Sính Kiêu

Chương 200





Chiến tranh nổ ra, đạn pháo ầm ầm không ngừng nghỉ.
Sau khi Hạ Hán Chử đi không lâu, thế cục bắt đầu biến hóa, đối mặt với áp lực từ trong ra ngoài, trung tâm cuối cùng cũng có hành động, điều động các địa phương xuất quân đội lên phía bắc cùng chung tác chiến.

Nhưng người Nhật đã lên kế hoạch xâm lược từ lâu, vì mục tiêu chiến thắng trong thời gian ngắn nhất mà chẳng những đầu tư sức mạnh quân sự khổng lồ, quân đội tinh nhuệ, vũ khí trang bị ngày càng tinh vi hơn.

Các cuộc hành quân kháng chiến vô cùng khó khăn.

Đối mặt với thương vong thảm thiết nặng nề, rất nhanh, nhiều quân đội được lệnh đi lên phía bắc đã bắt đầu có suy nghĩ riêng cho bản thân, co rút không tiến.

Chủ nghĩa hoài nghi cũng bắt đầu gia tăng trở lại.

Không ít người tuyên bố thực lực song phương chênh lệch quá lớn, khả năng chiến thắng cực kỳ bé nhỏ, định sẵn là sẽ thất bại, không những không thể đánh đuổi được quân Nhật ra khỏi biên giới, mà ngược lại còn khiến cho chiến tranh lan rộng ra, thậm chí còn kéo đất nước đi xuống, dẫn đến đất nước bị diệt vong.
Ngay trong bầu không khí bi quan và chờ đợi, quân Tây Bắc và Tây Nam do Hạ Hán Chử cầm đầu đã lao tới tiền tuyến, trận xuất sư này đã mang đến ánh sáng của hy vọng cho đất nước đang bị cuộc chiến bảo vệ đất nước thất bại mang đến.

Bọn họ liên hiệp tác chiến, không sợ hy sinh và trải qua những trận đánh lén ngoan cường, đã mấy lần đánh lui quân địch khí thế hung hãn.

Trong hai tháng ngắn ngủi, chẳng những đã cản bước chân xuôi nam của quân Nhật, hơn nữa, trong một trận chiến vừa kết thúc cách đây không lâu, đã đoạt lại được một cứ điểm trọng yếu đã bị chiếm đóng.

Trận chiến đó, hai sư đoàn tinh nhuệ của quân Nhật đã bị tổn thất hầu như không còn, đặc biệt trong đó một thiếu tướng anh dũng trẻ tuổi nổi tiếng và có uy tín cao trong quân đội đã chỉ huy các trận đánh lúc tác chiến đã bị trúng đạn pháo.

Số quân còn lại buộc phải rút lui để chấn chỉnh lực lượng và đảm bảo tiếp tế.
Trận thắng này đã nhận được sự cổ vũ to lớn của cả nước, tất cả các thành phần xã hội đều dùng cách riêng của mình để tiến hành chi viện.

Báo chí đưa các tin tức về sự tích anh dũng của quân đội tiền tuyến, học sinh vứt bút tòng quân, người dân quyên tiền quyên vật, thanh thế vô cùng to lớn.
Trận chiến này quân Nhật bị thương vong to lớn chưa từng có, cộng thêm thời tiết nóng bức, vết thương bình thường cũng dễ chuyển biến xấu, rất nhiều thương binh cũng bởi bị nhiễm trùng, thương thế lan rộng, nhiều người tử vong, những người còn lại thì chuyển sang nan y, ngoài một số ít người có thể dựa vào cơ thể tự chống đỡ mà vượt qua được, còn lại phần lớn chỉ có thể nằm chen chúc trong bệnh viện thương binh kéo dài hơi tàn, chờ chết không biết đến bao giờ.
Cuối cùng tên thiếu tướng kia cũng khó thoát khỏi tai kiếp.

Dù đã được các bác sĩ dốc lòng cứu chữa, Kimura vì cứu người, thậm chí còn đích thân chạy tới bệnh viện tiền tuyến, nhưng trước tình trạng sốt cao lặp đi lặp lại của bệnh nhân, ông ta cũng bó tay hết cách, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn vị thiếu tướng từng lập vô số công lớn trước mặt mình co giật đến hôn mê, cuối cùng chết trong đau đớn.

Trong tiền đề vũ khí không ngang nhau, bình thường mà nói cuộc chiến càng thảm thiết khốc liệt, thương vong của bên thế yếu ắt càng phải thảm trọng hơn.

