Sính Kiêu

Chương 188





Nụ cười trên mặt Vương Hiếu Khôn đông cứng lại, cuối cùng chậm rãi biến mất.
– Vì sao lại cứu tôi?
Ông ta nhìn Hạ Hán Chử, nửa buổi mới thốt lên được câu hỏi.
– Tôi tin rằng ông đã từng nghe nói đến người tên Hoành Xuyên.
Vương Hiếu Khôn nhíu mày, – Là người Nhật đã sống cuộc sống khổ hạnh tăng trường kỳ ở Trung Quốc phải không? Từng nghe nói mấy năm nay người này được tôn xưng là vị thần tinh thần của Nhật Bản, cách đây không lâu mới đến Trung Quốc.
– Ông ta cũng là cố vấn hàng đầu về các vấn đề đặc biệt của quân đội, địa vị cực cao.

Hành động nhằm vào ông đêm nay cũng là được sự cho phép của người này.

– Hạ Hán Chử nói tiếp.
Mí mắt Vương Hiếu Khôn nảy lên một cái.
– Như ông đã biết, Hoành Xuyên vô cùng thông thạo Trung Quốc, – Anh tiếp tục nói, – Trên đầu ông ta gắn hào quang học giả nhưng thực ra là một gián điệp lão làng, hiện tại lại đến Trung Quốc dĩ nhiên là phục vụ vì lợi ích quân quốc của họ.

Ông là người có thể duy trì cân bằng thế lực khắp nơi trong nước, một khi ông xảy ra chuyện, sẽ không có khả năng nào khác ngoài chuyện trung tâm bị phân liệt, cục diện vừa mới ổn định ở trong nước cũng sẽ không còn.

Ai hy vọng Trung Quốc hỗn loạn nhất? Chuyện này có gì lợi đối với họ, tổng trưởng Vương hẳn là hiểu rõ hơn tôi.
Vương Hiếu Khôn chần chừ.
– Ý cậu là, họ thực sự có kế hoạch công khai xâm lược? Không thể nào! Dã tâm của họ dĩ nhiên không cần phải nói, nhưng họ chưa chắc đã có gan lớn mạo hiểm như vậy.

Phải biết rằng đây không đơn giản là chuyện của hai nước mà là sự kiện quốc tế.

Ngoài họ, các nước khác như Anh, Mỹ, Pháp còn đó, liên quan đến trật tự thế giới, Nhật Bản sẽ bị ngăn cản, những nước kia sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu…
– Tỉnh táo lại đi Tổng trưởng Vương.
Hạ Hán Chử không chút khách sáo cắt ngang.
– Đừng có mà đánh giá thấp sự điên cuồng và vô sỉ của người Nhật Bản.

Sự phát triển kinh tế trong nước của họ đã đến mức phải dựa vào ngoại chiến để hút máu! Không xâm lược, chính họ sẽ sụp đổ trước.

Đừng ảo tưởng về các cường quốc nữa! Những nỗi nhục và bài học khác nhau trong nửa thế kỷ qua vẫn chưa đủ để người dân Trung Quốc cảnh giác hay sao? Bọn họ có gì khác nhau hay sao? Một đám con cháu của một nhóm hải tặc già da trắng và những tên cướp mới mà thôi! Người giữ gìn “trật tự thế giới” mà ông nói thực ra là duy trì trật tự của họ.

Chỉ cần người Nhật Bản cho một hứa hẹn, đảm bảo lợi ích hiện hữu của họ không bị hao tổn gì, dù là biết rõ là nuôi cổ, ngày nào cây gậy không đánh trúng họ, họ dựa vào đâu mà đứng về phía chúng ta? Trông cậy vào sự chính nghĩa của con cháu hải tặc đi giúp người Trung Quốc à? Đúng là trò cười thiên hạ! Thế giới mạnh được yếu thua, ngoài bản thân mình phải mạnh mẽ ra thì không có con đường thứ hai để đi! Tin tôi đi, đến lúc đó, bọn họ ngoài việc dùng miệng lên án đôi câu ra, sẽ không có trợ giúp thực chất nào đối với chúng ta đâu.


Thậm chí ngay cả vài câu lên án kia cũng cần chúng ta phải dùng cái giá lớn để đổi lấy đó.
– Tôi khuyên Tổng trưởng Vương từ bỏ ảo tưởng đối với cường quốc đi.

