho nên không nghe thấy bác đi vào.

Bác đến phía sau cô ta gọi cô ta một tiếng.


Cô ta như bị giật mình, lọ thuốc đang cầm bị đổ, viên thuốc rơi vung vãi dưới đất.

Bác rất không vui, trách cô ta mấy câu, cô ta cứ xin lỗi bác, nói vừa rồi quá tập trung mà không nghe được bác đi vào.
Phó phu nhân kể xong, kích động khoa tay múa chân:
– Tiểu Tô à, giờ bác càng nghĩ càng thấy khả nghi.

Giang tiểu thư kia rõ ràng là có tật giật mình, nếu không thì bác cũng chỉ đi vào gọi cô ta một tiếng, cô ta cần gì phải giật mình như thế.

Cô ta chết rồi, nhưng còn có Phó Minh Thành.

Cháu nhất định phải điều tra kỹ vào nhé.
Tô Tuyết Chí hứng thú, hỏi:
– Viên thuốc hiệu gì bác có biết không?
Phó phu nhân lắc đầu:
– Cái này thì bác không biết.

Bác chỉ nhớ màu trắng, tròn tròn…
Rất nhiều thuốc đều có dạng này, bao gồm cả một số loại thuốc được dùng vào thời điểm đó được ghi trong hồ sơ bệnh án của Thuyền vương.
Tô Tuyết Chí suy nghĩ một chút lại hỏi bà ta còn nhớ được gì khác nữa không.
Phó phu nhân lại cố gắng hồi tưởng lại, thật sự không nghĩ ra được gì nữa, lắc đầu.
Tô Tuyết Chí biết chỗ Phó phu nhân đã không còn đầu mối gì khác nữa, kết thúc cuộc trò chuyện đứng lên chào về.
Màn đêm buông xuống, Tô Tuyết Chí cùng Hạ Hán Chử quay trở về.

Hai người cùng với Đinh Xuân Sơn nghỉ lại một đêm ở trên trấn cách đó mấy chục dặm, ngày hôm sau tiếp tục theo hành trình cũ như lúc đến, đầu tiên là đi thuyền, sau ngồi xe lửa đi lên phía bắc.

Trong toa xe, cô tựa đầu lên vai Hạ Hán Chử, nhắm mắt chợp mắt.
Cô đuổi đi những hình ảnh Phó phu nhân không ngừng nguyền rủa mắng chửi Phó Minh Thành ra khỏi tâm trí, hồi tưởng về mối quan hệ giữa mình và Kimura.

Từ việc quen biết ông ta khi đi theo Phó Minh Thành đến nhà ông ta làm khách, về sau đến sự kiện của Chu Tiểu Ngọc…Đột nhiên, cô ngừng lại.
Cô nhớ lại một chuyện cũ cũng khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ vào thời điểm đó.

Nhưng chuyện này vào lúc ấy lại không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.

Bây giờ nghĩ lại thì…
Tim của cô bất giác đập mạnh.
Lại một lần nữa cô cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện đã trải qua lúc đó, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình hợp lý, thậm chí, kết luận gần như sẵn sàng được đưa ra.

Nhưng…
Bằng chứng?
Trước khi đưa ra được kết luận, cô vẫn cần phải có bằng chứng.
Chặng đường dài khiến người ta mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc.
Xe lửa chậm rãi vào ga, dừng lại.
Hạ Hán Chử cho là cô đang ngủ, cúi xuống nhìn cô một cái, nhẹ nhàng gọi cô, đã thấy cô mở choàng mắt ra, ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng vô cùng.
– Em cần hồ sơ ghi chép về việc cất giữ và sử dụng aspirin ở bệnh viện Thanh Hòa trong thời gian Thuyền vương bị bệnh.

Anh giúp em được không?

Một đêm nữa lại buông xuống.
Ngoại ô phía nam Thiên Thành, trong nhà Kimura, Phó Minh Thành gặp được vị học giả Hoành Xuyên danh tiếng lẫy lừng kia.

Vị học giả này gương mặt gầy gò, ánh mắt ôn hòa có thần, mái tóc hoa râm, nói tiếng Trung Quốc cực kỳ điêu luyện, rất có phong phạm học giả.
Nếu như không phải đã biết thân phận đối phương, cho dù ai được gặp một vị học giả phong độ cao nhã như thế cũng sẽ không liên hệ ông ta với thân phận cố vấn quân đội cả.
Nhưng Phó Minh Thành biết, Hoành Xuyên này địa vị không phải bình thường, giờ đây ông ta chẳng những là cố vấn tối cao về các vấn đề Trung Quốc của Nhật Bản, mà hơn thế nữa, còn như là một thần tượng tinh thần của người dân đảo quốc.

Những việc làm của ông ta đã được công khai truyền bá mạnh mẽ, ở đảo quốc, ông ta là một vị thần được mọi người tôn kính.

Hiện tại, chung quanh toà nhà này không biết đang có bao nhiêu thủ vệ đang bí mật canh giữ an toàn cho người này.

Cũng như bản thân anh cũng biết rằng, bên cạnh mình, khắp nơi đâu đâu cũng có rất nhiều đôi mắt rình rập âm thầm quan sát theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Bữa cơm riêng tư này, theo như Kimura giải thích, là Hoành Xuyên biết anh, có hứng thú với anh, cũng vô cùng thưởng thức anh, cho nên không ngại cực khổ mà bí mật tới đây, không vì gì khác, chủ yếu là muốn gặp mặt anh..