Ngay thời điểm quân Nhật dùng khẩu hiệu lấy một mạng đổi hai mạng người Trung Quốc để khích lệ binh lính củng cố niềm tin chiến thắng, không lâu sau, ngành tình báo nhận được tin tức, rất nhiều thương binh của quân đội Trung Quốc được điều trị hiệu quả, chẳng những tỷ lệ tử vong thấp hơn bên mình, tỷ lệ và tốc độ binh sĩ bị thương trở lại chiến trường cũng vượt xa bên mình.

Nhiều người trong số họ thậm chí đã được kiểm soát vết thương trong vòng vài ngày và hoàn toàn có khả năng trở lại chiến trường.

Phát hiện này khiến các nhân viên Nhật Bản có liên quan vô cùng sửng sốt chấn động, ban đầu, một số ít người tự phụ thậm chí còn không chịu tin tưởng, cho rằng tin tức tình báo có sai sót nhầm lẫn.
Bọn họ còn không biết, đây chính là tác dụng kỳ diệu của penicillin, một loại thuốc xuyên thời đại được định sẵn để tạo ra một cú đột phá mạnh mẽ trong lịch sử y học nhân loại.
Ở hậu phương, từng rương thuốc được bảo vệ liên tục được đưa ra ngoài.

Mặc dù đã cố gắng hết sức để mở rộng năng lực sản xuất, nhưng so với nhu cầu nơi tiền tuyến đang cần thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Để cứu được càng nhiều thương binh, Tô Tuyết Chí cùng với đồng nghiệp của mình và các công nhân viên nửa năm qua làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, cuộc chiến cuối cùng đã phát sinh chuyển biến lớn.
Bước tiến của quân Nhật bị đẩy lùi, lãnh thổ bị chiếm đóng vào đầu cuộc chiến đã được tái chiếm từng inch, bức họa đẹp đẽ của sự chiếm đóng và thuộc địa vốn được vẽ nên bởi những người của đảo quốc trong thời gian ngắn đã trở nên vô vọng, cộng thêm số lượng thương vong quá lớn, gánh nặng về kinh tế vượt xa mong muốn, trong nửa năm ngắn ngủi, giá hàng lên nhanh, sự bất mãn diễn ra mạnh mẽ trong đảo, những tiếng chỉ trích là vô tận.
Dưới tình huống này, dù là Hoành Xuyên vốn ban đầu cũng không đồng ý khai chiến cũng đổi lại thái độ.

Ông ta hiểu được, đâm lao phải lao theo.

Trận chiến tranh này, động viên lớn, hao phí lớn, có thể nói đã dốc hết quốc lực cả nước, hiện tại đã không thể lui lại rồi.

Hiện giờ có thể làm chính là dốc toàn lực bày mưu tính kế hòng thay đổi cục diện.
Ông ta lấy thân phận cố vấn cấp cao đề nghị quân đội tạm thời từ bỏ địa phương đã chiếm lĩnh, cũng cần co vào cuộc chiến, tập trung binh lực, toàn lực đánh hạ Hạ Hán Chử trước tiên.
– Anh ta là thực lực lớn nhất, cũng là một trong những tướng lĩnh phái chủ chiến có uy vọng nhất, nói anh ta đã liên kết được toàn bộ quân đội Trung Quốc cùng nhau đối kháng cũng không hề ngoa.

Phải biết là, hiện tại anh ta và những người chỉ huy tối cao của nhiều đội quân đang chiến đấu với chúng ta, giữa họ đều là đề phòng lẫn nhau, bao gồm cả lãnh đạo của họ – Vương Hiếu Khôn, người đang thực sự kiểm soát Trung Quốc.

Dựa vào sự nghiên cứu của tôi với Vương Hiếu Khôn này, tôi dám khẳng định, ông ta cũng kém quyết tâm hơn nhiều so với những gì mình đã thể hiện.

Nhưng Hạ Hán Chử thì lại khác, anh ta là kẻ địch cực kỳ nguy hiểm đối với chúng ta.

Giống như một đám sài lang bao vây một con mãnh hổ, bọn họ không dám đối mặt, nhưng khi một con trong đó dám cắn con hổ một nhát, những con còn lại sẽ tranh giành thức ăn mà nhao lên theo.

Hiện tại chúng ta gặp phải chính là cục diện như thế.
– Nhưng mà, cùng một đạo lý, nếu như con sói đầu đàn này bị con hổ cắn ngược lại, như vậy những con sói còn lại bởi vì nghi kỵ hoặc đủ nguyên nhân khác, sẽ không một ai dám ra mặt lĩnh chiến, để tránh bản thân bị bỏ lại phía sau.

Trong triết học của người Trung Quốc, cái này gọi là súng bắn chim đầu đàn, bo bo giữ mình.