Thay vì tiêu tốn tinh lực dùng cho nội bộ, không bằng nên nhìn nhiều hơn vào vùng đất bị tàn phá này, nhìn nhiều hơn vào cuộc sống của người dân lạc hậu và khó khăn này, cảnh giới bọn giặc ngoại xâm không lâu nữa sẽ xâm lấn đến, đừng trở thành một kẻ đáng xấu hổ trong sử sách sau này.
Theo tiếng nói của anh vừa buông, trong phòng rơi vào im ắng chết lặng.

Mí mắt Vương Hiếu Khôn không ngừng run nhè nhẹ, môi mím chặt, không nói gì.
Hạ Hán Chử thậm rãi hít sâu một hơi, một lần nữa lên tiếng, nét mặt đã bình tĩnh.
Đây là một loại bình tĩnh trong sự kiềm chế, như mặt biển không gió, nhưng bên dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt không ai thấy được.
– Tổng trưởng Vương, còn cần tôi giải thích vì sao lại cứu ông nữa không? – Anh nói.
– Tôi muốn cứu, không phải là ông, mà là trung tâm này, là cục diện tương đối ổn định khó khăn lắm mới giành lấy được sau khi liên tục trải qua tranh đấu và đổ máu.

Tổng trưởng Vương, ông không cần lúc nào cũng đề phòng tôi.

Mối thù diệt tộc Hạ gia, cố nhiên không đội trời chung, tôi cũng chỉ là người bình thường.

Nhưng kẻ địch ngoại bang ở ngay trước mắt, thù riêng gác lại phía sau, đạo lý này, chỉ cần là người bình thường Trung Quốc nào cũng đều làm được…
Anh nhìn chằm chằm vào người đối diện, ngữ khí chuyển sang lạnh lẽo.
– Nhưng, nếu như có một ngày, để cho tôi biết ông không giữ được đại thể, làm những điều không nên làm, đến lúc đó, dù là thịt nát xương tan, tôi cũng tất trừ gian đến cùng.
– Nói đến đây thôi, đây chính là điều mà tôi quay lại muốn nói với ông.

Xin phép.
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
– Yên Kiều, xin cháu dừng bước.

Bác có lời muốn nói!
Ngay lúc Hạ Hán Chử đi tới cửa, sau lưng bỗng vang lên giọng của Vương Hiếu Khôn.
Anh dừng lại chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp Vương Hiếu Khôn đang muốn bước về phía mình, mới nhấc bước nhưng lại lưỡng lự một lúc, đứng yên.
– Chuyện xảy ra với tổ phụ cháu năm xưa, bác luôn thấy hổ thẹn.

Bác biết giờ bác nói gì cũng đều vô ích.

Nhưng lúc đó bác không hề đồng ý, chỉ hận bác không thể ngăn cản đến cùng, cuối cùng đã đúc kết sai lầm lớn, khiến cho tổ phụ đại nhân bị tội oan, bất hạnh qua đời.

Bao nhiêu năm qua trong lòng bác luôn áy náy, về sau sở dĩ đi tìm hai anh em cháu, thu nhận các cháu, dốc sức bồi dưỡng, không phải là muốn dùng phương thức này để bù đắp mọi chuyện.

Bác thừa nhận thời gian gần đây bác có chút kiêng kị cháu, đã làm một số chuyện không nên làm.

Không ngờ tối nay cháu lại cứu bác.

Sự hào phóng của cháu làm bác càng thấy mình hèn mọn, bác rất cảm kích, đồng thời cũng xấu hổ vô cùng.
– Yên Kiều!
Giọng nói của Vương Hiếu Khôn run nhè nhẹ, cảm xúc kích động.
– Cháu yên tâm, tại kỳ vị, mưu kỳ chính, chuyện nào ra chuyện đó, một khi liên quan đến ngoại bang, nên làm thế nào, trong lòng Vương Hiếu Khôn bác hiểu rõ.

Ngoài ra, bác cũng hy vọng mượn cơ hội này, hai nhà chúng ta xóa tan ân cừu, cần nhà họ Vương bác làm gì, cháu cứ lên tiếng.
Nói xong, trên mặt ông ta lộ nụ cười chân thành, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử lặng thinh một lát, nói:
– Nhớ kỹ lời nói của ông là được.

