“Tôi không biết đây là chỗ ngồi của tiểu thư, cô ngồi đi tôi qua chỗ khác.”
Trần Ninh An không hề nể mặt thẳng thừng nói.
“Chỗ ngồi cũng bẩn rồi, tôi tự đổi cái ghế khác.”
Trần Đại Kiên có chút tức giận, tay đập vào bàn vang lên tiếng không nhỏ.
“Trần Ninh An, không ai dạy cháu phép tắc sao?”
Hạ Nam tiến tới kéo cô lại sợ cô mở miệng sẽ xảy ra chuyện.
“Cháu chào ông Trần.”
Trần Đại Kiên lúc này mới chú ý có thanh niên đứng sau cô.
“Cháu là?”
Hạ Nam mỉm cười ngoan ngoãn trả lời.
“Cháu là bạn học của Ninh An.”
Có khách ở đây ông cũng không tiện nói gì.
“Mọi người cùng ngồi xuống ăn đi.”
Tới khi Lưu Tuyết Nghi bưng lên món cuối cùng, bắt gặp ánh mắt người quen không cẩn thận làm rơi đĩa xuống đất.
Liễu Tuyết Chinh vội vàng chạy tới dọn dẹp, Lưu Tuyết Nghi vẫn còn sững sờ với hai người trước mặt.
Phải rồi ông ngoại họ Trần, cô ta cũng họ Trần, tại sao cô chưa từng liên tưởng tới chứ.
“Tuyết Nghi cháu không sao chứ?”
Lưu Tuyết Nghi hoàn hồn lại trả lời: “Cháu không sao.”
Thím Trường từ bếp chạy ra dọn dẹp để Liễu Tuyết Chinh quay trở về chỗ ngồi.
Trần Ninh An quan sát hành động liền mở miệng lẩm bẩm.
“Đúng là dáng vẻ bần hàn không bao giờ ra cốt cách tiểu thư quyền quý được.”
Hạ Nam đá nhẹ xuống chân cô kêu cô đừng lên tiếng.
“Ninh An, đây chẳng phải bạn cùng lớp với chúng ta sao?”
Trần Ninh An nghe vậy liền lên tiếng châm chọc.
“Không dám nhận loại người đi cướp bạn thân của người yêu là bạn học.”
Lưu Tuyết Nghi nghe vậy sắc mặt đen khịt lại, bàn tay siết chặt lại móng tay in hình lên lòng bàn tay cũng không làm cô ta cảm nhận đau đớn bằng sự nhục nhã này.
Trần Đại Kiên nghe vẫn chưa hiểu gì, nghiêm giọng với cháu gái.
“Cháu nói linh tinh gì đấy?”
Trần Ninh An không hoang mang trả lời: “Chuyện này ở trường có ai không biết? Chính ông là người đi giải trừ hôn ước cho cháu, ông quên rồi à.”
Trần Đại Kiên im lặng ngẫm nghĩ một lúc, trong số tấm ảnh Minh Dương đưa cho ông đúng là có một người giống Lưu Tuyết Nghi.
“Tuyết Nghi chỉ là còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
“Cháu với cô ta cùng tuổi.” Trần Ninh An châm chọc không muốn bỏ qua.
Hạ Nam thấy tình hình căng thẳng liền đứng ra giải vây cho ông một bậc thang để xuống/
“Đồ ăn nguội rồi, mọi người ăn đi.”
Ông Trần gật đầu kêu mọi người ăn cơm.
“Ông nội từ từ rồi ăn, chúng ta còn có khách quý.”
Trần Đại Kiên đặt đũa xuống bàn không hiểu hỏi lại.
“Cháu nói ai sẽ đến?”
Trần Ninh An tỏ ra vẻ thần bí nhìn về hướng cửa. “Ông nội đợi lát nữa không phải là biết rồi sao.”
Trên thương trường bao nhiêu năm Trần Đại Kiên cũng không thấy khó giải quyết như trường hợp hôm nay.