Không còn con sói đầu đàn xông vào cắn con hổ nữa, bầy sói còn lại dù cho nhiều thì có gì đáng ngại nữa đâu?
– Tiêu diệt hết chủ lực của Hạ Hán Chử.

Chỉ cần anh ta chết, cục diện sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng nếu như các người lại một lần nữa bị thất bại, vậy thì nhân bây giờ còn chưa đến mức độ sơn cùng thủy tận, dù là trả bằng bất cứ giá nào cũng phải cân nhắc lui về, chuẩn bị lâu dài cho ngày sau.
Đây là toàn bộ lời nói của Hoành Xuyên.
Quân đội tiếp thu ý kiến của ông ta, mặt ngoài rút lui, bên trong thì lại nhanh chóng tập hợp quân lực, lên kế hoạch phát động một cuộc chiến bao vây quy mô lớn chưa từng có để chống lại chủ lực của Hạ Hán Chử, để đạt được mục tiêu chiến lược mang tính hủy diệt.
Chiến lực của quân Nhật không thể khinh thường.

Nghe nói có lực lượng đặc biệt, để cho binh lính xung phong nơi chiến trường, phòng thí nghiệm y học của quân đội đã sử dụng các sản phẩm phụ thu được từ nghiên cứu ban đầu về ma hoàng, tạo ra một loại thuốc có thể kích thích ảo giác hưng phấn cho con người, xưng là thần dược, cho binh lính uống trước khi ra chiến trường.
Hạ Hán Chử đã được chứng kiến sức chiến đấu của đối thủ, thường thường để tranh đoạt một cứ điểm, có thể lặp đi lặp lại giằng co, hung hãn không sợ chết.

Hiện tại chiến cuộc còn chưa tới tình trạng không thể cứu vãn, dựa theo chiến báo các quân còn lại, đối phương lại liên tiếp rút lui, hết sức khả nghi, sớm đã có chuẩn bị.

Trận chiến đẫm máu kéo dài hơn hai tháng, dưới sự tiếp viện của Thượng Vân Bằng, cuối cùng đã giành được thắng lợi.
Chiến thắng của cuộc phản kích chẳng những khiến cho kế hoạch lật bàn của quân Nhật phá sản, nó cũng trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của các nhà lãnh đạo quân sự cấp cao, phát ngôn do Hoành Xuyên cầm đầu cuối cùng lại lần nữa chiếm thượng phong.

Quân Nhật bị ép bắt đầu có kế hoạch rút quân, cũng tiếp xúc với Vương Hiếu Khôn, truyền đạt ý đồ cầu hòa.
Tin tức lan truyền qua các chương trình phát thanh và báo chí, cả nước ăn mừng, ngay cả người dân thường qua lại Tỉnh phủ cũng hết sức phấn khởi, nói về Hạ Hán Chử cùng với bộ đội con em cùng anh đi chiến đấu với lòng tự hào và kiêu ngạo.


Rất nhiều người thậm chí còn khua chiêng gõ trống trên đường, xông tới bên ngoài cửa hàng thuốc Hạ gia và Tô gia mở tại tỉnh thành đốt pháo, náo nhiệt như đón tết.
Ngày hôm nay, Tô Tuyết Chí lẽ ra vẫn như thường ngày bận rộn ở nhà máy dược phẩm.
Về tin tức này cô đã nhận được từ vài ngày trước rồi.

Nhưng hôm nay, khi cô nhìn thấy các công nhân tự động tụ tập lại một chỗ, nghe Tiểu Hoàng đọc cho họ nghe tin tức trên báo, người nào cũng đều có tinh thần cao, tiếng cười tiếng nói truyền vào trong tai, cô dừng mọi việc trong tay lại từ xa nhìn qua, hốc mắt bất giác nóng bỏng.
Đúng lúc này có người của xưởng thuốc tới, nói là Vương Nê Thu đến.
Trong nửa năm qua này, việc vận chuyển penicilin là do ông cùng Trần Anh liên hợp phụ trách, đi bằng con đường bí mật, cố gắng nhanh chóng đưa ra bên ngoài đảm bảo càng nhanh càng tốt.
Sản xuất hàng loạt penicillin, ngoài nguồn điện cần được đảm bảo thì nguyên liệu và thuốc thử cũng là yếu tố then chốt.

Môi trường nuôi cấy hiệu quả nhất trong các điều kiện hiện có hiện tại là bắp ngô tương.