Mọi chuyện tự giải quyết cho tốt đi.
Anh nói xong không chút lưu luyến mở cửa đi ra ngoài.
Đồng Quốc Phong mang theo tâm phúc canh giữ ở hành lang bên ngoài, biểu cảm căng thẳng như lâm đại địch, đột ngột trông thấy cánh cửa phòng mở ra, Hạ Hán Chử ở bên trong đi ra, mấy gã thủ hạ của y vô thức giơ súng lên, bỗng nhiên cảm giác không ổn, ngập ngừng quay qua nhìn Đồng Quốc Phong.
Đồng Quốc Phong liếc nhìn vào bên trong, rất im ắng, chần chừ một lúc ra hiệu không được làm gì, đợi Hạ Hán Chử đi hết hành lang rồi mới hấp tấp đi vào phòng, thấp giọng nói:
– Anh rể, cứ thả nó đi à? Đây là cơ hội ngàn năm một thuở đó! Đương nhiên, nơi này không tiện, nhưng em có thể sắp xếp người đi theo giám sát, tìm cơ hội…
Vương Hiếu Khôn không nói năng gì, đi đến cửa sổ quay về hướng cửa chính khách sạn, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.
– Chú tới đây.

– Ông ta vẫy tay với Đồng Quốc Phong.
Đồng Quốc Phong theo đến, trông thấy Hạ Hán Chử đã đi ra khỏi cổng lớn khách sạn, nơi đó đã tụ tập rất nhiều phóng viên – đêm nay lẽ ra chỉ có một số phóng viên báo chí được cho phép vào tham gia hôn lễ, nhưng bây giờ bên ngoài khách sạn có rất nhiều phóng viên, chí ít mấy chục người, cũng đều là nghe tin mà chạy tới.
Đám người này nhìn thấy Hạ Hán Chử đi ra thì đồng loạt xông tới, tranh nhau chụp ảnh đặt câu hỏi.
– Đã thấy chưa? – Y nghe giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
Y ngây ra quay sang, thấy Vương Hiếu Khôn đang nhìn mình, vừa hỏi xong đột ngột quát lên.
– Còn đòi ra ngoài giám sát? Đi làm cái gì? Chú lăn lộn lâu như vậy, ngoài việc liên tiếp thất bại ra chú còn làm được trò trống gì không? Hiện tại còn vọng tưởng trừ khử người ta à? Đừng nói là chú có làm được hay không, dù là chú may mắn thành công, chuyện tối nay nhiều người đều nhìn thấy, nếu như nó xảy ra chuyện, chú là chê anh mất mặt không đủ, còn muốn khiến cho anh bị đối thủ vây hãm công kích, mắng chửi Vương Hiếu Khôn vong ân phụ nghĩa, ngay cả một Hạ Hán Chử cũng không tha phải không?
Đồng Quốc Phong chưa bao giờ bị Vương Hiếu Khôn mắng cho xối xả như vậy, thoạt đầu ngây dại ra, sau đó mặt vàng như đất, cúi gằm đầu xuống, nhận sai liên tục.

– Hiện tại chẳng những không động được đến nó, anh nói cho chú biết, chú còn ước nó bình an vô sự đấy.

Nếu không, anh của chú đừng mong có ngày sống bình yên.
– Vâng vâng.

Em sẽ bảo Chương Ích Cửu rút hết người phái đi nhà ga về luôn.
Đồng Quốc Phong vội vàng nói.
Vương Hiếu Khôn không lên tiếng nữa, nhìn một màn đang xảy ra ngay bên ngoài cổng lớn khách sạn, thở hổn hển.
Đồng Quốc Phong lau mồ hôi, vội vàng ra ngoài.
Hạ Hán Chử không hề dừng lại, cũng không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào của phóng viên, xuống bậc thang, đi qua đám đông, bước nhanh về phía trước.
Bỗng vào lúc này, anh nghe tiếng gọi của Chương Ích Cửu từ sau lưng liền dừng bước lại.
Chương Ích Cửu đuổi theo, để thủ hạ ngăn phóng viên lại, bước tới nắm chặt tay anh.
– Thuận buồm xuôi gió! Về sau bảo trọng!
Nói rồi, lại ghé sát hơn vào tai anh:
– Người đuổi theo đã rút hết rồi.

Xin lỗi người anh em, chớ trách!
Hạ Hán Chử mỉm cười bắt tay anh ta:
– Ngày sau gặp lại.

Anh cũng bảo trọng!
Chương Ích Cửu cười hà hà, trong lòng biết lần từ biệt này không biết đến khi nào mới gặp lại, cảm thấy đầy tiếc nuối, nặng nề siết chặt tay anh, sau đó mới buông ra.
Hạ Hán Chử mỉm cười, ánh mắt lướt qua mấy người Phương Sùng Ân còn đứng gần đó chung quanh, gật đầu chào hỏi, sau đó tạm biệt.