Loại cây này là sản phẩm phụ của ngành công nghiệp tinh bột và công nghiệp đường gluco ở Châu Âu và Hoa Kỳ – những nơi có các ngành công nghiệp tương đối phát triển, giá rẻ dễ kiếm, nhưng ở những nước công nghiệp lạc hậu lại không có điều kiện như vậy.

Hơn nửa năm qua, dưới sự giúp đỡ của Phó Minh Thành, từ Nam Dương tương đối gần hơn, anh đã mang về nhiều nguyên liệu thô cần thiết nhất có thể.
Hôm nay có một lô thuốc thành phẩm vừa được sản xuất, năm ngàn lọ.

Đây là giới hạn mà lô nguyên liệu cuối cùng có thể sản xuất được.

Tồn kho đã tiêu hao hết, mà nhóm nguyên liệu khác lúc nào có thể tới, không ai biết được.
Để phá vỡ giới hạn, Tô Tuyết Chí đã cùng nhóm tiến sĩ Dư nghiên cứu phải chăng có nên sử dụng nguyên liệu khác để thay cho bắp ngô tương hay không, thí dụ như bánh hạt bông vải, tức là phần bã còn lại sau khi ép hết dầu hạt bông.

Loại nguyên liệu này thường được người nông dân sử dụng để bón ruộng, chẳng những giá rẻ mà còn dễ có được.

Thí nghiệm đang được tiến hành, nhưng còn xa mới đến giai đoạn được đưa vào sản xuất chính thức.
Bây giờ, lô thuốc cứu mạng quý giá cuối cùng này đã được đóng gói, để trong kho, hôm nay hẹn để cho Vương Nê Thu tới lấy.
Tô Tuyết Chí vội vàng chạy ra.

Vương Nê Thu đang chờ cô, thấy cô tới thì bước nhanh về phía cô, khom người chào hỏi cô, cũng giống như bình thường cung kính gọi cô là phu nhân.

Tô Tuyết Chí đã rất nhiều lần bảo ông không cần phải khách sáo câu nệ với mình như thế, nhưng ông không nghe, cô cũng không biết làm gì hơn đành để mặc ông.
Năm ngàn bình thuốc thể tích không lớn, được đóng gói mấy lớp liền, mấy chiếc rương lớn mới chứa đủ.

Vương Nê Thu dẫn người mau chóng nhận lấy, sau đó nói với Tô Tuyết Chí, chuyến này nếu trên đường không xảy ra vấn đề, theo tốc độ lúc trước thì ước chừng tầm nửa tháng là có thể đưa được đến tiền tuyến.

Nhưng ông sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Tô Tuyết Chí nói:
– Phiền chú ạ.
Vương Nê Thu vội nói không dám.

Cuộc chiến chính diện dù đã kết thúc, nhưng bệnh viện tiền tuyến vẫn còn nhu cầu dược phẩm rất gấp.

Bàn giao xong, Tô Tuyết Chí bắt gặp ông không đi ngay mà nhìn mình, ngập ngừng muốn nói lại thôi, liền hỏi ông có chuyện gì.
Vương Nê Thu chần chừ một lúc, cuối cùng cho cô hay mấy ngày trước ông nghe Trần Anh nói, Tư lệnh Hạ bị thương nhẹ.
Trái tim Tô Tuyết Chí bị nhói một cái, sững sờ nhìn ông.
Vương Nê Thu vội nói:
– Phu nhân chớ lo lắng nhiêu.

Chỉ là bị thương nhẹ thôi, không vấn đề gì đâu.
Tiếp đó, ông nói với Tô Tuyết Chí, Hạ Hán Chử trước đó không lâu trong trận chiến cuối cùng vừa kết thúc, chân bị một mảnh đạn đại bác bay ra từ vụ nổ bắn vào, vết thương thấu thịt..
Việc sử dụng penicillin ở tuyến đầu luôn rất khốc liệt.

Trước đó, vốn thường có mấy chục bình giữ lại, chủ yếu là để dành cho các sĩ quan cao cấp trở lên, để phòng ngừa bất trắc.

Những người lính còn lại, để tiết kiệm thuốc men, nếu không bị thương nặng, họ dùng băng dính penicilin để băng vết thương, cách này thường có tác dụng.

Nhưng việc này sau khi bị Hạ Hán Chử biết thì ra lệnh không được phép giữ lại nữa mà dành toàn bộ cho các binh lính bị thương đang cần nhất.


Bộ phận quân y đành phải nghe theo.

Lúc đó chỉ còn lại một ít cuối cùng, bác sĩ chiến trường xử lý vết thương cho anh xong, đang định lấy để cho anh sử dụng, vừa hay lúc đó vừa chuyển tới một binh sĩ bị thương nặng phần bụng, vẫn chỉ là một thiếu niên, tầm mười sáu mười bảy tuổi, Hạ Hán Chử liền từ chối, nhường toàn bộ số thuốc cho binh lính trẻ tuổi kia.
Anh vốn chỉ bị thương nhẹ ở phần ngoài da, cũng không có gì đáng ngại, nhưng tiếp đó, bởi vì một trận mưa to, trên đường lui về, người bị ngăn lại ở một khe núi, lại đụng phải một nhóm lớn lính Nhật hận anh thấu xương, được biết anh ở đó liền liều lĩnh triệu tập tàn quân, phát động tấn công điên cuồng.

Có thể là hành quân mấy ngày đêm liên, cộng thêm bị ngâm nước mưa, nghe nói vết thương của anh bị sưng lên, mãi không khép lại được, đi đứng khó khăn, đặc biệt là trong tình huống dược vật penicilin hữu hiệu đã không còn nữa.
Mỗi lần Trần Anh đều sẽ đích thân hỏi hành trình vận chuyển lô thuốc cuối cùng, từ chỗ bác sĩ mà biết được tin tức, liền phát điện báo cho Vương Nê Thu, thúc giục ông chuyến này phải gia tăng tốc độ, không thể trì hoãn.
– Tôi nghĩ việc này vẫn nên nói cho phu nhân biết thì hơn.
Vương Nê Thu nhìn Tô Tuyết Chí nói, ngay sau đó lại đảm bảo với cô:
– Cháu không phải lo đâu, tư lệnh Hạ chắc chắn không sao.

Người của Thủy hội chúng tôi cũng dùng đầu mình bảo đảm sẽ mau chóng đưa thuốc đến nơi.
Vương Nê Thu đi rồi, tiến sĩ Dư dẫn Hồng Liên tới.

Hồng Liên tới đón Tô Tuyết Chí về.

Trong khoảng thời gian này, cô ăn ngủ đều ở nhà máy dược phẩm, Hồng Liên không còn cách nào khác đành phải thường xuyên tới đưa đồ ăn cho cô.

Dần dà cũng dần thân quen với tiến sĩ Dư.
Hồng Liên trông thấy Tô Tuyết Chí đứng một mình, mắt sáng lên, vội bỏ mặc tiến sĩ Dư chân nhỏ nhanh nhẹn chạy tới, bảo cô đi theo mình về.
Tiến sĩ Dư cũng tới khuyên:
– Tiểu Tô, lô thuốc cuối cùng của chúng ta cũng đã thuận lợi được đưa ra ngoài, mới vừa rồi còn đang phát sầu tiếp sau phải làm sao đây thì có một tin vui tuyệt vời truyền đến, đó thực sự là một tin tuyệt vời.

Hiện tại nguyên liệu thiếu hụt, cái mới đang được thử nghiệm, cũng không thể nào một lần là xong, gấp gáp cũng vô dụng, em đã lâu không về nhà rồi, vẫn nên đi về cùng phu nhân đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Dưỡng tinh thần thật tốt thì mới tiếp tục công việc được.

Đây là lời mà tiểu Tô thường nói với tôi đó.
– Đúng vậy đúng vậy, Dư tiên sinh nói đúng lắm, thật là người có học vấn.

Khi tôi tới cũng tiện mang đồ ăn cho anh luôn, là tự tôi làm đó, không ăn được thì đừng chê nhé.
Tiến sĩ Dư vội nói không dám, lại cảm ơn liên tục.

Hồng Liên trông mong nhìn Tô Tuyết Chí.
Buổi tối, Tô Tuyết Chí được Hồng Liên đón về nhà.

Cô tắm rửa xong, đổi sang bộ quần áo ở nhà thoải mái, lên giường rồi lại ngủ không yên, trằn trọc rất lâu.
Cô dường như quay trở lại đêm hôm ấy, trước thời khắc hai người phải tách nhau, anh nói, chờ đuổi giặc Nhật đi rồi, anh trở về rồi, đến lúc đó, lại cùng cô đi thăm tổ phụ.
– Nơi này đường xa, nhưng em đừng lo lắng.

Nếu em đi mệt, anh sẽ cõng em, cõng cho đến khi già không cõng nổi em mới thôi.
Người đàn ông kia ngậm cười, ở bên tai cô thấp giọng nói như vậy.
Tô Tuyết Chí bỗng như bừng tỉnh trong mộng, ngồi bật dậy, cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch rất mạnh.
Cô nhìn một vòng, nhận ra nơi này là phòng của mình và Hạ Hán Chử.

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, vén chăn lên, nhảy xuống giường..