Anh nhìn một vòng xong, đang lúc rời đi, đột nhiên thoáng nhìn một người, người kia đứng bất động trên bậc thang ngay trước cửa khách sạn, bị một bóng dáng đến từ phía sau che khuất bóng, dáng vẻ cô độc, dường như đang nhìn về bên này.
Là Vương Đình Chi.
Hạ Hán Chử dừng lại, cũng gật đầu với người đó, ngay sau đó cất bước, bỏ lại vô số ánh mắt nhìn chăm chú phía sau lưng, bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm.
Đúng như lúc tối nay tới, anh chỉ có một mình.
Anh trở lại trạm xe lửa.
Những ngọn đèn hồ quang trên quảng trường tỏa ra ánh sáng tĩnh lặng lạnh lẽo, chiếu vào màn đêm đen kịt phía trước.
Giờ cao điểm của chuyến tàu đêm đã trôi qua, dòng người náo nhiệt cũng đã giải tán, dưới ánh đèn, trên quảng trường ga rộng lớn chỉ còn lại lẻ tẻ vài hành khách cần đáp mấy chuyến tàu đêm cuối cùng còn lại của đêm nay, bóng dáng bước qua, bước chân vội vã.
Một cơn gió đêm se lạnh thổi qua, lá khô rơi đầy đất run rẩy xoay tròn.

Hạ Hán Chử đạp bước lên nó.
Anh biết vào giờ nay, hẳn là cô đang đợi mình ở điểm dừng tiếp theo như đã giao hẹn.

Anh cúi xuống nhìn đồng hồ.

Sắp 11 giờ đêm rồi.

Đã tới nửa đêm rồi.
Tưởng tượng vào lúc này, cô đang đợi ở bến đỗ tiếp theo, tâm tình lo lắng và sốt ruột biết bao nhiêu, bất giác trong anh dâng lên cảm giác sốt ruột đến bức thiết.

Trước mắt hiện ra một bóng hình màu tím xinh đẹp, Hạ Hán Chử như thể cảm nhận được linh hồn mình đã lìa ra khỏi cơ thể, không kịp chờ đợi mà bay đến chỗ cô.
Anh chân bước nhanh hơn, vội vàng đi tới cửa trước cửa trạm ga, đang định đi vào, bỗng nghe được có người nhẹ nhàng gọi mình, là phương thức cả họ lẫn tên.
– Hạ Hán Chử.
Chưa từng có người nào dạn dĩ gọi anh bằng cả tên và họ như vậy cả.
Khi anh còn nhỏ, tổ phụ luôn nghiêm trang gọi tên anh, Hán Chử.

Về sau, những người chung quanh bạn bè thân thích của anh luôn luôn gọi anh là Yên Kiều.
Dĩ nhiên, cũng không phải là không có ai sẽ gọi cả tên lẫn họ của anh như này.

Nhưng đó đều là kẻ địch của anh.
Mà người có giọng điệu này.
Chỉ có một người.

Cô!
Chỉ có cô sẽ dùng phương thức thẳng thắn mà theo truyền thống sẽ được coi là xúc phạm và thiếu tôn trọng này để gọi anh bằng cả tên và họ.

Nhưng khi anh nghe thấy tên đầy đủ của mình được gọi ra từ miệng cô, anh chỉ thấy vô cùng thân mật, cảm giác thân mật này làm cho trái tim anh rung động trước nay chưa từng có.
Anh dừng bước đột ngột, chậm rãi quay đầu theo hướng tiếng gọi mình.
Anh nhìn thấy một bóng người bước ra trong bóng đen tháp chuông bên cổng trạm ga.
Xung quanh, ánh sáng của ngọn đèn hồ quang là màu hoa trắng, nó lan tỏa trong không khí đang dần đọng sương lạnh giữa đêm khuya, Nó đáp xuống quảng trường phía trước tháp đồng hồ, trong như tuyết, như sương, như khói.

Và bóng hình màu tím xinh đẹp mà một giây trước anh đang tưởng tượng ra giờ khắc này đứng trong khoảng trống này dưới tháp đồng hồ, lẳng lặng nhìn anh.

Hạ Hán Chử phản ứng lại, vui mừng như điên, thoạt đầu là bước nhanh gấp rút, rồi sao đó chạy nhanh về phía cô.
– Em xin lỗi lần này đã không nghe lời anh.

Em đã đến trạm tiếp theo rồi, em hỏi anh Báo anh sẽ gặp nguy hiểm không.

Anh Báo nói anh sẽ không làm sao đâu.

Cho nên em không kìm được quay trở lại.

Em xin lỗi, em biết em ương bướng, nhưng em chỉ muốn mình là người đầu tiên đón được anh…
Hạ Hán Chử không nói một lời, xông đến, kéo cô vào bên trong bóng tối của tháp đồng hồ, cùng với hơi thở dồn dập, anh cúi xuống hung hăng hôn lên khuôn miệng vẫn không ngừng giải thích và xin lỗi kia.
Đinh Xuân Sơn đứng chờ ở một góc cách đó không mấy xa, thấy rất rõ ràng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh ta bắt gặp một màn 18+ như này, nhưng mặt mày vẫn đỏ tới tận mang tai, mắt trợn trừng trừng, miệng há hốc có thể nhét được quả trứng gà, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đột ngột gáy bị người ta vỗ mạnh một cái, đau nhức.

Anh ta quay lại, đụng phải đôi mắt sáng rực của anh Báo trong bóng tối.
Báo ra hiệu anh ta đi theo mình sang một bên, mặt không biểu cảm hỏi:
– Nhìn còn chưa đủ à? Muốn đứng đó bao lâu thế?
Đinh Xuân Sơn nhìn mấy tên thủ hạ phân tán ở bốn phía, quả thực không nhịn nổi, nén đau lầu bầu:
– Tiểu Tô mà là phụ nữ thật thì tốt quá, đúng không anh? Tối nay anh cũng thấy rồi đó, đúng là phụ nữ chính cống còn không bằng nữa, em cũng thật không dám tin luôn là cậu ta giả trang…
Báo dùng ánh mắt rất thương hại nhìn anh ta:
– Tiểu Đinh, về sau có muốn được thăng chức không?
Đinh Xuân Sơn tim thót một cái.
Thăng chức à…Ai mà không muốn chứ.
Anh ta hơi mất tự nhiên:
– Nhưng…dạ…Sao đột nhiên anh nhắc cái này ạ….Sếp lớn còn ở kia mà anh nói muốn thăng chức cho em…
Báo nhìn anh ta đầy thăm dò, chậm rãi châm điếu thuốc, hít một hơi.
– Không ạ.

– Đinh Xuân Sơn đáp một tiếng, ủ rũ.
– Chức vụ của chú bây giờ thành thật mà nói không thấp, nhưng muốn thăng lên nữa thì không dễ đâu.

Cho nên, anh khuyên chú một câu, ngoài làm tốt công việc ra, có một số việc nên linh hoạt vào, đừng để đến cuối cùng lại không hiểu gì.
Anh Báo nhắc nhở Đinh Xuân Sơn đầy ý sâu xa.
– Nghĩa là gì vậy ạ?
Đinh Xuân Sơn vẫn không thể nảy số lên được.
Báo hết nhịn nổi nữa rồi.
– Tự chú cũng nói rồi tiểu Tô còn phụ nữ hơn cả phụ nữ.

Đã thế rồi mà chú còn không nhìn ra được à?
Đinh Xuân Sơn sững sờ, cuối cùng mới bừng tỉnh ngộ, quay phắt đầu lại nhìn hai bóng dáng mơ hồ cách đó không xa.
– Sao sao ạ, ý anh là Tiểu Tô….là phụ nữ á? Sao…sao có thể ạ?
Báo lắc đầu lười nói lại.

Anh bỏ mặc Đinh Xuân Sơn vẫn còn ngu ngơ tại chỗ, quay đi bắt đầu tính toán hành trình tiếp theo.
Trong góc tối dưới chân tháp đồng hồ, có hai người đang ôm nhau rất chặt, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng chuông “kính cong” trầm mạnh và vang vọng.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng lên nhìn đỉnh nhọn cao nhất trên cao kia.
Hạ Hán Chử đột nhiên nhớ lại thời điểm này vào khoảng năm ngoái, ngày hôm đó, cũng là ở chỗ này, trong tiếng chuông vang, anh thấy cô quay lại tìm mình.
Anh cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt trong sáng của cô, cầm tay của cô, trầm thấp nói:
– Đi thôi, chúng ta cùng trở về.

Lần này là thật đó, anh thề!.